Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 487: Kim Đan

Mặc dù Vương Hổ gặp lại Vương Thiền nhưng thân phận và địa vị của hai người đã chênh lệch quá xa, không có khả năng cùng tiến tới nữa. Hai người chỉ có thể nhìn nhau từ xa, gật đầu ra hiệu, giữ lấy nỗi tương tư trong lòng. Lại thêm chuyện xảy ra với mấy người Nông Nghĩa Tuyết làm cho Vương Hổ lòng nóng như có lửa, hẳn không quan tâm đến những chuyện khác nữa.
“Tập trung lại đi.” Mạc Cầu ở bên cạnh nhắc nhở. “Nhanh rời đi nơi khác, chờ sau rồi không tránh được cảnh chém giết đâu, đừng có nghĩ lung tung.”
“Thì sao chứ.” Vương Hổ than nhẹ, mặt ủ mày chau. “Đại quân Thái Ất Tông xuất chinh, mặc dù không đến mức quét sạch không còn ngọn cỏ nào nhưng cũng không có địch thủ. Mặc dù có kỳ dược nhưng người của Thiên Tà Minh không ngốc, họ sẽ biết nên lấy hay nên bỏ.”
Lời hắn nói có sự thực trong đó nên Mạc Cầu không thể phản bác, có điều hắn vẫn giữ vẻ ngưng trọng. “Lần tuần sơn tế lễ này có nhiều khó khăn trắc trở, không ai đảm bảo sau đây sẽ không phát sinh chuyện gì, cứ cẩn thận là hơn.”
“Ừm.” Vương Hổ gật đầu, lên dây cót tinh thần, ý niệm trong lòng đã để sang chuyện khác.
“Sư phó, mấy ngày trước ta gặp một người, công pháp hắn tu hành rất giống công pháp ngươi dạy ta.”
“A!” Mạc Cầu khẽ nhướng mày. “Giống nhau chỗ nào?”
“Phương diện huyết mạch.” Vương Hộ hạ giọng truyền âm. “Người kia cũng luyện huyết mạch dị thú, chỉ là bản thân hắn bị biến thành người không ra người yêu không ra yêu. Thực lực hắn không tệ lắm nhưng đầu óc có vấn đề, đoán chừng là do công pháp bị thiếu hụt.”
Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm. “Pháp môn ngươi tu hành đến từ Trùng Ma Vạn Linh Huyền Công, hẳn là gặp phải truyền nhân của hắn.” Nói xong Mạc Cầu lên tiếng nhắc nhở. “Nhất định không được để dây dưa với bọn họ.”
“Tất nhiên.” Vương Hổ cười lạnh. “Bà nương TI Hành kia xém chút hại ta với Tiểu Thiền, thù này Vương Hổ ta không đội trời chung với bọn chúng.”
Trong lúc hai người nói chuyện, đội ngũ kia đã phi độn tới gần một vùng núi lửa. hoả khí nòng đậm cuồn cuộn dâng lên, thỉnh thoảng lại có liệt diễm gào thét, chiếu rọi chân trời một vùng lửa đỏ.
Địa phương này cũng làm cho tinh thần Mạc Cầu chấn động, pháp lực trong thể nội vận chuyển nhanh hơn một bậc.
Đi thêm hơn trăm dặm nữa.
“Huyễn trận.” Có người cười lạnh. “Xem ra người của Thiên Tà Minh còn chưa từ bỏ ý định.”
“Sư phó.” Vương Hổ quay sang nhỏ giọng. “Đã phát hiện ra linh dược vì sao bọn họ không ngắt luôn, sao phải đối chọi với Thái Ất Tông làm gì?”
“Khuyết Hoả Cửu Biện Liên không phải là linh dược thông thường, nhất định phải sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc thù mới được.” Mạc Cầu giải thích. “Bộ rễ của nó tương hợp với hoả mạch trong đất, muốn lấy đi không phải việc đơn giản, trừ phi, chờ nó tự thành thục thoát ly hoả mạch.”
“Việc này…”, Vương Hổ hiểu ra thì lại nói. “Vậy vạn nhất bọn họ thấy chuyện không thể làm, ta không có được thì cũng không cho người khác có, tìm cách hủy linh dược thì sao?”
“Có thể có chuyện đó.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng chuyện đó cũng không dễ làm. Thời khắc Khuyết Hoả Cửu Biện Liên hiện thế sẽ sinh một tầng hào quang mờ mịt rất khó gây tổn hại.”
“Chà chà…”, Vương Hổ nhẹ lắc đầu.
“Còn nữa.” Mạc Cầu quét mắt nhìn hắn. “Người của Thiên Tà Minh không phải đồ ngu, bọn hắn nguyện ý chống đối rất có thể vì linh dược sắp thành thục rồi. Chỉ cần có thể kéo dài thời gian một chút, lấy được linh dược xong rồi thong dong rút đi.”
“Chả trách.” Vương Hổ tỉnh ngộ. “Ta thấy mọi người vội vàng như vậy, không đợi đại quân đạo binh đuổi tới đã vội vàng xuất thủ. Nhưng cũng chẳng liên quan.” Hắn khoa chân múa tay. “Chỉ là quân lính tản mạn của Thiên Tà Minh thôi, bọn họ thừa sức đối phó, vừa hay phát tiết lửa giận trong lòng ta.”
“Cẩn thận một chút.” Mạc Cầu nhắc nhở đối phương lần nữa. “Lần đại tế này không giống với những lần trước.”
Khác nhau chỗ nào hắn không nói rõ ràng ra được nhưng suốt dọc đường đi tới, mọi khó khăn trắc trở làm cho Mạc Cầu thấy cần phải cảnh giác, không dám chủ quan lơ là. Hiện giờ hắn chỉ mong việc này sớm kết thúc để hắn trở về hậu phương an tâm tu hành.
Mấy người vừa nói chuyện thì một phương Thái Ất Tông đã vang lên tiếng trống trận.
“Động thủ.”
Tông sư Kim Đan Trương Bá Dương của Thuần Dương Cung quát lên, lập tức có hơn trăm đạo lôi đình từ chân trời đánh xuống, mỗi đạo đều kéo dài hơn mười dặm, to đến gần một trượng.
“Đôm đốp.”
“Oanh…”
Phía trước bị rung chấn mạnh, từng toà đỉnh núi cũng lắc lư theo, huyễn trận dễ dàng bị càn quét.
Thái Ất Thần Lôi chú.
Được một vị Kim Đan tông sư thi triển, uy năng của Thái Ất Thần Lôi Chú đúng là kinh thiên động địa. mạc Cầu tự hỏi, dưới một kích ấy dù là thủ đoạn tận thi cũng khó thoát được một kiếp.
“Xong.”
Chân trời thoáng hiện lưu quang, hơn trăm đạo quang mang ngang nhiên vượt ngang không trung xông vào trong quần sơn. Đi đầu tất nhiên là Tạ Lưu Vân. Lần đầu tiên Mạc Cầu thấy Tạ Lưu Vân thực sự xuất thủ, ánh mắt đảo qua, trong lòng không khỏi giật mình.
Kim Đan?”
Cỗ uy áp kia chấn nhiếp thiên địa chi uy, quanh hắn vài dặm không có người nào sánh vai. Uy thế như thế đã vượt xa mấy vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ. Mạc Cầu cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Theo như Liễu Vô Thương nói, trên người Tạ Lưu Vân có một mai ngoại đan, lấy nội đan của đại yêu luyện chế mà thành. Nhờ lực lượng của ngoại đan mà hắn có thể phát ra uy năng so được với tông sư Kim Đan, cũng bởi vậy thân phận vị Đại sư huynh của Thuần Dương Cung này mới đặc thù như thế.
Không phải Kim Đan mà lại như Kim Đan.
“Soạt…”
Một tiếng kêu khẽ vang lên, Vương Thiền bấm niệm pháp quyết giữa trời, bàn tay nhấn xuống phía dưới, đỉnh núi to lớn hiện ra vô số dây leo, đám dây leo điên cuồng vũ động, lực lượng có thể khai bia liệt thạch bao trùm lấy bóng người phía dưới.
Pháp lực bậc này… hai mắt Mạc Cầu co rút lại, âm thầm kinh hãi. Mặc dù hắn thấy thủ đoạn Vương Thiền thi ra hơi đơn giản không có chút kỹ xảo nào, nhưng pháp lực ba động để lộ ra lại cực kỳ kinh khủng, uy năng trực tiếp bao trùm một ngọn núi, đây là việc không phải tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ mới nào cũng có thể làm được.
Ánh mắt Mạc Cầu chuyển động rơi xuống trên hồng Vương Thiền, nơi này có một viên ngọc bội đang toả sáng. Chính nhờ vật này, lúc nàng thi pháp đã lặng lẽ gia tăng pháp lực lên gấp đôi, gấp ba.
Pháp bảo!
Dù không phải pháp bảo thì sợ là cũng không kém bao nhiêu.
Cách đó không xa, sắc mặt Hà Linh vẫn lạnh lùng, hắn cong ngón tay búng ra, một đạo kiếm quang kiều thiên lướt ngang một ngọn núi, uy thế khiến cho cơ thể Mạc Cầu cũng căng ra.
Quả nhiên, đệ tử truyền thừa của tông môn không ai là người yếu, ai cũng đều có thứ để mà kiêu ngạo. Lúc này so sánh hắn với bọn họ thì còn kém rất xa.
Thái Ất Tông gióng trống khua chiêng tất nhiên không qua được mắt người của Thiên Tà Minh, trận pháp bị phá vỡ, một đám bốn năm mươi loại quang hoa từ giữa dãy núi hiện ra, kết thành trận pháp. Có điều trận pháp của bọn họ vừa thành hình thì đã bị lôi đình đánh nát.
Kim Đan tông sư khinh thường ra tay với tiểu bối, nhưng cũng không ngồi yên xem bọn hắn chiếm ưu thế.
“Giết.”
Người của Thiên Tà Minh không biết làm sao đành rống lớn, có người thả ra hồ lô, miệng hồ lô phun ra ngàn vạn cây phi châm, ngoài ra còn có phi kiếm, phi đao, đại ấn… theo nhau tế ra.
Người của Thái Ất Tông vội vàng kéo đến nhưng không có ai là kẻ yếu, tất cả cùng nhau xông lên. Chỉ một thoáng chân trời đã tràn ngập các loại lưu quang, tiếng va chạm, tiếng nổ vang lên không dứt, khí cơ hỗn loạn. Mạc Cầu bay ở giữa, hắn đi không nhanh không châm, thi thoảng lại ngự kiếm chém ra đồng thời nhìn về phía Hà Linh.
Bên cạnh đối phương cũng không có ai nhưng Mạc Cầu cảm giác được có một cỗ khí cơ cứ quấn lấy quanh mình. Tình huống này hắn tin không có ai là kẻ ngốc lại lựa chọn ra tay với hắn. Tình huống có hỗn loạn thế nào cũng không thể gạt được ánh mắt của tông sư Kim Đan.
“Giết.”
Vương Hổ cũng gầm lên, lúc này hắn đã vọt tới tuyến đầu, Phong Lôi song kiếm đan xen quét ngang một phương.
Kiếm pháp và thiên phú của hắn không tệ. Phong Lôi kiếm quyết càng là tương hợp với hắn, lúc này Vương Hổ ngự kiếm chém giết đã hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn về phía mình. Mạc Cầu âm thầm lắc đầu, động tác vẫn như cũ không có chút vội vàng.
Thái Ất Tông người đông thế mạnh, cao thủ không thiếu, chỉ giao thủ một lát người của Thiên Tà Minh đã chống đỡ hết nổi mà không ngừng lui về sau.
“Dừng tay.”
Đột nhiên ở chân trời vang lên tiếng gầm giận dữ, vô số kiếm khí hiện ra bay ra ngoài đến trăm dặm.
Vô Lượng Kiếm Quyết?
Mạc Cầu nheo mắt, người ra tay này hẳn phải là Kim Đan tông sư Đào Miện của Vô Lượng Cung. Người này không giống với Trương Bá Dương hay Lý Vong Sinh, cùng là Kim Đan nhưng thực lực lại không mạnh bằng. Nhưng nói không mạnh bằng như vậy, còn lúc tức giận mà xuất thủ thì kiếm khí cũng tràn ngập một phương chân trời, tiếng sấm rền vang, mấy ngọn núi gần nhau đều không ngừng rung động. Uy năng của Kim Đan đúng là không thể xem nhẹ.
“Ha ha…” Ở giữa ngọn hoả sơn chợt vang lên tiếng cười the thé, đồng thời hào quang nở rộ, địa mạch bắt đầu phun trào. “Các ngươi đã đến chậm rồi. Linh dược này đã thuộc về chúng ta.”
“Thật vậy sao?” Từ chân trời, tiếng của Trương Bá Dương vang lên. “Chưa chắc đâu.”
Vừa dứt lời, một đạo lôi đình đã xé rách tầng mây từ xa hung hăng đánh xuống. Lôi tiên như binh khí của thần linh để lộ uy năng kinh khủng, phương viên hơn mười dặm, thiên địa linh khí điên cuồng hội tụ, các loại khí cơ chỉ bị nó đánh một cái là tiêu tán.
Pháp bảo!
Mạc Cầu khẽ giật mình. Hắn là người có kiếm phôi pháp bảo Thiên Lôi Kiếm bên người nhưng khí tức pháp bảo của đối phương hiện ra rõ ràng hơn nhiều.
“Nhanh.”
“Linh dược sắp thành thục, mau giết đối phương.”
Bạch Tiểu Nhu quát lên, vẻ nôn nóng, bàn tay liên tục huy động, trước người nàng gió nổi mây vần, những người khác thấy vậy cũng không có ai lưu thủ. Nhất là Tạ Lưu Vân, Hà Linh càng vọt tới trước, nhằm thẳng đến nơi linh quang nở rộ.
Tác dụng của Khuyết Hoả Cửu Biện Liên có tác dụng trợ giúp Kết Đan, nó quan hệ trực tiếp tới đạo đồ của mấy người này. Đối với tông sư Kim Đan thì nó tuy quan trọng nhưng có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên người khác có thể không quá dụng tâm, nhưng bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Sau một tiếng ra lệnh, thế công của bên Thái Ất Tông đột nhiên tăng mạnh, ngay cả Mạc Cầu cũng liên tiếp bổ ra vài kiếm, người của Thiên Tà Minh vốn đã yếu thế giờ càng thêm hỗn loạn.
“Đi mau.”
“Mở.”
Xông qua đám người, Tạ Lưu Vân tế ra đủ các loại linh phù, thần thông trên người hình thành vòng bảo hộ. Một đám người điên cuồng oanh tạc, xem như tông sư Kim Đan chủ trì trận pháp cũng ra vẻ sắp không chống đỡ được.
“Răng rắc..”
Chỉ mấy hơi thở, vòng bảo hộ phía trước đã hiện ra vết rách, trận pháp như chỉ mạnh treo chuông. Mặt đất chấn động ngày một nhanh. Trong trận pháp có mấy người ngồi xếp bằng, một người trong đó hai tay khẽ khép, lòng bàn tay phát lực đang định rút lên một đoá hoa to bằng cái chậu rửa mặt. Đoá hoa có chính cánh, bên trên là linh quang mờ mịt, phía dưới là một cái đầm nước, rễ cây bám xuống dưới đó.
Theo sự biến động của pháp lực người này, rễ cây tức tốc co vào làm cho địa mạch xung quanh chấn động. Nhìn tình hình thì có lẽ chỉ một khắc sau bông hoa sẽ được rút lên. Đúng lúc ấy…
“A!...”
Một tiếng than nhẹ vang lên, trong hư không đột nhiên hiện ra một vòng lôi đình mắt thường khó nhận ra, lôi đình bỗng nhiên xông vào phá vòng bảo hộ tựa như thuấn di xuất hiện trước mặt đối phương.
Trương Bá Dương.
Không biết hắn thi triển bí pháp gì mà có thể bất chấp trận pháp trực tiếp xuất hiện trước mặt mấy người này. Lôi đình kinh khủng bao trùm bốn phía.
Thấy thế, Tạ Lưu Vân biến sắc. Một cái chớp mắt sau đó, linh dược sắp sửa vào tay đột nhiên nở rộ hoá thành chín cái gai nhọn vô hình đột nhiên lao xuyên qua thân hình Trương Bá Dương.
Biến cố đột nhiên phát sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận