Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 479: Đồng môn

Chân trời khói lửa phập phùng, mỗi lần hoả diễm bùng lên đều kéo theo những tiếng kêu thảm thiết, đau đớn. Các loại kiếm quang độn ảnh xen lẫn trên bầu trời, tràng cảnh chém giết không ngừng diễn ra, đệ tử phụ trách áp vận rơi vào cảnh hỗn loạn.
So với bọn họ, những người ẩn nấp có chuẩn bị từ trước mặc dù vội vã ra tay nhưng vẫn giữ được trật tự. Trận chiến đột ngột xảy ra làm một đám tu sĩ Đạo cơ của Thái Ất Tông không kịp phản ứng, hầu như tổn thất nặng nề. Những đệ tử khác có lòng chống cự nhưng không có cao thủ Đạo cơ chủ trì đại cục nên cũng lực bất tòng tâm.
Lưu Nhất Minh của Thuần Dương cung là một trong hai người phụ trách chuyến này chắc chắn sẽ bị quy trách nhiệm nặng nề. Hắn đã không cứu vãn được cục diện, lúc gặp nguy hiểm lại là một trong những người trốn nhanh nhất. Sau lưng hắn có hai tu sĩ Đạo cơ đuổi theo không rời, kiếm quang lăng lệ đan xen vào nhau mà công kích.
Mạc Cầu thấy thế thì không lo được tới đối phương, thân hình loé lên liền hướng xuống dưới mà đi. Tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, phạm vi công kích có thể lên tới cả ngàn trượng bên ngoài, có thể ngự kiếm giết địch cách hơn mười dặm, thần niệm lại càng kinh người. Mạc Cầu dù mang Kiếm Khí Lôi Âm cũng không phải đối thủ, huống chi pháp lực hiện giờ của hắn hầu như không còn.
Trừ phi…, khoảng cách giữa đôi bên gần lại trong vòng mười trượng!
“Họ Mạc kia.” Lưu Nhất Minh thấy thế thì rống lên, vẻ mặt giận dữ. “Ngươi làm gì vậy? Mau tới giúp ta ngăn một người lại, ta giải quyết người kia xong sẽ quay sang giúp ngươi.”
“Lưu Nhất Minh, đừng lừa mình dối người, ngươi chỉ muốn đối phương kéo dài thời gian cho mình mà thôi.” Một người đuổi theo phía sau hắn cười lạnh. “Đáng tiếc, người vừa rồi cũng không thể cầm chân chúng ta bao lâu.”
Vừa dứt lời, hai người ngự sử kiếm quang đại thịnh, như một cái mâm xoay tròn lướt về phía trước. Những nơi kiếm quang bay qua lâu thuyền bay tứ tung, ván gỗ bắn ra bốn phía.
“Các ngươi…”
Lưu Nhất Minh biến sắc, quay đầu nhìn thoáng qua, hai tròng mắt đỏ rực.
“Phốc!”
Hắn há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, độn quang trên thân lại biến động, tốc độ nhanh lên đến mấy phần, vừa hay tránh được đòn công kích. Thân thể hắn loé lên đã vượt qua một ngọn núi.
“Bí pháp bạo thể?”
Hai người ở phía sau liếc nhìn nhau rồi quét khẽ. “Đuổi theo.”
Chiến trường hỗn loạn, tiếng kêu giết rầm trời. Bại cục của Thái Ất Tông đã định, người phụ trách chỉ huy thì chạy trối chết, những người khác cũng chỉ còn lo giữ mạng, vô số người tản ra bốn phía không còn giữ được đội hình phòng ngự nữa. Mạc Cầu lượn vài vòng ở phía ngoài rìa, lắc đầu bất đắc dĩ rồi hạ thấp kiếm quang độn ra xa.
Tu vi hắn không cao, pháp lực không mạnh nhưng phương pháp ngự kiếm không tồi. Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm có Tam Thập Lục Vân Triện Chân phù gia trì cũng thuộc về hàng cực phẩm pháp khí, lại có phương pháp ngự kiếm của hắn, dưới sự vây giết của mấy tu sĩ Đạo cơ vẫn có thể hoá thành một sợi thanh phong linh hoạt như cá bơi dưới nước lặng yên trốn xa hơn mười dặm. Thậm chí còn nhàn hạ chém giết đối phương.
Đến lúc xuất hiện mấy tu sĩ Đạo cơ trung kỳ từ bốn phương quây lại hắn mới đành trốn đi.
Sau nửa canh giờ, Mạc Cầu dừng lại ở một khu rừng, quay nhìn lại ra chiều suy nghĩ. Mạc dù bên mình gặp tập kích, đội ngũ náo loạn nhưng hắn tin rằng với thực lực của Thái Ất Tông thì chẳng bao lâu sẽ có tông sư Kim Đan giáng lâm. Đến lúc đó đám tu sĩ tà đạo kia còn chưa đi thì khó mà thoát được.
Đối mặt với đại thế càn quét của Thái Ất Tông, một chút tập kích nhỏ này không thể thay đổi được cục diện lớn đã định. Cho nên Mạc Cầu không định trốn đi xa, chờ sau khi an toàn sẽ tiếp tục quay lại.
Có điều…
Để an toàn hắn vẫn làm một chút chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào có thể phát sinh.
Cúi đầu đưa mắt nhìn bốn phía, Mạc Cầu hạ độn quang, khẽ vung tay, chín cây Vạn Quỷ Phiên đã hiện ra.
“Đi.” Mạc Cầu khẽ quát, Vạn Quỷ Phiên bay ra cắm sâu vào các nơi trên mặt đất.
“Phần phật…”
Tinh kỳ bay múa, Diêm La Phiên hiện ra sau lưng hắn, mặt cờ đen như mực đón gió phấp phới, khói đặc đen nhanh từ từ khuếch trương.
“Sắc!”
Mạc Cầu ngưng trọng, pháp lực trong thể nội nhộn nhạo, mười ngón tay cấp tốc bấm niệm pháp quyết liên kết mười cây trường phiên. Lấy Diêm La Phiên làm cơ sở, Vạn Quỷ Phiên làm mắt trận, mười cây trường phiên có thể tạo thành Thập Phương Diêm La đại trận.
Diện tích che phủ của trận này không thể so với đại trận ở Minh Đình sơn thành mà Vương gia đã bố trí khi dùng tới mấy trăm tộc nhân nhưng có Diêm La Phiên ở đây, phạm vi bao trùm, nhất là uy năng bộc phát không quá thua kém. Khuết điểm duy nhất là mỗi lần bày trận pháp đều cần thời gian và lực lượng để chuẩn bị, không thể ngay lập tức nghênh địch.
Pháp quyết biến hoá, có trận pháp dẫn dắt, mặt đất quanh Mạc Cầu như xuất hiện một bức màn đen tối. Bóng đen chập trùng thỉnh thoảng lại dâng lên, ngưng tụ cho đến lúc hoá thành chân thực.
Chờ một lát, mặt đất nơi này hoàn toàn chìm vào bên trong quỷ vực âm trầm. Mười cây kỳ phiên hoá thành mười toà đại sơn đen nhánh đứng sừng sững cùng U Minh chi địa.
“Ẩn!”
Theo tiếng quát khẽ, trận pháp dần biến mất, mặt đất lại hiện ra nắng chiếu ấm áp. Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên núi đá, mi tâm lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt hơi tái nhợt.
Tất nhiên, với tình trạng của hắn hiện giờ, dù có đầy đủ trận kỳ thì bày ra trận này vẫn không phải việc dễ dàng. Lúc này trong cơ thể hắn pháp lực gần như đã trống rỗng, phong ấn Thiên Lôi Kiếm cũng sắp hết chống đỡ nổi.
Mạc Cầu hít sâu một hơi, lấy máy viên linh đan từ trong túi trữ vật ra nuốt vào bụng rồi chậm rãi luyện hoá. Một lát sau, hắn mở hai mắt, biểu hiện như phát hiện ra điều gì đó rồi nhíu mày nhìn về phía sau.
“Bạch!”
Tại chân trời đột nhiên hiện ra một dải lụa màu. Dải lụa như ráng mây chiều dùng tốc độ kinh người lướt qua hư không chẳng khác nào cầu vồng. Có điều đường bay của dải lụa lại có chút hơi mất kiểm soát. Ở phía sau dải lụa có một hư ảnh tối tăm đuổi theo, chốc chốc lại không ngừng thả ra đạo thuật.
“Là nàng!”
Mạc Cầu vận khởi trận pháp, nhận ra người này. Nàng là Ôn Thiến, nữ tu Vô Lượng Cung, tu vi Đạo cơ sơ kỳ. Trước đó vài ngày trong dịp Bạch Tiểu Nhu yến hội, nàng chính là người phát giác ra Độc Giác Đằng Xà.
Ngẫm nghĩ một lúc, Mạc Cầu vung hai tay làm xuất hiện một cây quạt nhỏ màu đen.
Ngự Thú Phiên!
Hiện giờ pháp lực trong cơ thể hắn không có mấy, lại ở trong trận pháp không tiện gặp người nên đành phải dùng đến thủ đoạn khác.
“rầm rầm…”
Cây quạt nhỏ rung lắc một cái, nó đón gió biến lớn, chỉ trong nháy mắt đã to đến hơn một trượng, từng đoàn li ti màu hồng từ bên trong bay ra.
“Ông…”
Mấy ngàn Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ chấn động đôi cánh, răng nanh hé mở hình thành một đám mây nhỏ màu hồng bay đi.
“Là ai?”
Ở phía xa, Ôn Thiến cùng người đang độn quang truy sát nàng đều ngưng trệ, hướng mắt về phía này. Ôn Thiên đang mang đầy tuyệt vọng. Ngự sử cổ trùng vốn không phải là thủ đoạn nàng hay gặp, ở Thái Ất Tông càng có thể đếm được trên đầu ngón tay những người biết dùng. Nàng gần như chắc chắn người tới là của tà tu của Thiên Tà Minh. Dù không phải đi nữa, tán tu ẩn thân nơi đây sợ cũng chưa chắc đã có hảo cảm với Thái Ất Tông.
“Đạo hữu.” Ở phía sau người đuổi theo hẳn cũng có suy nghĩ như vậy, hắn lên tiếng. “Ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta cùng bắt giữ nàng này, lúc đó đắc thủ tinh hồn, pháp khí chúng ta sẽ chia nhau. Nàng này vẫn còn là xử nữ, tinh nguyên chưa mất đúng là vật đại bổ.”
“Tốt lắm.” Trong đám mây có một người cất giọng cổ quái. Sau đó bầu trời bị bao trùm bởi cổ trùng bay vòng qua Ôn Thiến nhắm tới đối tượng ở phía sau.
“Đạo hữu.” Người kia ẩn thân trong u quang mờ mịt không khỏi hốt hoảng. “Ngươi định làm gì? Ta chính là đệ tử của tông sư Hoá Vân, ngươi dám động thủ?”
“Nói nhảm.” Mạc Cầu hừ lạnh, ý niệm khẽ động, hơn ngàn Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ đã lao tới. Một con Đao Sí Phệ Hoả Nghỉ uy lực không lớn, nhưng cổ trùng vốn mạnh bởi số lượng. Bọn chúng lại là phi trùng có tốc độ kinh người, cùng tập trung một chỗ giống như mũi tên lao nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt người kia.
“Muốn chết.”
Người này quát lên một tiếng giận dữ, hai đạo kiếm quang từ trong màn đen chém ra mang theo âm phỏng quỷ dị.
Kiếm phong sắc bén vô cùng, có điều…
“Răng rắc… răng rắc…”
“Phốc!”
Phi kiếm lọt vào trong đám cổ trùng liền bị chúng điên cuồng cắn xé. Có Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ bị kiếm khí chém trúng, lúc sắp chết cơ thể sẽ nổ tung, một đám dịch nhờn màu đỏ sậm chảy ra càng làm linh tính trên phi kiếm đại giảm. Chỉ trong thời gian ngắn hai thanh phi kiếm đã bị rất nhiều cổ trùng gặm ra mấy cái lỗ hổng.
“A!”
Tâm huyết tương liên với pháp khí bị hao tổn, người kia phát ra tiếng kêu thảm, run tay tế ra mấy đạo thần thông.
“Oanh!”
“Lốp bốp…”
Lôi điện loé lên chém xuống, vô số cổ trùng theo nhau rơi xuống mặt đất.
“Sư huynh, ta tới giúp ngươi.”
Lúc này Ôn Thiến đã lấy lại tinh thần, dải lựa trên người khẽ quấn, một đạo kiếm quang chém vào đám mây. Mạc Cầu cũng không khách khí, khu sử cổ trùng tiếp tục bổ nhào về phía trước, trong nháy mắt đã bao vây đối phương.
Một lát sau.
“Răng rắc…”
Mấy tiếng kêu quái dị cuối cùng vang lên, cổ trùng tản ra nâng mấy món pháp khí trở về.
Một vị tu sĩ Đạo cơ sở kỳ đổi lấy mấy trăm cổ trùng bị tổn thất, con số này với người có cả vạn Đao Sí Phệ Hoả Nghĩ với số lượng mỗi ngày một tăng thêm như Mạc Cầu thì không tính là gì. Mạc Cầu giải tán cổ trùng hiện ra thân hình, nhận lấy Pháp khi đồng thời nhìn Ôn Thiến.
“Mạc sư huynh.” Hai mắt Ôn Thiến sáng lên, thân thể không giấu được vẻ mừng rỡ. “Thì ra là ngươi. Thật không ngờ Mạc sư huynh không chỉ thông thạo luyện đan, kiếm thuật mà còn thông hiểu cả phương pháp luyện cổ khu trùng nữa.”
“Ngẫu nhiên học được mà thôi.” Mạc Cầu gật đầu. “Ôn sư muội vừa tới, không biết tình huống bên kia như thế nào rồi?”
“Bên đó…”, sắc mặt Ôn Thiến trầm xuống, nàng nhẹ lắc đầu. “Triệu sư huynh bị tập kích tử nạn, Lưu sư huynh chẳng biết đi đâu, không có ai chủ trì đại cục. Rất nhiều đồng môn mỗi người chạy một hướng, nếu không nhờ Mạc sư huynh xuất thủ, sợ là ta cũng không qua được. Ơn cứu mạng này tất không dám quên.”
Nói xong nàng chắp tay cúi người cảm tạ. Mạc Cầu khoát tay lạnh nhạt,
“Chỉ là tiện tay mà thôi, huống hồ chúng ta còn là đồng môn vốn nên giúp đỡ nhau mới phải, sư muội không cần để trong lòng.”
Truy binh chỉ là một tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ, với hắn mà nói đúng là việc tiện tay mà thôi. Nếu là Đao cơ hậu kỳ thì sự việc sẽ khác.
“Bất kể thế nào, mạng này cũng là do sư huynh cứu về, há có thể xem nhẹ.” Ôn Thiến nghiêm mặt, đang muốn mở miệng lần nữa thì đã thấy Mạc Cầu hướng về phía xa. Nàng cũng dời mắt theo, gương mặt càng thêm vui mừng.
“Xá sư huynh, ở bên này.”
“Ôn sư muội, Mạc sư đệ.” Ở phía xa, hai mắt Xá Cầu sáng lên, gia tốc độn quang lao về phía hai người.”Không ngờ lại gặp hai người các ngươi ở đây. Mọi người đều không gặp vấn đề gì là tốt rồi.”
“Xá sư huynh xin dừng bước.” Mạc Cầu bỗng nhíu mày, cổ trùng trước người tụ lại mang theo địch ý.
“Mạc sư đệ.” Xá Cầu sững người. “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.” Mạc Cầu lắc đầu. “Vừa rồi ta nhìn thấy sư huynh ngươi đứng cùng một tu sĩ tà đạo.”
“A!” Ôn Thiên há mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
“Mạc sư đệ, ngươi nhìn lầm rồi.” Xác Cầu biến sắc, gượng thả ra một nụ cười. “Làm sao ta lại đứng cùng với người của Thiên Tà Minh được?”
“Ừm.” Mạc Cầu trầm ngâm. “Có lẽ đúng là ta nhìn lầm, nhưng vì lý do an toàn, tốt nhất sư huynh vẫn ở cách xa chúng ta một chút là hơn.”
“Cần gì phải như vậy.” Xá Cầu buông tay, chậm rãi tiến lại gần.
Mạc Cầu không lên tiếng, chỉ yên lặng tập trung cổ trùng.
“Hai vị sư huynh.” Ôn Thiến ở phía sau bỗng chỉ về phía xa. “Bên kia lại có người của Thiên tà Minh.”
“A!” Mạc Cầu nhíu mày. “Xá sư huynh, nếu ngươi và người của tà đạo không có quan hệ, ngươi bắt giữ người kia đi rồi chúng ta nói chuyện.”
“Cái gì.” Xá Cầu sững lại. “Khí tức trên người kia yếu nhất cũng là Đạo cơ trung kỳ, chúng ta có liên thủ mới đối địch được.”
“Tu vi thế nào thì sư huynh cũng có thể thăm dò một chút mà.” Mạc Cầu đáp.”yên tâm, bên này có ta và sư muội áp trận, nhất định không để sư huynh ngươi gặp phải nguy hiểm.”
“Việc này…”, Dừng lại một chút, Xá Cầu chớp mắt rồi thở dài. “Thôi được. Nói thật cho các ngươi biết, người đằng sau có tu vi Đạo cơ hậu kỳ, còn ta đúng là người của Thiên Tà Minh.”
Nói xong hắn nhếch miệng. “Đã như vậy rồi thì các ngươi có thể làm gì đây?”
“Bạch.”
Phía sau hư không lắc lư, một đạo độn quang bay thẳng lên không. Mời vừa rồi Ôn Thiên còn khẳng định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của Mạc Cầu, giờ đã không kêu một tiếng mà chạy trốn đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận