Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 414: Tiến bộ (2)

“Bạch!”
Một đạo hào quang rơi xuống đỉnh núi, sau đó hiện ra thân hình thiên kiều bá mị của Nguyệt Trường Ca. Lúc này nàng đang giữ khuôn mặt lãnh túc, cả người tràn ngập sát ý, đôi mắt đẹp ẩn chứa hào quang.
“Đừng để ta tìm được ngươi, nếu không…”
“Ngươi sẽ hối hận khi đã đi tới chỗ này!”
“Rầm rầm…”
Mấy chục cây kỳ trận rời tay bay ra đấm vào núi đá, mặt đất, cắm xuống cả bên trong dòng nước. Không bao lâu sau, Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo trận thành hình. Mạc Cầu đi vào trong đó, thu thập một chút rồi ra vẻ hài lòng. Hắn quay sang nhìn Hoàng Mẫn ở phía sau.
“Ta cần bế quan một khoảng thời gian, trong lúc này ngươi ở gần đây thủ hộ, nhân tiện tìm kiếm tung tích những người khác luôn. Nếu có thể tìm được manh mối về cột đá trận pháp kia thì càng tốt.”
“Sư huynh, có thể ta…”, Hoàng Mẫn ra vẻ lo lắng, “Ta sợ mình không làm được.”
“Ngươi phải có lòng tin vào bản thân.” Mạc Cầu nhìn nàng rồi lấy từ trên người ra mấy đồ vật. “Những thứ này ngươi có thể dùng.”
“A!” Hoàng Mẫn vội đưa tay tiếp nhận, thứ đầu tiên là một kiện pháp y mỏng như cánh ve.
“Pháp y này có năng lực che giấu khí tức không tệ, mặc thêm nó ngươi sẽ không dễ bị người khác phát hiện ra đâu.” Mạc Cầu nói, sau đó chỉ vào một thứ đồ đen sì nói tiếp. “Vật này là một cái tổ ong, chính là do Yển Sư tạo vật tạo ra. Ta luyện hoá nó lúc nhàn rỗi, bên trong có một ngàn ba trăm con linh phong. Ta truyền cho ngươi pháp môn khống chế, đến lúc đó ngươi thả bọn chúng ra là có thể tìm kiếm động tĩnh của hơn mười dặm quanh mình. Bọn chúng không có linh trí, chỉ không bay loạn, cho nên ngươi đừng ỷ vào chúng để đối địch. Đúng rồi, nhớ là thả ra nhưng đừng thu hồi, không thì rất có thể sẽ dẫn dụ tu sĩ tà đạo kéo tới.”
“Ừm.” Hoàng Mẫn cất kỹ đồ vật rồi gật đầu trang trọng. Một cái dùng để ẩn thân, một thứ dùng để truy tìm tung tích. Có hai thứ đồ này nàng cũng thấy an tâm hơn một chút.
“Còn cái này.” Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi lấy ra thêm một vật. Đó là một viên đại cốt châu.
“Cái này là Bạch Cốt Xá Lợi đã luyện thành pháp khí thượng phẩm, gặp nguy hiểm có thể thả nó ra để giết địch.”
“Bạch Cốt Xá Lợi.” Gương mặt Hoàng Mẫn hơi co lại, trong ánh mắt vừa có tia kinh hãi vừa có sự vui mừng. Vật này không tầm thường, không cẩn thận là có thể bị nó thôn phệ tinh nguyên. Nàng vui mừng tất nhiên vì nó chính là pháp khí thượng phẩm. Thương Vũ Phái lớn như vậy cũng chỉ có mấy kiện pháp khí thượng phẩm mà thôi, tất nhiên là không đến lượt nàng sở hữu.
“Ngươi phải cẩn thận.” Mạc Cầu đưa mắt nhìn nàng. “Thứ này dù không dùng đến, chỉ để trên người cũng rất nguy hiểm, nhất là nếu không có pháp môn trấn áp của Hợp Hoan Tông.”
“Vâng vâng…”, Hoàng Mẫn cẩn thận nhận lấy Bạch Cốt Châu, thận trọng thả vào một đạo pháp lực. “Đa tạ sư huynh.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. Hắn cũng không muốn nói thêm nhiều, nhanh chóng bước vào hạch tâm của trận pháp. Hít thở một hơi dài, hắn lấy ra túi trữ vật, từ trong đó lấy nội đan của Long Lý Thú kia ra.
Nội đan vừa rơi vào tay, tinh nguyên nồng đậm đã khiến khí tức trong cơ thể hắn rung động, pháp lực cũng dao động không nhẹ.
Nội đan! Kỳ vật có thể giúp gia tăng tu vi.
“Hô…”
Mạc Cầu giơ tay, một sợi hoả diễm hiện ra từ hư không lặng lẽ quấn quanh nội đan. Pháp lực Huyền Hoả Thập Nhị Cung trong thể nội nhanh chóng vận chuyển, từng khắc thời gian hướng ra ngoài châm vào trong nội đan để thăm dò.
“Phốc!”
Một sợi khí tức nội hàm tinh nguyên kinh khủng theo hoả diễm bắn vọt tới thể nội Mạc Cầu. Hắn cảm giác như vừa nuốt hơn mười viên Ly Hoả Quy Khư Đan, trong thể nội sinh ra cảm giác phình truóng. Mạc Cầu bình tâm ngưng thần, khẽ bấm pháp quyết.
“Hoa…”
Một đoàn liệt diễm từ trên người hắn bùng lên, trong nháy mắt cả người hắn đã giống như một hoả nhân. Tại vị trí ứng với bụng có một đoàn hào quang quanh quẩn, phun trào nhanh chóng bị ngọn lửa luyện hoá. Tinh nguyên cường đại tràn vào nhục thân làm cho da thịt hắn xiết chặt, cảm giác như sắp bị căng nứt.
Cũng may nhục thân Mạc Cầu cực kỳ cường hãn, dưới sự trùng kích như thế mà vẫn cứng rắn không bị phá hủy. Chỉ có pháp lực trong thể nội đang không ngừng luyện hoá lượng tinh nguyên tràn vào này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khí tức trên thân thể Mạc Cầu càng lúc càng nồng nặc. Pháp lực trong thể nội ngày một mạnh mẽ lên gấp đôi, gấp ba…
Pháp lực cuồn cuộn vận chuyển trong thể nội làm nhanh tốc độ luyện hoá nộ đan thành một thể tuần hoàn. Pháp lực gia tăng cũng góp phần tự phụng dưỡng nhục thân. Trong vô thức, nguyên bản tu vi U Minh pháp thể bị giới hạn cũng dần dần đột phá cực hạn.
Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng nhưng hắn lại gây cảm giác hư vô mờ mịt không thể chạm đến. Quanh người hắn, Trảm Niệm Đao, Thiên Lôi Kiếm thỉnh thoảng lại rung rinh như đang cổ vũ, như đang vô cùng hưng phấn. Tiếng đao kiếm ngân vang tương hợp với sự phun trào pháp lực ở trong thể nội.
Luyện Khí tầng chín viên mãn. Luyện Khí tầng mười. Luyện Khí tầng mười viên mãn…
Luyện khí tầng mười một!
Tốc độ tịnh tiến tu vi cỡ này chắc chắn sẽ để lại di chứng, nhưng lúc này hắn không kiểm soát được nữa. Tu vi không đủ ảnh hưởng rất lớn đến việc phát huy thực lực của Mạc Cầu, đây là lúc hắn tu bổ nhược điểm này.
Trong lúc đó, ở bên ngoài lại không có lúc nào bình yên…
“Sao lại lâu như vậy?” Hoàng mẫn trốn trong một sơn động cả người run rẩy, tay cầm cái tổ ong mà vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Từ tin tức cái tổ ong truyền về, nàng biết hơn mười dặm quanh mình đang hiện lên rất nhiều tu sĩ tà đạo, lần lượt từng cái linh phong bị phát hiện rồi bị tiêu diệt, cắt đứt cảm ứng. Những tu sĩ tà đạo này hình như đang tìm kiếm gì đó.
“Ở đây.”
Bỗng một tiếng vang từ xa truyền tới, Hoàng Mẫn giật mình, đột nhiên hướng ra ngoài lao đi, đồng thời cong ngón tay tế ra phi kiếm.
Một khắc sau…
“Oanh!”
Tiếng nổ quỷ dị vang lên, phi kiếm bị đánh bay, Hoàng Mẫn phun ra một ngụm máu đang nhanh chóng lùi lại. Nàng cắn răng, bất chấp hậu quả tế ra Bạch Cốt xá Lợi mà Mạc Cầu đưa cho mình.
Ở xa xa, hai mắt Nguyệt Trường Ca mở lớn.
“Tìm ra rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận