Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 248: Quyền chưởng

Không lâu sau.
“Uỳnh!”
Căn buồng nhỏ trên tày vỡ vụn, hai thân ảnh bị quăng lên cao rồi rơi xuống sông. Động tĩnh gây ra tất nhiên không qua được mắt binh sĩ đi tuần gần đó. Có tiếng quát vang lên.
“Ai đó?”
“Cuồng đồ lớn mật, dám gây chuyện trong thành. Đứng lại cho ta!”
“Đuổi theo!”
Mạc Cầu không thèm để ý, Phù Quang Lược Ảnh với Chỉ Xích Thiên Nhai được hắn thi triển, cả người hóa thành một sợi hư ảnh lẫn vào trong bóng tối nhanh chóng biến mất không để lại tăm tích.
Đám binh sĩ người thì hô quát truy đuổi, người thì nhảy xuống nước đem hai người bị hôn mê vớt lên bờ.
“Là Hạc đại phu.”
“Còn đây là đối tượng truy nã Diệu Thủ Không Không Trương Thiên. Sao hai người bọn họ lại ở cùng một chỗ với nhau thế này?”
Từ từ hãy tìm hiểu, mau gọi đại phu tới xem tình trạng Hạc đại phu thế nào, còn tên Diệu Thủ Không này thì giải thẳng vào đại lao.”
Hai người này không chết mà chỉ hôn mê. Hạc đại phu đức cao vọng trọng, binh sĩ không dám đắc tội. Còn đối tượng truy nã như Diệu Thủ Không tất nhiên sẽ được chăm sóc kỹ. Còn người áo đen xuất hiện vừa nãy thì khoảng thời gian này trong thành cũng có khá nhiều người ngoài lui tới, tuần sát trong thành thấy nhiều cũng thành quen. Bọn họ cũng đã đề ra cách đối phó.
Nếu thấy người áo đen bọn họ sẽ dùng một nửa khí lực để hô hoán, dùng ba phần khí lực đuổi theo, hai phần còn lại để dự phòng cho tình huống bất trắc. Cho nên mặc dù động tĩnh có lớn, thật không thể trông chờ bọn họ sẽ bắt được ai.
Mạc Cầu không thiếu gì thủ đoạn khiến cho người khác không thể động đậy hay làm gì khác, có điều việc này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn. Hạc đại phu đúng là có mưu mô đối với Tiên Thiên Đan trong tay Đổng Tịch Chu mặc dù hai người là tri kỷ tương giao nhiều năm. Biết Đổng Tịch Chu chuẩn bị luyện chế Tiên Thiên Đan chỉ có hắn và Đổng Tiểu Uyển, người cuối cùng là Hạc đại phu.
Thật không ngờ... Đúng là nhân tâm khó dò!
Một điểm khác mà Mạc Cầu không nghĩ tới là việc Đổng Tịch Chu cũng biết đối phương có mưu toan này. Thật không hổ là tri kỷ! Người còn lại trong danh sách thì không làm hắn bất ngờ, thậm chí còn cho đó là việc đương nhiên.
Người đó là quản sự Lục phủ, Tiết đạo trưởng.
Màn đêm buông xuống, thân ảnh Mạc Cầu lao đi như quỷ mị. Hắn tập võ nhiều năm, ý có thức hải cảm ngộ nên hắn có thể tùy tâm sử dụng các loại võ học pháp môn, dù vậy khinh công vẫn là thứ mà hắn có thiên phú nhất. Chân hắn điểm ra, thân hình lắc lư là đã xuất hiện ở phía trước ba trượng.
Mặt đất im ắng, đạp bụi không để lại dấu vết, hắn lướt như gió qua mấy con phố dài. Không lâu sau, hai mắt hắn khẽ chớp động, tay áo dài vung vẩy, cả người hóa thành một hư ảnh vô thanh vô tức hạ xuống một nóc nhà.
Bên trong gạch ngói khó tránh được khe hở. Khe hở dù nhỏ cũng đủ để Mạc Cầu nhìn rõ mọi việc bên trong. Trong căn phòng này đang có ba người, hai người đang ngồi còn một người thì đứng. Người đứng chính là mục tiêu lần này của hắn : Tiết đạo trưởng.
Hai người kia một người lưng hơi gù, mái tóc hoa râm hắn chưa từng thấy nhưng không hiểu sao lại khiến Mạc Cầu có một cảm giác quen thuộc.
“Lục gia tọa trấn phủ Đông An trăm năm, bóc lột bá tánh, thương hại chúng sinh khiến người người oán trách.” Một người tuổi chừng năm mươi đang ngồi ngay ngắn thân mặc cẩm bào màu xanh, vẻ mặt uy nghiêm nói. “Ác giả thì ác báo, các thế lực lớn tỏng phủ ngoài mặt thì thần phục, kỳ thực đã ghi hận trong lòng với Lục giả từ lâu, chỉ đang nhẫn nhịn chưa bùng phát mà thôi. Lần này Lục Quan Lan bỏ mình, các thế lực như trút được gánh nặng, là thời điểm tốt để khởi binh phản kháng.”
“Viên tiên sinh nói đúng lắm.” Tiết đạo trưởng khom người nói. “Kỳ thật không chỉ có các thế lực lớn bên ngoài, người trong Lục phủ chúng ta cũng chịu đủ nhục nhã, hận ý trong lòng khó tả. Chúng ta không phải nô bộc nhưng vẫn ra sức vì bọn họ, thế mà bọn họ đối đãi hà khắc. Hiện giờ lão thái gia bỏ mạng, ôn dịch hoành hành khắp phủ, đây là thiên thời. Lục phủ xây dựng rầm rộ nên bỏ bẵng việc thủy lợi, chúng ta có khả năng tấn công trực tiếp hồ Quỳnh Nguyệt, đây chính là địa lợi. Các thế lực lớn chịu đủ ức hiếp bóc lọt, lòng người oán giận chỉ chờ người đứng ra khởi phát.”
“Thánh giáo hiện giờ đang thịnh thế, vậy là thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, chẳng lẽ lại không thắng được?”
“Ha ha... Viên tiên sinh cười lớn. “Tiết đạo trưởng nói hay lắm, thật không hổ là quản sự của Lục phủ. Có chỗ tốt nhất ngươi không chịu nói.”
“Ồ.” Tiết đạo trưởng chắp tay mỉm cười. “Xin tiên sinh chỉ giáo cho.”
“Không dám.” Viên tinh sinh nói. “Có các hạ giúp đỡ đưa ra bản đồ Lục phủ, chỉ ra những chỗ yếu hại, có thể nội ứng ngoại hợp thì đại sự mới thành.”
“Viên tiên sinh nói đùa.” Tiết đạo trưởng ra vẻ nịnh nọt. “Tiết mỗ chỉ là thuận theo đại thế mà làm chuyện nên làm thôi.”
“Hay, hay cho câu đại thế.” Viên tiên sinh cười gật đầu. “Như thế xem ra từ trên xuống dưới phủ Đông An đều mang lòng oán hận, đại sự giáo chủ có thể thành, tương lai có thể thay đổi rồi.”
“Tôn đại phu, ngươi thấy thế nào? Câu cuối Viên tiên sinh quay sang nói với lão giả lưng còng.
Trên nóc nhà, Mạc Cầu không khỏi giật mình. Không ngờ hắn vô tâm chạy đến đây lại được chứng kiến Tiết đạo trưởng âm thầm đầu nhập vào Huyền Y Giáo. Có điều hắn cũng không thấy quá kỳ quái. Năm đó ở Tiêu Sơn Pha hắn đã biết hộ vệ Lục phủ âm thầm cấu kết với nhau để bòn rút sản nghiệp của Lục gia. Chuyên như thế có xảy ra cũng là việc khó tránh, nhưng từ đó có thể thấy Lục phủ đúng là đối xử rất hà khắc với người bên cạnh mình. Nếu không phải vì người tu Tiên quá mức cường đại, bọn họ sớm đã bị lật đổ từ lâu, nói gì đến chuyện đứng vững cả trăm năm nay.
“Viên tiên sinh nói đúng lắm.” Lão giả lưng còng khom người mở miệng, giọng lão khàn khàn. “Nhưng Lục gia chính là thế gia tu Tiên, thủ đoạn không thể tưởng được. Chúng ta làm việc phải hết sức cẩn trọng mới được. Ngoài ra...”, lão dừng một chút rồi nói tiếp. “Đối tượng bóc lột của Lục phủ là các thế lực lớn, các nhà hào môn trong thành, còn bách tính phổ thông thường không liên quan gì, bọn họ không có oán hận mấy. Mấy chục năm qua các châu rơi vào hỗn loạn, chỉ có phủ Đông An là bình yên vô sự. Lục gia tọa trấn nơi đây, bách tính phần lớn vẫn mang ơn họ.”
“Một đám ngu dân thì biết cái gì?” Tiết đạo trưởng nói giọng lạnh lẽo. “Lục phủ đè ép hào môn, kim ngân hàng hóa của bọn họ chẳng đến từ đám bách tính bình thường hay sao? Bọn họ kính sợ nhưng không biết người đứng sau hưởng lợi toàn là Lục gia cả. Ta thấy...”, hắn hừ nhẹ một cái. “Có phải trải qua sự việc năm đó các hạ đã sợ hãi rồi?”
Ở trên mái, hai mắt Mạc Cầu co rút lại. Hắn không để ý đến câu chuyện của mấy người lắm. Không có thực lực thì tránh sao khỏi bị người ta bóc lột được. Mạnh được yếu thua, thế đạo trước giờ vốn là như thế. Ngược lại là lão giả lưng còng Tôn đại phu kia...
Lão họ Tôn?
“Đừng có nói bậy.” Lão giả kêu ầm lên. “Tiết đạo trưởng ở Lục phủ nhiều năm, hẳn phải hiểu rõ hơn ta về sự cường đại của người tu Tiên mới đúng.”
“Tôn đại phu không cần lo lắng quá.” Viên tiên sinh vội nói đỡ. “Tu Tiên giả đúng là cường đại nhưng cũng không phải vô địch. Dù là gia tộc tu Tiên nhưng người có tư chất ấy thực sự quá ít. Theo ta được biết, ngoại trừ Lục Quan Lan, mấy đời Lục phủ chỉ có bảy người có tư chất tu Tiên mà thôi. Chân chính học thành tính cả Lục Dung chỉ có hai ba người.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Giáo phái của ta năm đó chịu tổn thất nặng nề nhưng không phải là không còn cao nhân tồn tại, huống chi bây giờ còn có nghịch minh gia nhập, thêm các vị bồ tát hiệp trợ nữa, việc này không thành hay sao?”
“Viên tiên sinh nói đúng lắm.” Hai người gật đầu. Tiết đạo trưởng chần chừ một lúc mới nói. “Tại hạ nói sự kiện kia...”
“Yên tâm.” Viên tiên sinh ra vẻ cười. “Tiên Thiên Đan là thủ đoạn dùng để mời chào rất nhiều cao thủ của Hắc Sát Giáo, giáo ta sao có thể bỏ lỡ. Việc này nếu là thật, không chỉ có Quy đạo trưởng, giáo chủ cũng sẽ có trọng thưởng!”
“Ta chắc chắn đến tám chín phần mười.” Tiết đạo trưởng vui mừng, vội vàng nói. “Ta đã điều tra, hai năm vừa qua Đổng Tịch Chu liên tiếp mua các loại dược liệu hiếm thấy, chỉ cần có Thông Tâm Quả trong tay là hắn có thể luyện chế Tiên Thiên Đan.”
“Hy vọng như thế.” Viên tiên sinh gật đầu nhìn lão giả lưng còng. “Tôn đại phu, ngươi chắc chắn đan phương Tiên Thiên Đan nhất định phải có Thông Tâm Quả, Hàn Tủy?”
“Chắc chắn.” Lão giả gật đầu. “Tiên Thiên Đan là linh đan mà Linh Tố Phái muốn nghiên cứu ra nhất, từng có không ít người muốn thử tìm cách phục hồi đan phương. Mặc dù chưa rõ toàn bộ dược liệu là gì nhưng mấy vị chủ dược trong đó đúng là phải có...”
“Oanh!”
Hắn còn chưa dứt lời, gạch ngói trên đỉnh đầu đột nhiên vỡ vụn, một hắc ảnh từ trên lao xuống hung hăng đánh tới. Thân ảnh còn đang ở giữa không trung, mười ngón tay đã bóp ấn, quyền đầu mang theo cuồng phong bạo kình gào thét.
“Hô...”
Kình lực chưa đến, căn phòng đã rung chuyển, khí lãng từ trên quyền phong tản ra khắp xung quanh. Uy thế mạnh mẽ của chiêu thức khiến ba người có mặt biến sắc.
Tôn đại phu cắn chặt hàm răng, hắn muốn rời đi nhưng lại bị một cỗ áp lực vô hình áp chế gắt gao không thể động đậy.
“Cẩn thận!”
Tiết đạo trưởng vội quát, thân thể nhanh chóng rút lui khỏi phạm vi ảnh hưởng của quyền phong.
“Hừ!” Viên tiên sinh hừ lạnh, cổ tay chấn động, trong lòng bàn tay có hai hư ảnh lao đi với tốc độ nhanh như thiểm điện.
“Bạch!”
Mạc Cầu ở giữa không trung đột nhiên vặn vẹo như tấm lụa vừa vặn trách được đột kích của đối phương, đồng thời quyền phong ép xuống. Tôn đại phu liều mạng đánh ra một chưởng hướng lên trên.
“Bành!”
“Lốp bốp...”
Một tiếng lớn nổ ra, kèm theo là tiếng xương đứt gãy. Quyền kình mạnh mẽ của người tới ngay lập tức đánh nát cánh tay Tôn đại phu, dư lực chấn động lan tiếp tới ngực bụng khiến quấn áo đối phương bị xé rách.
Quyền phong đi rồi, thân hình Mạc Cầu biến hóa, hắn lộn một cái vừa kịp tránh đi ám khí của đối phương đang quay trở lại, đồng thời cổ tay chém mạnh về phía cổ họng Tôn đại phu.
“Phốc!”
Xương gãy, máu tươi phun xối xả. Hai mắt Tôn đại phu mở trừng, gương mặt đầy vẻ không cam lòng, sinh cơ của hắn nhanh chóng tiêu tán trở thành một cái thi thể.
Tôn Vô Bệnh!
Cuối cùng Mạc Cầu đã nghĩ ra, cảm giác quen thuộc đối với người này mà hắn có đến từ đâu. Tôn đại phu này chính là người năm đó bị Lục phủ truy sát nhưng không tìm thấy tung tích, Tôn Vô Bệnh. Hiện giờ gặp lại, đối phương đã trở thành một lão giả tầm thường không gây được khó dễ gì cho hắn nữa.
Lúc trước người này lấy cổ độc khống chế mấy trăm người trong Dược cốc, dùng tính mạng của họ để bắt Lý chưởng môn phải thoái vị. Những người này cuối cùng cũng không thoát khỏi kiếp nạn, bọn họ bị Lục phủ truy sát, đa phần đều mất mạng, có nhiều người cũng vì cổ độc bạo phát mà không thể làm gì. Mạc Cầu dù sao cũng từng là đệ tử của Linh Tố Phái, gặp đối phương ở đây hắn không ngại chém giết một phen. Chỉ là năm xưa hắn không có nắm chắc phần thắng, bây giờ thì đối phương đã không phải là địch thủ của hắn nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận