Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 107: Tung tích

“Thống khoái! Thật thống khoái!”
Trong cơn mưa nặng hạt, thân hình Mạc Cầu di chuyển nhanh như điện, hào khí trào dâng như núi. Chân hắn đạp xuống bùn, mồm hắn cất tiếng ca vang.
“Nam Nhi Hành, Đương Bạo Lệ...
Nam nhi đương sát nhân, sát bất lưu tình.
Thiên thu bất hủ nghiệp...”
Tiếng ca vang lên phóng khoáng như tâm tình phấn chấn hiện giờ của hắn, tốc độ di chuyển cũng theo đó tăng lên.
“Lui lại mười dặm, còn có ai dám đuổi theo!”
Dưới tán cây rộng lớn như một cây dù khổng lồ có một cái bàn trà, trên mặt bàn đặt một quyển da lụa vẽ địa hình đồi núi quanh khu rừng.
Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn đứng trước cái bàn trà, đưa tay khẽ lướt qua mấy điểm đen đánh dấu. “Bọn chúng động thủ năm lần, mỗi lần đều cách ra vài dặm, thay đổi phương hướng. Thật là giảo hoạt!”
Hắn lộ vẻ trầm tư, ngón tay chậm rãi di chuyển. Nếu Mạc Cầu có ở đây, nhìn thấy động tác của đối phương chắc hắn sẽ giật mình. Bởi vì vị trí mà hai người đang ẩn thân hiện giờ nằm trong khu vực mà đối phương đang xem xét.
Chỉ bằng cách theo dõi hành động lúc trước của hai người, đối phương đã đoán ra được vị trí hiện tại của họ.
“Đại nhân.” Một tên bổ khoái lên tiếng. “Bọn chúng xuất thủ ba lần trước thì chúng ta không kịp chạy tới, hai lần sau này thời gian giãn cách lâu hơn, lại ra tay trong đêm tối, chắc bọn chúng cũng sợ chúng ta tìm ra vị trí.”
“Ừm.” Lăng Vạn gật đầu, giơ tay chỉ vào một điểm. “Nếu ta không nhầm, bọn chúng sẽ lại ra tay ở khu vực này.”
“Vâng.” Tên bộ khoái gật đầu. “Nhưng hiện giờ nhân số của chúng ta không còn nhiều lắm.”
Thời gian này bọn hắn đã đi sâu vào rừng mấy chục dặm, lại thêm nhiều người bị thương nên những người có thể xuất thủ còn lại không nhiều.
“Không sao.” Lăng Vạn lạnh lùng. “Chúng ta sẽ bố trí cao thủ nhưng phải cẩn thận, thăm dò trước, không nắm chắc thì không ra tay.”
“Vâng.” Tên bổ khoái đang định lui ra thì từ trong rừng có một người vội vã chạy đến.
“Đại nhân, không xong rồi.”
“Đại nhân ở đây.” Tên bổ khoái trầm mặt nhìn người vừa đến. “Có chuyện gì mau nói.”
“Là... là...”, người vừa đến vẻ mặt hoang mang, vội vã gật đầu. “Có tin tức từ phía nam truyền lại, trước đó không lâu tặc tử họ Mạc xông tới trận doanh, làm bị thương mấy người. Âu Dương bộ đầu bị trọng thương đã rơi vào hôn mê, đại phu bảo ông ấy có tỉnh lại hay không còn chưa biết được. Triệu bộ đầu, Ngô bộ đầu cũng đều không ổn.”
“Cái gì?” Mấy người có mặt nghe xong thì biến sắc, vội vã lại gần. Ánh mắt Lăng Vạn cũng trầm hẳn xuống. Hắn quát lên đầy phẫn nộ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu nhân... cũng không được biết rõ.” Người vừa tới run lên. “Theo như tin báo, Mạc Cầu một mình một người xông vào trong trận doanh, tay đao tay kiếm, kèm thêm cả phi đao, chỉ trong vài hơi thở đã đánh trọng thương mấy người, sau đó ngang nhiên rời đi. Hắn còn cảnh cáo, nếu chúng ta vẫn truy đuổi thì lần sau hắn sẽ không lưu tình.”
“Sao có thể như vậy được?” Có mấy người ngây ra. “Âu Dương bộ đầu là cao thủ cảnh giới Luyện Tạng, lại còn có rất nhiều người nữa ở đó... Tin này có tin được không?”
“Hay là tin giả?” Có người nghi ngờ hỏi.
“Vì sao phải làm giả chứ?” Một người khác lắc đầu.
Cả không gian trở nên yên tĩnh. Dù khả năng tin này là giả không lớn nhưng mọi người đều khó mà chấp nhận được.
“Chẳng lẽ hắn là cao thủ Hậu Thiên?”
Ngoài cao thủ Hậu thiên ra, còn có ai có thể làm được chuyện này?
“Không có khả năng đó.” Một người lắc đầu. “Tên họ Mạc kia mới có bao nhiêu tuổi, mà ta chưa từng nghe nói hắn tập luyện võ công bao giờ, nhiều lắm cũng chỉ là một võ giả Luyện Tạng, mà như thế đã khiến người ta kinh hãi lắm rồi.”
“Đúng vậy. Đúng vậy!”
Mấy người thay nhau bàn tán, thái độ đã có phần e dè.
Đối thủ là một vị cao thủ Luyện Tạng, tinh thông cung tiễn, ám khí thì ai mà không sợ?
“Có ý tứ.” Hai mắt Lăng Vạn chớp động, hắn thì thầm. “Thật có ý tứ.” Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về xa xa, thần sắc quái dị nhưng lại hưng phấn.
“Vốn chỉ nghĩ chúng là hai con chuột nhỏ, không ngờ còn giấu thực lực cỡ này. Đã bao nhiêu năm rồi... mới gặp chuyện như thế!”
“Đại nhân.” Một người chắp tay.
“Cứ theo kế hoạch mà làm.” Lăng Vạn nói giọng âm trầm. Đột nhiên hắn khoát tay. “Chỉ cần bắt được hai người bọn chúng, sau khi chuyện thành công, những gì đã hứa cho các ngươi trước đây đều tăng gấp đôi.”
Đám người có mặt đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Trước khi xuất phát, bọn hắn đã nhận được thù lao không tệ, sau khi vào rừng, có người bị thương đã được tăng thêm một phần thù lao. Dù tình thế hung hiểm, xem như cũng đáng giá rồi.
“Xin đại nhân phân phó.” Có người chắp tay, bước ra. “Đại nhân ra lệnh chúng ta quyết không chối từ.”
“Được rồi.” Lăng Vạn gật đầu. “Cho tới lúc này ta đã cơ bản xác định được vị trí của bọn chúng.” Hắn đưa tay chỉ lên bản đồ. “Ba người các ngươi làm thành một đội đi đến chỗ này, sau đó phân tán dụ đối phương ra.”
“Ba người một đội?” Mấy người biến sắc. “Tặc nhân hung hãn như thế, chỉ có ba người thì sợ không đủ để áp chế hắn.”
“Không sao.” Lăng Vạn nhếch mép cười. “Có ta đi đằng sau các ngươi bảo vệ. Hơn nữa, nếu có gặp hắn thì cũng không cần dùng cứng đối cứng. Các ngươi cứ dây dưa kéo dài thời gian, ta tự sẽ đuổi tới.”
Mấy người quay ra nhìn nhau, dù trong lòng có hồi hộp lo lắng nhưng trước vẻ quyết đoán của Lăng Vạn họ cũng chỉ biết gật đầu.
Lúc này Mạc Cầu đã quay về gặp Tần Thanh Dung, hai người tiếp tục đi sâu vào trong rừng, vừa đi vừa thay đổi phương hướng.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu quay ra hỏi. “Ngươi xem xem trời còn mưa bao lâu nữa?”
Tần Thanh Dung nhìn sắc trời rồi đáp. “Chắc là một hai canh giờ nữa sẽ dừng lại.”
“Một hai canh giờ à.” Mạc Cầu tính nhẩm trong lòng. “Lúc đó chúng ta cũng an toàn rồi.”
“Thật sao?” Hai mắt Thanh Dung sáng lên. Mấy ngày qua lúc nào nàng cũng ở trong trạng thái lo sợ, bây giờ mới nghe thấy một tin tức tốt lành.
“Chắc là vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Nha môn có nhiều người bị thương, không thể cứ theo sau chúng ta mãi. Bọn họ phải trở về để trị thương nếu không sẽ ảnh hưởng tới tính mạng.”
“Phải rồi.” Tần Thanh Dung gật đầu. “Hai ngày này người truy tìm chúng ta ngày một ít đi, cũng không tập trung sát sao như trước. Xem ra bọn họ cũng sắp dừng lại rồi. Thoát được nhóm cuối cùng này chúng ta sẽ được an toàn.”
Nói đến đó, nàng vui mừng nhảy cẫng lên, sắc mặt đang tái nhợt cũng hơi hồng hào trở lại.
Thời gian vừa rồi không dài nhưng ngày nào cũng phải căng ra đối phó với địch truy tung, lại trong môi trường rừng rầm mưa gió, bản lĩnh của nàng đã trưởng thành lên nhiều.
“Đi thôi.” Mạc Cầu đứng dậy. “Bất kể thế nào, chúng ta càng vào sâu thì khả năng được an toàn sẽ cao hơn.”
“Phải.” Tần Thanh Dung lại tiếp tục tách ra.
Hai người một trong tối một ngoài sáng, mỗi khi gặp phải truy binh thì lấy Tần Thanh Dung ra để dụ địch, còn Mạc Cầu dùng ám tiễn đả thương bọn chúng. Hai người phối hợp ngày một ăn ý.
Một canh giờ sau. Hai hàng lông mày thanh tú của Tần Thanh Dung khẽ nhăn lại, nàng cẩn thận bước đi từng bước, khả năng đánh hơi thấy nguy hiểm cũng nhạy bén hơn.
Có truy binh!
Nhân số đối phương không nhiều, tầm khoảng ba người thôi. Xem ra đây là đợt cuối cùng rồi. Có cảm giác nếu đụng phải đối phương chắc cũng không đến nỗi nguy hiểm nhưng nàng vẫn không dừng bước.
Bất luận thế nào, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hai mắt chớp động, bộ pháp linh hoạt, nàng tiếp tục tiến sâu vào rừng.
Một lát sau, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm trọng. Truy binh đuổi theo nàng đang rút ngắn khoảng cách, dường như có cao thủ dẫn đầu.
“Ừm...”, nàng trầm ngâm một lúc rồi quyết định sẽ thăm dò đối phương. Nếu quả thật không thể cắt đuôi đối phương, cứ dây dưa cũng không phải biện pháp tốt. Nàng sẽ làm theo cách làm lúc trước. May là truy binh không nhiều, với thực lực hiện giờ của hai người, có thể dễ dàng giải quyết bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận