Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 388: Danh ngạch

Nhìn qua sơn phong trước mặt, Mạc Cầu không khỏi hoảng hốt, cứ nghĩ mình đang đi tới Thương Vũ Phong.
Sơn phong cao vút, mây trắng bao phủ. Tu sĩ cấp cao thỉnh thoảng lại từ trong bay ra, linh quang lấp loé. Nơi này không phải Thương Vũ Phong mà là đạo phủ gần Kiếm Nam Đạo, trụ sở đệ tử Thương Vũ Phái.
“Sư huynh, mời tới bên này”. Một đệ tử tạp dịch đi trước dẫn đường, bộ dáng cung kính không dám chậm trễ.
Mạc Cầu có hỏi qua đối phương. Hắn là nhân sĩ Nguỵ triều, nam trước nhập môn nhưng đến giờ vẫn chưa chính thức tới Thương Vũ Phái. Những người như đối phương không ít, có lẽ vì mấy năm gần đây Thương Vũ Phái rất để ý thu chiêu đệ tử. Theo tình hình này thì hai người Kỷ Tuyết sẽ có hy vọng, chỉ là không biết gia nhập Thương Vũ Phái vào thời điểm này là tốt hay không tốt?
“Ừm.” Mạc Cầu bước theo đối phương đi tới một thạch thất đơn sơ giữa sườn núi.
“Mạc Cầu.”
Một vị lão giả liếc nhìn hồ sơ liên quan tới Mạc Cầu. “Tiền tuyến căng thẳng như thế mà sư đệ có thể quay về đây thế này thật là bất ngờ.”
“Mạc mỗ thông hiểu thuật luyện đan, khả năng Hà sư tỷ muốn giữ ta ở lại hậu phương để dùng vào việc khác.” Mạc Cầu đáp.
“A…”, Lão giả nghe vậy thì khẽ than. “Ra là Hà lão thái bà. Căn bản của thuật Luyện đan là ở linh dược, mà linh dược quý hiếm biết bao, sao có thể lãng phí cho người thường được.”
Lão giả nói xong thì lắc đầu, tiện tay ném quyển trục lên mặt bàn, vẻ không tin tưởng.
“Đằng nào cũng trở về rồi, nói nhiều vô ích, vừa lúc Xích Hoả Phong của ngươi có việc triệu tập đệ tử, ngươi qua đó đi.”
“Triệu tập đệ tử?” Mạc Cầu ngẩng đầu. “Xin hỏi sư huynh, không biết triệu tập đệ tử có việc gì?”
“Việc đó…”, lão khẽ vuốt râu, chân chừ một hồi mới đáp. “Đối với ngươi có thể là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?”
“Ngươi cứ đi là sẽ biết.”
“Vâng.”
Rời khỏi thạch thất, Mạc Cầu vẫn chưa hết nghi hoặc trong lòng. Hắn không biết Xích Hoả Phong đang xảy ra việc gì, càng không hiểu vì sao mọi người quanh đây ai cũng ra vẻ bận rộn như vậy. Tuy bận rộn nhưng lại không giống như trước lúc lâm địch.
“Đát…”
Dừng chân, hắn chắp tay thi lễ với một người vừa tới đối diện. “Lý sư huynh.”
“Mạc Cầu.” Thấy Mạc Cầu, Lý Nguyên Cảnh nhíu mày. “Nghe nói mấy năm vừa rồi ngươi ở ngoài làm nhiệm vụ, sao bây giờ lại trở về rồi. Tốt lắm, ta còn lo ngươi ở ngoài gặp phải bất trắc…”
“Khiến sư huynh lo lắng rồi.” Mạc Cầu chắp tay, trong lòng thấy nghi hoặc. Quan hệ của hai người còn chưa tới mức thân thiện như vậy. “Mạc mỗ vẫn bình an.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Nguyên Cảnh khẽ nhếch miệng đáp rồi chậm rãi gật đầu. “Thấy ngươi trở về là ta yên tâm.”
Nói xong đối phương đưa tay vỗ lên vai Mạc Cầu. “Ta có việc không thể nói chuyện nhiều, ngươi rảnh có thể đến tìm ta, chúng ta dù sao cũng từng kề vai sát cánh chiến đấu với nhau.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu. Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, hắn không khỏi lắc đầu. BIểu hiện của mấy người ở đây đúng là rất lạ.
Mặt phía nam Xích Hoả Phong bị mặt trời chiếu sáng, cây rừng bị đốt cháy. Phụ trách chỗ này là đại sư huynh, cũng là đệ tử chân truyền Triệu Bạt.
Tất nhiên, bình thường Triệu Bạt gần như không lộ diện, mọi việc đều do hai đệ tử hạch tâm phụ trách giải quyết. Lúc Mạc Cầu đi tới thì đúng phiên Tổ Địch trông nom. Liệt diễm hừng hực, nhiệt độ cao quanh quẩn trong động phủ, Tổ Địch đưa mắt nhìn hơn mười đệ tử đứng trước mặt.
“Đệ tử luyện khí dưới tầng tám ra ngoài.”
“Vâng.” Sau đó có non nửa những người có mặt theo nhau rời khỏi.
“Tuổi quá năm mươi cũng ra ngoài.”
Âm thanh vừa dứt, có thêm ba người chắp tay rời đi, tính cả Mạc Cầu chỉ còn sót lại bảy người.
“Ừm.” Trầm ngâm một lát, Tổ Địch khẽ vuốt cằm rồi vân vê đám râu màu lửa đỏ. “Lần này triệu tập các ngươi đến vì một việc trọng đại.”
“Sư huynh.” Một đại hán lên tiếng, giọng trầm trầm. “Sư huynh cứ nói thẳng, có việc cần góp sức chúng ta sẽ không chối từ.”
“Không sai.”
“Sư huynh cứ việc phân phó.”
Mạc Cầu cúi đầu không lên tiếng.
“Ha ha…”, Tổ Địch cười lên sang sảng. “Không phải là ta có việc, mà thực ra là có một chuyện tốt muốn nói với các ngươi. Chư vị sư đệ, Trịnh tiền bối của bản phong muốn chiêu thu đệ tử, các ngươi vừa hay lại phù hợp với yêu cầu.”
“Chiêu… chiêu thu đệ tử!” Một người ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin nổi, giọng lắp bắp. “Trịnh tiền bối, có phải là Hoả Nhiêm Tiên Trịnh tiền bối không?”
“Ngoài vị này, Xích Hoả Phong chúng ta còn Trịnh tiền bối nào khác hay sao?” Tổ Địch trợn mắt. “Cho nên ta mới nói đây chính là chuyện tốt.”
Mạc Cầu nghe xong, hai mắt cũng không khỏi sáng lên. Được một vị tiền bối đạo cơ thu làm môn hạ đương nhiên có nhiều chỗ tốt, cũng tức là đã đạt được thân phận đệ tử nội môn. Đến lúc đó không còn phải bận tâm về những việc lặt vặt nữa mà có thể dốc lòng tu hành.
Có điều…
“Sư huynh.” Vị đại hán vừa lên tiếng lại hỏi. “Trịnh tiền bối thu đồ đệ sao lại triệu tập nhiều người như vậy? Chẳng lẽ ông ấy muốn thu một lúc nhiều đệ tử hay sao?” Người này nhìn như lỗ mãng nhưng lời nói chứng tỏ trong lòng cũng không thiếu sự tinh tế, hắn nói ra điều nghi ngờ không chỉ có trong lòng hắn.
“Thật đúng là.” Tổ Địch trả lời nằm ngoài dự đoán của mấy người. “Lần này Trịnh tiền bối định thu một lần sáu đệ tử, cơ hội rất khó có.”
Tất cả mọi người đều sáng mắt lên. Tại đây có bảy người, tuyển những sáu thì mỗi người đều có rất nhiều hy vọng.
“Các ngươi đừng cao hứng quá sớm.” Tổ Địch thấy thế thì cười khẽ, hắn khoát tay áo. “Trừ các ngươi ra còn có người khác tham gia, cho nên danh ngạc không dễ dàng đạt được đâu.”
“Đây vẫn là việc tốt.” Đại hán kia xoa tay, vẻ mặt kích động. “Một lần nhận thu những sáu người là việc chưa từng có, Trịnh tiền bối có lẽ muốn sử dụng hết danh ngạch của ông ấy rồi.”
Ngay cả tu sĩ Đạo cơ cũng bị hạn chế trong việc chiêu thu đệ tử. Đệ tử nội môn càng nhiều, tông môn phải gánh vác càng lớn trong khi tài nguyên không phải là vô hạn, đó là lý do đệ tử của tiền bối Đạo cơ cũng phải có giới hạn. Một lần thu sáu người đúng thực là hiếm thấy.
“Ngươi đoán không sai.” Tổ Địch gật đầu. “Sáu người là số lượng cuối cùng Trịnh tiền bối có thể thu.”
“Sư huynh.” Một người khác mở lời. “Chúng ta phải làm gì?”
Ở đây không có ai là người đần độn. Trước kia đệ được nhập nội môn, có ai là không phải hao phí đại lượng tâm tư.
“Chắc các ngươi cũng có nghe nói.” Tổ Địch chắp tay dạo bước. “Chúng ta đến đây chính là vì bí cảnh kia, cửa vào bí cảnh cũng không xa. Bên trong bí cảnh có không ít linh dược.”
Tổ Địch ngẩng đầu nhìn mấy người. “Đến lúc đó các ngươi nộp càng nhiều linh dược lên thì cơ hội nhận được danh ngạch càng cao.”
“Sư huynh.” Một người thấp giọng hỏi. “Việc này thì giúp ích gì cho Trịnh tiền bối?”
“Hả?” Tổ Địch sa sầm sắc mặt. “Đây là việc các ngươi nên hỏi hay sao?”
Dừng lại một lúc hắn mới trầm giọng nói. “Nói cho các ngươi biết cũng được, ví như các ngươi đồng ý, ba thành linh dược nộp lên trên sẽ thuộc về tiền bối. Các ngươi không đồng ý cũng không sao, tông môn cũng căn cứ vào số lượng linh dược các ngươi nộp để ban thưởng.”
Ba thành?
Mặc dù không biết chính xác thế nào, nhưng số lượng chừng ấy dường như không ít. Nếu không làm sao có thể khiến một vị tiền bối Đạo cơ động tâm, dùng một lần hết danh ngạch đệ tử của mình?
“Sư huynh.” Đại hán kia tiếp lời. “Nếu chúng ta tham gia, sau đó không thể bái nhập làm đệ tử của Trịnh tiền bối thì ba thành linh dược kia sẽ xử lý thế nào?”
“Đã đồng ý tham gia là sẽ trở thành đệ tử ký danh của tiền bối, định mức ba thành ấy không thể thiếu.” Tổ Địch lạnh giọng. “Trong thiên hạ không có đạo lý chiếm trọn chỗ tốt, tất nhiên, ngươi có thể không tham gia.”
Đại hán kia nghe xong thì ra vẻ ngượng ngùng.
“Sư huynh.” Có người khác nói khẽ. “Thọ nguyên của Trịnh tiền bối không còn nhiều lắm, coi như chúng ta được bái nhập làm môn hạ của ông ấy, về sau…”
“Im ngay.” Tổ Địch trầm sắc mặt, bàn tay vung ra. “Tự tiện bàn tán về tiền bối, nên đánh.”
“Ba!”
Một chưởng đánh ra, gương mặt đối phương đã sưng đỏ, khoé miệng hiện tơ máu mà không dám trốn tránh.
“Là ta nhiều lời, xin sư huynh xá tội.”
Đối phương vừa nói xong, có mấy người không khỏi động lòng, nhất là những người tuổi không còn nhỏ, đạo đồ vô vọng. Tổ Địch thấy thế chỉ cười lạnh.
“Các ngươi nghĩ cho kỹ, thời điểm mở cửa bí cảnh còn có ba ngày, trước đó hãy thông báo quyết định cho ta.”
“Sư huynh.” Mạc Cầu tiến lên một bước. “Bí cảnh có nguy hiểm gì không? Sao lại để chúng ta vào đó hái linh dược mà tiền bối không tự làm lấy?”
“Chỗ này tiền bối Đạo cơ không vào được, dù có tiến vào thì tu vi cũng sẽ bị áp chế giống chúng ta mà thôi.” Tổ Địch đáp. “Còn nguy hiểm… Đúng là có nguy hiểm nhưng chỉ cần cẩn thận một chút thì đa phần đều không việc gì. Mấy năm vừa qua đồng môn của chúng ta gia nhập bí cảnh mà gặp nạn không nhiều.”
Không nhiều, tức là vẫn có.
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
“Cứ vậy đi.” Thấy không ai hỏi gì thêm, Tổ Địch vỗ tay. “Các ngươi trở về suy nghĩ kỹ, hai ngày sau cho ta câu trả lời. Ta nhắc nhở một chút, việc này không thể lạm bàn.”
“Vâng.”
“Chúng ta cáo từ.”
Mấy người gật đầu rồi lui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận