Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 209: Xuất cốc

Đại chiến qua đi để lại một vùng hỗn độn. Hàn phong càn quét khiến nhiệt độ giảm mạnh đột ngột, cây cối theo nhau tàn lụi. Mạc Cầu ngồi xếp bằng trong đám phế tích, lưng tựa vào núi đá, trên tóc, trên đuôi lông mày bao phủ bởi sương lạnh, thân thể hắn bất động.
Thương thế không phải vấn đề đáng lo nhất của hắn, đám nhện độc nhan nhản đang điên cuồng ở xung quanh mới làm hắn bận tâm. Hắn vừa bị một vị Tiên thiên đuổi giết, vất vả lắm mới thoát được kiếp nạn, hắn không muốn lại phải chết trong tay đám độc vật nhỏ yếu này.
Một lúc sau, gió lạnh xua đuổi đám nhện độc đi rồi Mạc Cầu mới thở một hơi dài rồi chậm rãi đứng dậy.
“Ừm!”
Cảm giác đau đớn từ các vết thương làm hắn khẽ rên, sau đó mới từ từ cất bước. Quanh hắn đều là băng tinh, trong băng tinh là từng khối thịt nát của thi thể. Trên mặt đất đá núi lăn hỗn độn, mặt đất xuất hiện nhiều khe rãnh xen lẫn với hài cốt đám nhện độc. Thân thể của Trọng Huyền Độc Chu bình thường rất cứng rắn, đao kiếm khó thương tổn. Thân thể Chu vương càng rắn chắc hơn những con nhện bình thường khác, thế mà hiện giờ cũng bị nát bươm văng ra tứ tán. Riêng hành thi vẫn giữ được thi thể nguyên vẹn nhưng đang bị hàn băng phong bế, có lẽ vẫn còn có thể phục hồi lại như cũ.
“Đát...” Mạc Cầu dừng chân tại trung tâm vụ nổ. Nơi này có một khối băng điêu đang quỳ rạp xuống đất được chiếu sáng rực rỡ giống như một tác phẩm nghệ thuật. Bên trong là thi thể chứa đầy thương tích của lão giả Tiên thiên, nửa trên đầu đã không thấy đâu nữa. Hai mắt lão trợn trừng, vẫn còn lưu dấu vẻ không cam lòng và phẫn hận.
Dưới sự vây công của đám nhện và Mạc Cầu, người này cuối cùng cũng phải chịu kết cục không tốt đẹp gì.
“Tê...”
Dưới ánh mặt trời, băng tinh dần dần tan ra. Không có chân khí của cao thủ Tiên thiên chống đỡ, những khối băng này tan chảy còn nhanh hơn bình thường, không bao lâu sau đã thành một bãi nước lớn trên mặt đất. Mạc Cầu kéo hành thi đang bất động ra một góc. Hắn thở hổn hển rồi tiến lại trước mặt thi thể lão giả Tiên thiên.
Đông An phủ có nhiều cao thủ Tiên thiên, dù hắn chưa gặp qua thì cũng từng nghe tiếng nhưng người trước mắt này không giống bất kỳ ai trong số đó.
“Hàn Băng Chân khí, Huyền Y Giáo?”
Nhìn thi thể trước mặt, Mạc Cầu trầm tư. Hắn đã nghe tới Huyền Y Giáo có băng hỏa hai mạch, trong đó có rất nhiều cao thủ. Hắn đoán người này hẳn là một trong số đó. Từ sự việc hôm nay mà suy ra thì Ôn Nhụ chắc là đã cấu kết với Huyền Y Giáo rồi. Bản thân hắn lại là đệ tử hạch tâm đời này của Huyền Âm Bí Các, thân phận địa vị hết sức đặc thù. Liệu có phải Huyền Âm Bí Các đã đầu nhập về với Huyền Y Giáo rồi?
Mấy năm nay, dưới sự vây quét của phủ Đông An và hai châu Thanh, Dự, Huyền Y Giáo đã phải chịu nhiều tổn thất nên bọn họ chuyển dần từ sáng vào tối, không còn hay chống trả đại quân triều đình như trước. Với thủ đoạn sẵn có của đám tà giáo, việc cấu kết với nhau ở trong bóng tối, xách động các thế lực khác là chuyện bình thường.
Mạc Cầu thu suy nghĩ lại. Chân tướng sự việc thế nào cũng đều không liên quan đến hắn. Hắn chỉ cần chuyên tâm làm một đại phu là được rồi. Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Dù sao cũng không có ai biết được thân phận thật sự của hắn. Sau khi trở về nghỉ lơi lấy sức, chờ xem kỳ biến mới là thượng sách.
“Kụ khụ...”
“Phụt!”
Trong người đau nhói lên khiến Mạc Cầu che miệng ho nhẹ, nhổ ra ngoài cả một miếng vụn băng trộn với máu huyết. Hắn biến sắc, vội vàng vận chuyển chân khí, khí tức trong ngũ tạng cũng chuyển động, sắc mặt hắn trầm xuống.
Hàn khí nhập thể khiến ngũ tạng bị hao tổn nghiêm trọng, thậm chí có thể dẫn tới đóng băng rồi tê liệt khiến cho hắn không có cảm giác nữa. Thương thế đến mức này đã nguy hiểm tới tính mạng.
“Cũng may...”
Mạc Cầu sờ lên người, vẻ mặt buông lỏng một chút rồi lấy ra một giọt Linh nhũ ăn vào.
Linh ngũ tan trọng miệng rồi nhanh chóng hóa thành một dòng nước ấm quét sạch toàn thân, thương thế trong cơ thể phục hồi với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Lớp sương lạnh bên ngoài cơ thể cũng tán rã không còn, Cơ thể hắn còn toát ra nhiệt khí khiến hai má hơi ửng hồng.
Linh nhũ không hổ được xưng là thánh phẩm chữa thương, chỉ ăn vào một lát, nội thương đã biến chuyển rất nhiều.
“Hắt xì!”
Một cái hắt xì cũng khiến cho Mạc Cầu nhăn mặt, với thể chất hiện giờ của hắn mà cũng có cảm giác như lúc bị cảm mạo. Lắc đầu mấy cái xong, hắn nhanh chóng thu thập đồ vật quanh đó.
Trên thi thể của lão giả Tiên thiên có một cái lệnh bài không rõ bằng chất liệu gì, mặt trước có khắc một chữ Ngã, đằng sau có rất nhiều cơ quan tạo vật, con rối, khí giới... Vật này Mạc Cầu đã được nhìn qua, nó chính là một trong các di vật mà Nhạc Định Sơn lấy được lúc trước. Ngoài ra còn có một túi tiền, bên trong có một số ít đồ đã bị phá hỏng nhưng hắn chỉ ngó qua rồi ném lại trên mặt đất.
Những thứ này không biết có bị đối phương làm thủ đoạn lưu dấu gì không, mang theo người chưa chừng còn bị người ta truy đuổi, hậu hoạn vô tận.
Sau đó hắn đỡ hành thi dậy định rời khỏi nơi này. Hắn còn chưa quên, lão giả Tiên thiên này còn có một đồng bạn nữa cũng là cao thủ Tiên thiên. Chẳng may gặp đối phương tìm tới thì hắn khó mà thoát chết được.
Đi tới trước khối băng đã tan chảy, Mạc Cầu đột nhiên dừng sững người lại, cúi xuống mặt đất, ánh mắt chớp động. Nếu hắn nhớ không nhầm, con dị thú cỡ như Trọng Huyền Độc Chu Chu Vương, trong cơ thể rất có khả năng tồn tại nội đan.
Nội đan của dị thú có tác dụng giúp tăng tiến tu vi, dịch cân phạt tủy, làm lớn mạnh thể phách, có thể xưng là bảo dược cực phẩm.
“Soạt soạt...”
Lật qua lật lại một lúc, Mạc Cầu đứng dậy, bàn tay dính đầy máu nhưng giương mặt lại lộ vẻ hài lòng mỉm cười. Trong lòng bàn tay hắn có hai khối thịt to bằng nắm tay trẻ con. Thứ này còn xa mới giống với nội đan trong truyền thuyết nhưng kình nghiệm của một thầy thuốc cho hắn biết, vật này chắc chắn ẩn chứa nhiều tinh nguyên nồng đậm. Nếu luyện hóa nó sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt.
Sau hai canh giờ, Mạc Cầu xuất hiện tại một vùng đất bí ẩn trong Vạn Chu Sơn, hắn khoanh chân ngồi xuống vận công. Trên người hắn toát ra từng làn khói trắng, hàn khí trong cơ thể theo nhau bị trục xuất ra ngoài. Hai gò má hắn dần ửng hồng.
Thật lâu sau hắn mới mở mắt, trong mắt chứa đầy cảm giác mỏi mệt.
“Chân khí Tiên thiên quả không dễ chơi.” Hắn thầm vận chân khí kiểm tra tình huống cơ thể rồi nhíu mày. “Ta đã ăn Linh nhũ vào nhưng cũng chỉ có thể tạm thời áp chế nó mà thôi, lúc nào cũng có thể bị bộc phát lại.”
Kỳ thực hắn hiểu rất rõ. Tình trạng của hắn có nguyên do rất lớn là vì tu vi bản thân hắn còn thấp kém nên rất khó luyện hóa chân khí Tiên thiên có trong thể nội. Đại Hải Vô Lượng Công tuy mạnh lại không bằng được Dược Sư Bảo Điển chuyên dùng để luyện hóa chân khí dị chủng, tác dụng thua kém khá nhiều. Việc này không phải chỉ cần hai ba ngày mà xong, nếu không cẩn thận còn làm tổn hại tới bản thân hắn nữa.
Suy nghĩ một hồi, ánh mắt Mạc Cầu trở nên ngưng trọng. Hắn đưa tay cầm nội đan ở bên rồi thử luyện hóa. Thời gian ngắn trước mắt không tiện đi lại, chi bằng hắn thừa cơ tu luyện một phen, không chỉ để dưỡng thương mà còn xem tu vi có tăng tiến hay không.
Hai tháng sau. Trên vầng thái dương hắn đã điểm thêm mấy sợi tóc bạc, Mạc Cầu xuất hiện trong thành nội phủ Đông An, ngước nhìn mọi người đang đi lại rộn ràng, hắn không khỏi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Rốt cuộc hắn đã trở về!
“Tê... tê tê...”
Trong ống tay áo có một con nhện lông xù màu xám to bằng bàn tay lặng lẽ quan sát, vẻ rất hiếu kỳ với khung cảnh xung quanh.
“Ba!”
Mạc Cầu vỗ nhẹ ống tay áo, vét mặt không biểu tình gì rồi bước đi hòa vào dòng người tiến về phía trụ sở Linh Tố Phái.
“Chi chi...”
Trong tay áo hắn vang lên âm thanh như muốn chống đối. Con nhện này chính là đời sau của con Chu vương kia, tuy chưa sinh ra được bao lâu nhưng đã rất có linh tính. So với cha mẹ nó thì trên người nó còn có nhiều hơn một sợi kim tuyến. Vài ngày trước, sau khi kết thúc việc trị thương, Mạc Cầu quay về hạp cốc. Hắn không thấy thi thể lão giả Tiên thiên kia đâu, ngược lại hắn vô tình gặp được con nhện con đang quanh quẩn bên thi thể cha mẹ nó.
Không biết có phải do Mạc Cầu đã luyện hóa hai khối nội đan kia không, lại không có ảnh hưởng của Ngự Thú chi thuật mà con nhện con này nhanh chóng tỏ ra thân thiện với hắn rồi bị hắn thuần phục, sau đó cùng mang ra khỏi hạp cốc.
Trong Vạn Chu Sơn có rất nhiều các loại độc vật, nhưng Mạc Cầu lại chỉ mang theo nó cũng là có lý do. Thân thể con nhện này cứng cỏi vô cùng, nó vừa mới phát dục đã không hề thua kém cha mẹ mình. Độc tính của nó không mạnh hơn nhưng tơ nhện nó phun ra lại cứng hơn cả Kim Tuyến Ti. Hơn nữa nó linh động dị thường, dùng để đối địch thì cao thủ nhất lưu mà không cẩn thận cũng có thể bị trúng chiêu của nó. Có nó xem như Mạc Cầu có thêm một cánh tay đắc lực.
“Mạc đại phu?”
“Mạc sư huynh!”
“Mạc thần y đã trở lại rồi!”
Vừa mới về đến cổng trụ sở, hắn thấy mắt người gác cổng sáng lên, vội vàng hô to rồi liên tiếp chào hỏi.
“Mạc đại phu!”
Hứa Việt cũng vội vã chạy từ hậu viện ra, nhìn thấy Mạc Cầu thật mới thở phào một hơi.
“Sao vậy?” Mạc Cầu nhìn Hứa Việt nói. “Khoảng thời gian vừa rồi không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có.” Hứa Việt lắc đầu. “Theo lời dặn của ngài, nếu trong thời gian ngắn ngài không trở về thì ta sẽ bảo mọi người là ngài đi lên núi hái thuốc. Có Tử Lăng hỗ trợ luyện dược, việc cần làm cho Lục phủ cũng không bị trễ nải.”
“Như vậy thì tốt.” Mạc Cầu gật đầu. “Các ngươi vất vả rồi.”
“Không có gì.” Hứa Việt chắp tay đáp, rồi hạ giọng nói thêm “Mạc đại phu, tuy chúng ta ở nơi này không xảy ra việc gì nhưng trong DƯợc cốc lại không giống như vậy. Tốt nhất ngài nên trở về đó một chuyến.”
“Sao?” Mạc Cầu vội hỏi. “Dược cốc xảy ra chuyện gì?”
“Người năm đó bị đuổi đi đã quay trở lại.” Hứa Việt làm ra vẻ mặt ngưng trọng. “Tôn Tuyệt Tâm, hắn không chỉ quay trở về mà còn dẫn theo người, muốn cướp chức chưởng môn nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận