Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 89: Thương binh

Tính danh: Mạc Cầu.
Giới tính: Nam.
Chiều cao: chừng một mét bảy.
Tu vi: Đoán Cốt.
Tài nghệ: biết chữ, nhạc khí nhập môn, hội họa sơ cấp...
Y thuật: Bảo Dược Thương Khoa, Thanh Nang Dược Kinh, Bách Thảo Tập, Đinh Thị Dược Thư, Mục Thị Độc Kinh.
Võ kỹ: Thiên La Công, Tống Thị Đao Pháp, Thất Tinh Bộ, Thiên Tự Cửu Đả, Thanh Phong Kiếm Pháp, Phân Ảnh Kiếm Pháp...
Nhắm mắt lại, màn sáng trong thức hải của hắn hiện lên rất nhiều văn tự. So với mấy năm trước, biến hóa đúng là nghiêng trời lệch đất. Nhất là về mặt y thuật và võ kỹ, chữ nghĩa hiện lên chi chít.
Đối với Mạc Cầu, y thuật vẫn là gốc rễ, còn võ kỹ là thứ để hộ mệnh. Cả hai đều không thể thiếu.
Trong thế giới này, nếu tinh thông y thuật, đứng ở đâu cũng có thể mưu sinh, cuộc sống khá là đầy đủ. Ít nhất không phải ra tuyến đầu chém giết. Giống như lần đối phó với Bạch Mã Phỉ này, Đường chủ Chung Sơn tự mình xuất thủ, hắn có thể thảnh thơi ở hậu phương. Đãi ngộ thế này, tiền bạc cũng không thể mua được.
Có điều y thuật dù cao đến đâu, một số thời điểm cũng không dựa vào được. Phải có thực lực bản thân làm chỗ dựa những khi cần đến.
“Quá tạp nham.” Mạc Cầu mở hai mắt, vẻ mặt trầm tư.
Sở học võ kỹ của hắn quá nhiều, lại tạp nham ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của hắn. Trong đó còn có một số môn khá giống nhau hoặc lặp lại. Ví như Tống Thị Đao Pháp và Thanh Phong Kiếm Pháp, có nhiều chiêu thức phòng thủ cùng loại, nhất định phải chọn lựa hoặc hủy bỏ.
Còn có một số loại võ kỹ tạp nham, nếu không có điểm đặc thù thì tu luyện chúng chỉ làm mất thời gian mà thôi.
“Thiên La Công phải mượn nhờ ngoại vật, chuyên về phòng ngự, môn công pháp này ta không thể thiếu. Long Xà Kình có thể tu luyện nhục thân cũng không thể bỏ được. Ám khí Thiên Tự Cửu Đả rất tinh diệu, cần phải giữ lại. Có Thanh Phong Kiếm Pháp, Phân Ảnh Kiếm và Linh Viên Thập Tam Kiếm đã không có nhiều tác dụng, cũng không cần phải hao phí nhiều tinh lực cho chúng.”
“Tống Thị Đao Pháp mặc dù không tệ nhưng cũng yếu hơn Thanh Phong Kiếm Pháp, sau này chỉ có thể dùng để phụ trợ tu hành. Còn như bộ pháp...”
Hắn nhắm hai mắt lại.
“Thất Tinh Bộ giỏi về di chuyển trong không gian nhỏ, lại có thể đột nhiên bộc phát. Nếu có thể dung hợp ưu điểm của Nhất Tuyến Thiên, Thảo Thượng Phi và Yến Tử Tam Phân Thủy thì nhất định uy lực sẽ được nâng cao thêm một bậc.”
Ý nghĩ này trước đây hắn đã có, chỉ là khổ cực mà không tìm ra đường. Hiện giờ hắn đã có Thanh Phong Kiếm Pháp, từ trong bộ pháp của nó lại tìm ra được điểm kết nối.
Vừa nghĩ tới đây, linh cảm trong mắt hắn dâng trào. Các loại pháp môn bộ pháp, pháp môn vận kình lần lượt hiện ra trong não hải, rồi từ từ hòa làm một thể. Cùng lúc đó, Nhất Thiểm Kiếm cũng dung nhập với Truy Phong Trục Ảnh.
Luận thực lực, tình trong thành hắn còn chưa thuộc về nhóm người đứng đầu, nhưng nhờ có hệ thống trợ giúp lĩnh ngộ rất nhiều võ kỹ, pháp môn, cảnh giới võ học của hắn có thể coi là đệ nhất. Ngay cả cao thủ Hậu thiên như Chung Vân Triệu sợ là cũng còn kém xa hắn.
Hắn có thể sáng chế ra Nhất Thiểm Kiếm uy lực kinh người. Cho dù kiếm pháp có nhiều hạn chế, hắn vẫn có thể sáng tạo thêm. Chỉ cần tích lũy đầy đủ, kiếm pháp của hắn sẽ ngày càng hoàn thiện, uy năng tất nhiên sẽ cao theo.
Đây là ưu thế độc nhất vô nhị chỉ hắn mới có!
Thời gian trôi nhanh.
Ngày hôm sau.
“Mạc đại phu.” Một người gõ cửa phòng hắn rồi hô lên. “Bên ngoài có người tìm ngài, nhưng do Đường chủ phân phó, hai ngày này cấm người ngoài đi vào nên chỉ có thể gửi cho ngài một phong thư.”
“Được rồi.” Mạc Cầu đứng dậy, mở cửa phòng nhận lấy. “Làm phiền rồi.”
Tin tức gửi cho hắn không chỉ có một phong thư. Đầu tiên là thư của người môi giới Tiểu Cửu, thông báo nhà cửa đã bán xong, xe lừa cũng chuẩn bị sẵn. Chỉ đợi hắn ra ngoài là có thể nhận được.
Dựa theo kế hoạch từ trước, lúc này Mạc Cầu đã bắt đầu đóng gói đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Tuy nhiên do phát sinh việc tập kích Bạch Mã Phỉ nên kế hoạch tạm thời bị chậm lại.
Bên dưới đó là một phong từ gửi từ chỗ Tề sư huynh. Hắn nói qua hai ngày nữa sẽ tới ngày hai vị sư phó Tần, Lôi tỷ thí, bảo hắn thu xếp mà đến.
Ngước mắt lên, Mạc Cầu nhìn người đưa tin. “Vị huynh đài này, không biết ta có thể ra ngoài một chuyến hay không?”
“Không được.” Người này dứt khoát lắc đầu. “Đường chủ đã ra lệnh, hai ngày này cấm mọi người nội bất xuất ngoại bất nhập, dù là Mạc đại phu ngài cũng không thể làm trái được.”
“Điều này...”, Mạc Cầu vuốt đuôi lông mày. “Có thể gửi thư ra ngoài không?”
“Việc này có thể.” Hắn đáp. “Nhưng nội dung thư phải được chúng ta kiểm tra xong mới chuyển được.”
“Không sao.” Mạc Cầu cười nhạt, không có ý kiến gì phản đối. “Không có gì bí mật cả. Ta làm phiền huynh đài chờ một lát để ta viết thư trả lời bọn họ.”
Đưa thư cho người kia xong, nét mặt hắn được thả lỏng. Xem ra, chỉ chờ chuyện này xong xuôi là hắn có thể hoàn toàn cắt đứt với nơi này.
“Uỳnh... uỳnh...!”
Đột nhiên, có một loạt tiếng trống vang lên. Cả Hắc Hổ Đường giống như một con mãnh thú tỉnh giấc gào thét, ai nấy đều khẩn trương.
“Nhanh, mau mở cửa.”
“Có thương binh tới.”
“Đại phu, mau gọi đại phu.”
“Người của Diệu Dược Đường ở chỗ nào, mau tới đây.”
Tiếng người kêu gọi liên tiếp vang lên. Mạc Cầu sửa lại quần áo, vẻ mặt nghiêm túc bước tới nơi chẩn bệnh. Đập vào mắt hắn là người bị thương la liệt. Bọn họ chính là những người hôm qua mới rời khỏi nơi này. Nhìn thương thế của họ là biết tình trạng chém giết thảm liệt đến thế nào. Còn kết quả thì có vẻ không ngoài dự đoán.
“Con mẹ nó, đám Bạch Mã Phỉ thật giảo hoạt. Rõ ràng đã rơi vào bẫy lại còn tí nữa lật ngược tình thế.”
“Ha ha, ngươi nói phải, nhưng đáng tiếc cho chúng là Đường chủ của chúng ta cao tay hơn một bậc. Lần này xem như Bạch Mã Phỉ bị đánh cho tàn phế rồi.”
“Không biết Tam đương đầu có giết được tên họ Lôi kia không. Nếu giết được, Bạch Mã Phỉ coi như xong đời rồi.”
“Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng thì ta không biết, nhưng lần này Độc Lang khẳng định là khó thoát.”
“Không tệ, không tệ.”
Mọi người nhao nhao kể chuyện. Lúc nhìn thấy Mạc Cầu đi vào thì cùng nhau thi lễ. Những người này lúc đối mặt với binh đao chém giết thì hào tình vạn trượng, khi đối mặt với đại phu lại hết sức cung kính .
“Mạc đại phu!”
“Mạc đại phu!”
“Được rồi.” Mạc Cầu gật đầu, vẫy tay. “Vẫn theo quy củ cũ. Đánh giá tình trạng bệnh rồi phân loại. Nhẹ thì xử lý qua trước, nặng thì tập trung giải quyết cho ổn định lại đã.”
“Rõ.” Bang chúng trong Diệu Dược Đường hô vang đáp ứng. Mạc Cầu ra lệnh một tiếng, mọi người ai vào việc nấy bắt đầu xử lý đám thương binh.
Lần này xuất động bao nhiêu người là bí mật, nhưng thương binh được đưa tới không ngừng, tổng số chắc không dưới hai trăm. Nhiều người như vậy, Chung Sơn chắc chắn phải có kế hoạch lớn.
“Mạc đại phu!” Trời đã về chiều, Quách Tiêu trên mặt vẫn còn vết máu vội chạy đến. “Đường chủ có lệnh, ngài đi cùng ta tới chỗ khác.”
“Ồ?” Mạc Cầu tạm dừng hỏi lại. “Là chỗ nào?”
“Ngài cứ đi thì biết.” Quách Tiêu lộ vẻ lo lắng, kéo tay áo hắn dẫn ra ngoài. “Mạc đại phu, đi mau.”
“Được rồi.” Mạc Cầu gật đầu rồi nhanh chóng bước theo.
Ra cửa, nhảy lên xe ngựa, Quách Tiêu tự mình đánh xe tiếng thẳng đến phía nam thành.
“Quách huynh.” Ngồi bên trong buồng, Mạc Cầu mới hỏi. “Đường chủ bị thương có phải không?”
“Không phải Đường chủ.” Quách Tiêu lộ vẻ căng thẳng, nghe hắn nói thì lắc đầu. “Là Tam đương đầu. Việc lần này Mạc đại phu đừng để lộ ra ngoài, tránh để người khác dò xét.”
Phi Hổ Chung Vân Triệu!
Mạc Cầu kinh ngạc. So với Đường Chủ Chung Sơn thì Chung Vân Triệu chính là trụ cột lớn nhất của Hắc Hổ Đường.
Khó trách đối phương lại cẩn thận như vậy. Đi chữa thương cũng phải chọn một nơi bí mật.
Hắn chậm rãi gật đầu, im lặng không nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận