Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 451: Uẩn dưỡng

Vừa mới trở lại động phủ trong Dược viên, Mạc Cầu đã bị Điền Hoàng vừa mới được thăng nhiệm chủ quản không lâu tìm tới cửa.
“Có chuyện gì?” Mạc Cầu vuốt trán nói vẻ bất đắc dĩ. “Lại là cái tên mập kia gây họa phải không?”
“Vâng.” Điền Hoàng nhăn nhó, đường đường là một đại nam nhân mà như sắp khóc. “Tiền bối, tên Vương Hổ kia không biết chạy vào Như ý Dược viên lúc nào ăn trộm sáu linh quả, rút mười ba cây linh thảo, còn đào một cây linh đằng bảo là dùng để làm roi xua đuổi dã thú. Hắn… Hắn khinh người quá đáng!”
Chả trách đối phương lại cảm thấy uỷ khuất như vậy.
Vương Hổ có thân phận tương đối đặc thù, không phải đệ tử Thái Ất Tông nhưng lại có liên quan tới nhân vật có Đạo thể. Có Mạc Cầu và Tiểu Thiền ở đây không ai dám đánh hắn. Nhưng tính tình hắn đúng là không chịu được. Hôm nay dám trộm linh dược, ngày mai dám cướp đoạt trắng trợn cũng nên.
Có lần Điền Hoành không nhịn được thi pháp vây khốn hắn, kết quả là chịu ba ngày Tam gia nhục mạ không chui đi đâu được. Thiếu chút nữa hắn ngất đi vì tức. Về sau Ti Hành tiên tử xuất thủ thả người, không trách phạt Vương Hổ còn khiển trách hắn một hồi.
Từ đó Điền Hoành dứt khoát bỏ mặc không quan tâm nữa, Vương Hổ ở khu Đinh trong Dược viên càng được thể làm càn. Hiện giờ ỷ thế không có ai dám trêu trọc, Vương Hổ kéo bè kết phái thành một mạch ở DƯợc viên, ương ngạnh không thôi.
Mạc Cầu im lặng than nhẹ. “Là linh dược gì?”
“Cái này…”, Điền Hoành chần chừ một chút rồi nói. “Cũng không phải là linh dược hiếm thấy gì, đáng tiếc nhất là Minh Hiên Đằng bị chặn một đoạn.”
Đây chính là chỗ thông minh của Vương Hổ.
Mặc dù hắn phách lối nhưng làm việc cũng biết chừng mực, tuyệt nhiên không gây ra hậu quả nghiêm trọng. Hơn nữa hắn chỉ ngang ngược ở Dược viên mà thôi. Những việc quậy phá của hắn mặc dù khiến người khác chán ghét nhưng trong mắt Mạc Cầu thì cũng chỉ như hài tử gây sự mà thôi. Chưa đến mức phải nghiêm trị.
Giáo huấn một lần lại không có mấy tác dụng. Nhất là hiện giờ Mạc Cầu mới được Thái Hoà Cung cấp cho lợi ích, không thể không nể mặt họ.
“Tuỳ hắn vậy.” Mạc Cầu nhẹ khoát tay. “Chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn thì ngươi không cần phải để ý đến hắn, mắt không thấy tâm không phiền mới là thượng sách.”
“Nhưng…”, Điền Hoành há miệng, ú ớ một hồi rồi cũng đành gật đầu bất đắc dĩ. “Vâng.”
“Tốt nhất là ngươi nên tìm cách để thính nghi với chuyện này, đừng để tâm phiền não.” Mạc Cầu nhìn đối phương rồi lạnh nhạt. “Sau này có thể Vương Hổ sẽ lưu lại Dược viên.”
“A!” Nghe vậy, Điền Hoành liền biến sắc, mặt mũi đầy vẻ chua chát, thật lâu sau mới không cam lòng gật đầu. “Vãn bối hiểu rồi.”
Mặc dù hắn không biết phát sinh chuyện gì nhưng lại có thể hiểu ra được, tông môn đã có an bài với tên Vương Hổ kia. Dù hắn không thích nhưng cũng đành phải chấp nhận.
Tiễn Điền Hoành đi rồi, vừa mới ngồi xuống trong động phủ thì bên ngoài đã vang lên tiếng của Vương Hổ.
“Sư phó, sư phó!”
Đối phương xưng hô thế này mãi Mạc Cầu đã chán không muốn đôi vo, hắn vung tay áo, cửa động phủ từ từ mở ra.
“Sư phó.”
Mấy năm trôi qua, Vương Hổ không thay đổi mấy, chỉ là cao hơn chút ít, mập ra chút ít, khuôn mặt nhìn càng tròn. Hắn đi vào động phủ như đi vào nhà mình, cầm lấy cái bát rót nước uống ừng ực.
“Ngươi lại gây họa rồi.” Mạc Cầu sa sầm nét mặt.
“Là tên họ Điền kia đến mách lẻo phải không?” Vương Hổ nhếch mép, buông cái chén xuống reo lên. “Sư phó, ngươi đừng nghe tên họ Điền kia… hắn vốn không ưa ta rồi. Những thứ ấy cơ bản không có trong sổ sách của Dược viên, ta không cầm thì chính hắn cũng sẽ lấy mà thôi.”
“Thật sao?” Mạc Cầu cười nhạt.
“Đương nhiên.” Vương Hổ trừng hai mắt, vẻ mặt uỷ khuất. “Sư phó, chẳng nhẽ ngài lại tin tưởng người ngoài hơn là đồ đệ trong nhà mình?”
“Ta không có tên đồ đệ nào như ngươi.” Mạc Cầu bình thản. “Còn nữa, đừng đứng đó vờ vịt, lần này trở về lại có việc gì?”
“Sư phó.” Vương Hổ cười hắc hắc, vội vàng thu liễm gương mặt, bước lên nhỏ giọng. “Thời gian này ta phát hiện ra Dược viên thực tế có hai sổ ghi lại việc sản xuất linh dược, một cái giao lên tông môn, cái còn lại giữ bên người chủ quản. Hai sổ này có sự chênh lệch, ngoài trừ những linh dược hiếm thấy ra thì những thứ khác chênh lệch phải đến một thành.”
Nói xong hắn vừa đi vừa khoa tay múa chân.
“Đúng vậy không?” Mạc Cầu lạnh nhạt. “Mà đúng thì sao?”
“Lại còn làm sao?” Vương Hổ sững người, vội vàng nói. “Sư phó, điều đó chứng tỏ quản sự Dược viên tư tàng sản nghiệp của Thái Ất Tông, đem thứ vốn dành cho mọi người vụng trộm bỏ vào túi riêng của hắn. Một khi vạch trần việc này ra có thể làm kinh động toàn bộ Thái Ất Tông, họ Điền kia không có kết cục tốt.”
Nói xong hắn không kiềm nén được vẻ mặt kích động, hai mắt sáng người nhìn Mạc Cầu. Trong khi Mạc Cầu vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
“Ngươi nói không sai.” Mạc Cầu nhẹ gật đầu. “Nhưng việc đó có gì tốt với ta?”
“Chỗ tốt ư?” Vương Hổ trừng mắt. “Phát hiện có người ăn hối lộ không phải nên vạch trần hay sao? Sư phó ngài cũng sẽ được tông môn tín nhiệm hơn.”
“Có lẽ…”, Mạc Cầu hơi nhếch miệng, đột nhiên nói. “Có thể ngươi không biết, thời điểm ta tới Dược viên, vị sư huynh giới thiệu ta cũng từng nói qua, ở đây có thể kiếm được hai phần tốt. Một phần là thù lao của tông môn, một phần là hiếu kính với quản sự. Ngươi cảm thấy vị sư huynh kia có biết chuyện có hai cuốn sổ ghi chép hay không? Ngươi thấy nếu ta tố giác chuyện này thì có ảnh hưởng tới vị sư huynh đã giới thiệu ta tới đây hay không?”
“A!” Vương Hổ kinh ngạc, mất nửa ngày mới lộ vẻ mặt khinh thường. “Thì ra quản sự Dược viên với cao tầng tông môn vốn là cá mè một lứa cả. Ta nhìn Thái Ất Tông này không tầm thường, hoá ra vẫn có tàng ô nạp cấu chẳng khác gì thế giới phàm nhân.”
“Ngươi nói không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Người phàm có lòng cầu tiên hướng đạo, tu sĩ cũng có tạp niệm thất tình lục dục.”
“Sư phó, ta không nói ngài đâu nhé.” Vương Hổ lại làm ra vẻ mạt nịnh nọt. “Ngài là mọc trong bùn vẫn sạch sẽ, mặc dù có được chỗ tốt cũng không giống với bọn họ.”
“Đủ rồi.” Mạc Cầu nhắm mắt. “Nếu không còn việc gì khác thì ra ngoài đi.”
“Việc này…”, Vương Hổ đan hai tay vào nhau, vẻ mặt ngượng ngùng. “Sư phó, trong tay ngài còn Địch Linh Đan không?”
“Cái gì?” Mạc Cầu mở mắt.
Hiện giờ Vương Hổ đã tự khai đạo đồ, lại thêm không chút kiêng kỵ nên ở Dược viên cũng thu được nhiều chỗ tốt. Tu vi của hắn hiện giờ đã là Luyện khí tầng năm. Vì có Mạc Cầu và Ti Hành tiên tử thi thoảng chỉ điểm nên căn cơ xem như vững chắc.
“Ngươi cần gì đến Địch Linh Đan?”
“Ta không dùng đến, nhưng ta có thu mấy huynh đệ, một người trong đó lúc trước tu hành gặp rủi ro…” Vương Hổ làm ra vẻ mặt nịnh nọt. “Thuật luyện đan của sư phó là thiên hạ vô song, Địch Linh Đan của ngài nhất định có thể chữa khỏi thương thế của hắn.”
Mạc Cầu lắc đầu, tiện tay ném ra ngoài một vật. “Đi đi.”
“Tạ ơn sư phó.” Vương Hổ đại hỉ. “Chúc sư phó thọ cùng trời đất, phúc thọ an khang!”
“Mồm mép.”
Trong mật thất, Mạc Cầu ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, trước người có một đoàn hoả diễm chập trùng, trên đó có một vật.
Chân hoả!
Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm!
Chân hoả là vật tinh khí đại thành của tu sĩ Đạo cơ, dùng để luyện bảo, luyện đan đều có diệu dụng.
Chân hoả đốt cháy. Pháp lực tế luyện. Một sợi Huyền Âm Sát Khí chí âm chí hàn lặng lẽ hiện ra trên phi kiếm. Sát khí xâm nhập vào nhục thân, thức hải muốn phá phách ngang ngược lại bị một cỗ thần niệm cưỡng ép trấn áp rồi từ từ luyện hoá.
Ngày qua ngày… chớp mắt đã qua hơn một tháng.
Một ngày kia…
“Coong!”
Trong mật thất có tiếng kiếm ngâm khe khẽ. Âm thanh trầm thấp băng lãnh như tiếng thở dài đến từ Cửu U chi địa khiến người bình thường nghe thấy mà tâm thần phát lạnh. Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm hoá thành một sợi lưu quang nhập vào đan điền của Mạc Cầu.
Thần niệm buông xuống, phi kiếm từ đan điền tế ra nhẹ nhàng trôi nổi.
Kiếm này tất nhiên là Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm.
Phiên, chính là Diêm La Phiên.
Tu sĩ Luyện khí tế luyện pháp khí cần mang theo bên người nên phần lớn chọn các vật như trâm cài tóc, vòng ngọc, hộp kiếm để luyện, Tu sĩ Đạo cơ thì không cần như thế. Trải qua việc tế luyện bởi chân hoả, pháp khí có thể nạp nhập vào Đan điền để uẩn dưỡng. Thời gian uẩn dưỡng càng dài, pháp khí càng hoà hợp với tu sĩ, chất liệu bản thân cũng sẽ được tăng lên. Sau mấy chục năm uẩn dưỡng, pháp khí thượng phẩm đỉnh tiêm có thể thăng lên thành Cực phẩm.
Đây cũng là cách đa số pháp khí cực phẩm được tạo ra. Chỉ là làm theo cách này có điều lưu ý, tế luyện pháp khí sẽ tiêu hao lượng pháp lực lớn. Chẳng khác nào pháp khí trong người phải cung dưỡng cho hai người vậy. Tu vi theo đó cũng sẽ tiến triển rất chậm.
Đó là lý do vì sao Mạc Cầu từ chối nhận pháp khí thượng phẩm của Diệp gia. Hắn không muốn lãng phí thời gian cho việc tế luyện. Ví như pháp khí bản thân là cực phẩm rồi, mặc dù pháp lực cũng sẽ tiêu hao nhưng sẽ ít hơn rất nhiều. Ban đầu đã là pháp khí cực phẩm thì sau thời gian uẩn dưỡng, uy lực cũng sẽ càng mạnh mẽ hơn.
“Hô…”
Mạc Cầu mở mắt, khẽ thả ra một ngụm trọc khí, sắc mặt có vẻ phức tạp.
Có được pháp khí cực phẩm, thực lực của hắn tất nhiên là tăng lên nhiều nhưng cũng đồng nghĩa với lượng tiêu hao nhiều hơn. Ban đầu hắn dự tính sau một giáp thì có thể tiến giai Đạo cơ trung kỳ, hiện giờ sợ là phải mất đến trăm năm mới được.
Mà đấy là trong hoàn cảnh hắn có thể chuyên tâm tu hành không bị vướng víu bởi việc gì khác.
“Đinh… đinh…”
Lúc này đột nhiên có tiếng đưa tin vang lên.
Mạc Cầu chớp mắt, phất tay áo, cả người hoá thành một sợi khói lặng yên thoát ra ngoài động phủ. Trong hư không có mấy người đứng trên mây. Có hai năm một nữ đều là những người quen biết.
Liễu Vô Thương mang theo La Khỉ tiên tử đến tử Thái Hoà Cung cùng tu sĩ mới tiến giai Đạo cơ không lâu Tang Thanh Hàn của Ất Mộc Cung.
“Mạc sư đệ.” Liễu Vô Thương chắp tay từ xa. “Một lòng khổ tu cũng không phải cách hay duy nhất. Chúng ta có một việc không biết sư đệ có hứng thú hay không?”
“Không biết là việc gì?” Mạc Cầu gật đầu với hai nữ tử rồi hỏi.
“Lỗ sư huynh ở Bắc Đấu Cung tại một tiên phường tìm được một manh mối liên quan đến một vị tiền bối của bản tông từ ngàn năm trước.” Liễu Vô Thương nói. “Vị tiền bối kia chứng được Kim Đan thì đi tới Nhạn Đãng Sơn, kết quả là không thấy trở lại. Lần này Lỗ sư huynh đạt được tín vật có ấn ký cùng tông môn của vị tiền bối kia. Chúng ta có thể khoá vị trí rồi đến đó tìm tòi xem.”
Tầm bảo?
Tìm di tích của tiền nhân?
Mạc Cầu bừng tỉnh. Vị trí của Thái Ất Tông tựa vào Nhạn Đãng Sơn. Bên trong đó có kỳ trân dị thú, thiên phủ thần binh vô số cho nên thường có đệ tử tiến vào tìm kiếm. Có điều Nhạn Đãng Sơn rất không an toàn, bên trong có nhiều tà đạo, càng có cả bảy đại yêu ma trong truyền thuyết nữa. Bao năm qua có không ít đệ tử hãm thân vào trong đó sống chết không rõ, tông sư Kim Đan thất lạc cũng là bình thường.
Tất nhiên, có thể hấp dẫn nhiều người đi vào như vậy, kỳ ngộ thu hoạch, bảo vật hay truyền thừa phải đủ hấp dẫn.
“Ta không đi được.” Mạc Cầu lắc đầu. “Mạc mỗ tu vi thấp kém, hiện nay nên ổn định cảnh giới mới là việc nên làm, đi theo cũng chỉ làm vướng víu mọi người mà thôi.”
Thực sự thì hắn cũng không có bao nhiêu hứng thú với việc này.
“Không sao.” Liễu Vô Thương khoát tay, vẻ mặt vẫn giữ sự nhiệt tình. “Địa phương muốn đi lần này không xa tông môn lắm, huống hồ Tang sư muội cũng đi. Tu vi sư đệ còn không bằng sư muội hay sao?”
“Việc này…”, Mạc Cầu đưa mắt nhìn Tang Thanh Hàn rồi than lên một tiếng. “Thực không dám giấu, gần đây ta có thu được một kiện pháp khí, hiện giờ đang lúc luyện hoá không có thời gian.”
“Thật sao?” Liễu Vô Thương nghe xong thì nhíu mày, dò xét kỹ Mạc Cầu một hồi xong cũng bất đắc dĩ thở dài. “Sư đệ, ngươi cũng quá cẩn trọng rồi.”
“Thôi được.” Hắn lắc đầu. “Sư đệ đã không có thời gian, vậy chúng ta đi tìm người khác.”
Mạc Cầu gật đầu. “Tu vi và thực lực ta không mạnh, sư huynh tìm người khác sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
“Ừm.” Liễu Vô Thương nhìn hai nữ tử bên cạnh. “Hai vị sư muội, các ngươi cũng thấy rồi đấy, Mạc sư đệ sẽ không đi đâu.”
“Hì hì…”, Tang Thanh Hàn hé miệng cười. “Mạc sư huynh đã không nguyện ý, vậy việc này coi như xong, nhưng tiểu muội có một chuyện muốn nhờ, mong sư huynh đồng ý.”
“Xin mời sư muội cứ nói.”
“Ta muốn luyện một lò thượng phẩm Trú Nhan Đan, linh dược cần thiết đã tập hợp đầy đủ, duy chỉ thiếu có một cao thủ luyện đan mà thôi.”
Mạc Cầu vô thức nhíu mày.
“Sư huynh chớ vội cự tuyệt. Tiểu muội đi tìm Ngôn lão, hắn nói đan này trọng yếu nhất là khả năng khống hoả mà dưới Kim Đan ở tông môn ta thì không ai hơn được sư huynh ở việc này. Đương nhiên, tiểu muội sẽ không bắt sư huynh làm không công. Nhất định ta sẽ có hậu báo.”
Mạc Cầu im lặng một lúc rồi bất đắc dĩ gật đầu. “Nếu thế Mạc mỗ xin được đồng ý.”
“Đa tạ sư huynh.” Tang Thanh Hàn cười dịu dàng, khuôn mặt kiều diễm như hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận