Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 372: Tiên sư (2)

“Tiểu nhân có nghe nói, hai người bọn họ đến từ Tiên sơn, lần này xuống núi là để độ người hữu duyên.”
Tề Giáp nói tiếp. “Người lớn tuổi hơn xưng là Đan tiên sư, người trẻ tuổi chừng mười tám mười chín thì tự xưng là Kỷ tiên tử.”
“Đan. Kỷ.” Mạc Cầu khẽ chớp mắt. “Thì ra là hai người bọn họ.”
“Ồ!” Tề Giáp chấn động. “Tiền bối biết bọn họ ư? Như thế xem ra hai người ấy không phải là giả mạo rồi. Không biết lần này có gặp được người có tiên duyên hay không. Nhắc lại chuyện năm xưa, năm đó Ô Liên Thành gặp tiên duyên nên mọi thứ như được thoát thai hoán cốt, ai ai cũng biết đến. Hắn và Ngọc Phượng Dung cũng nhờ thế mà trở thành một đôi vợ chồng, có không ít người vì mộ danh mà tới.”
“Tiền bối có lẽ không biết.” Tề Giáp nuốt nước bọt. “Hiện giờ bang chủ Trường Hà Bang đã coi Ô Liên Thành là người nối nghiệp rồi. Tin rằng chỉ qua mấy năm nữa Ô Liên Thành sẽ đột phá Tiên thiên, chính thức là ban chủ đời tiếp theo của Trường Hà Bang.”
Nói đến đây hắn không giấu được vẻ mặt hâm mộ.
“Đúng vậy sao.” Mạc Cầu không có ý kiến gì thêm về chuyện đó. “Ta thì lại nghe nói, ngươi chuyển Hồi Xuân Đường đến gần mấy thành trì, gia tư ngày một sung túc. Mấy hài tử của ngươi cũng có quan hệ tốt với các thế lực ở khắp nơi.”
Trên thực tế, nếu không vì Tề Giáp đã lớn tuổi, lại chạy đôn chạy đáo theo Mạc Cầu để mong được chút lợi ích thì hắn đã sớm đạt thành Tiên thiên rồi.
“Việc đó…”, Tề Giáp nghe xong thì không khỏi xấu hổ. “Tiểu nhân có thể được như ngày hôm nay toàn bộ đều nhờ có tiền bối chỉ điểm cả. Đúng rồi, nếu là cố nhân của tiền bối, ngài có cần tiểu nhân bố trí để mọi người gặp nhau hay không?”
“Không cần.” Mạc Cầu nhắm mắt. “Chúng ta mới gặp nhau vài lần, không cần…”
“A!”
Mạc Cầu đột nhiên kêu khẽ một tiếng, hai mắt mở lớn, sắc mặt ngưng trọng rồi biến mất không thấy đâu nữa.
“Tiền bối?”
“Tiên sư?”
Tề Giáp sững người, hắn vội đi ra khỏi cốc, giục ngựa chạy về Sơn thành.
Trường Hà Bang.
Sở dĩ có cái tên này tất nhiên là có liên quan đến con sông gần đó. Bang chúng trong bang phần lớn xuất thân từ bến cảng, ngư dân, mạng lưới quan hệ cũng được hình thành từ hệ thống sông ngòi quanh Sơn thành.
Hôm nay bang phái xôn xao, không khí rất náo nhiệt. Có vô số người tập trung lại để mong nhìn thấy Tiên nhan. Tiên nhân chỉ tồn tại trong truyền thuyết vậy mà lại xuất hiện ở bang này.
Không chỉ Trường Hà Bang, cả mấy gia tộc và thế lực có tên tuổi ở Sơn thành đều nhao nhao chạy tới.
Giữa đại đường nghị sự, hai vị tiên sư ngồi ngay ngắn ở ghế trên, xung quanh là mọi người đang thay nhau dâng lên các thức ngon vật lạ. Có người mang theo đám thanh niên trẻ tuổi đi vào , trong lòng đầy chờ mong.
“Hai vị tiên sư, các ngài nhìn xem mấy hài tử nhà tiểu nhân có thiên phú tu hành hay không?” Người vừa lên tiếng vẻ mặt thấp thỏm, bộ dạng đứng ngồi không yên.
“Đáng tiếc.” Đan Bất Quy tuỳ tiện nhìn lướt qua rồi nhẹ nhàng lắc đầu. “Mặc dù căn cốt không tệ nhưng cuối cùng vẫn là nhục thể phàm thai. Các ngươi lui ra đi.”
Hắn vừa dứt lời, mấy người kia liền sa sầm nét mặt, đám trẻ tuổi càng buồn bã, tiếc nuối.
“Tiên duyên đâu dễ có như vậy.” Ngọc Thanh ngồi ở dưới thở dài. “Quả đúng như lời hai vị tiên sư nói, người có thiên phú là người được ông trời ưu ái, chúng ta đã gặp nhiều người như vậy mà chưa xuất hiện một ai có được thiên phú tu hành, có lẽ cả vạn người cũng không được một.”
“Đúng là như thế.” Đan Bất Quy gật đầu. “Lão hủ gặp được Tuyết Nhi, chỉ một mình nàng thôi đã tốn thời gian mấy năm liền đi khắp nam bắc, vượt qua không biết bao nhiêu sông núi. Gặp được người cũng nhờ bởi cơ duyên.”
Kỷ Tuyết ở bên cạnh im lặng nhưng hai mắt mở lớn. Năm đó sư phó sở dĩ gặp được nàng toàn bộ là nhờ vào vận khí chứ nào có vất vả khổ cực như vậy? Nhưng rồi nàng cũng bỏ qua mà nói sang chuyện khác.
“Ngọc bang chủ, ta nghe nói mấy năm trước ở Trường Hà Bang có người từng gặp cơ duyên, người đó là ai? Xin mời gọi ra để chúng ta gặp mặt một chút.”
“Đúng vậy.” Ngọc Thanh đứng dậy, chắp tay thi lễ. “Không dám để tiên sư phải mời, tại hạ sẽ kêu bọn họ chạy tới.”
Nói xong hắn kêu lên một tiếng, đám hạ nhân vội vàng chạy đi gọi hai vợ chồng Ô Liên Thành.
“Thật là trai tài gái sắc, xứng đáng để người ta phải hâm mộ.” Kỷ Tuyết đưa mắt nhìn hai người rồi mỉm cười gật đầu. Mặc dù nàng không nhiều tuổi nhưng tư thái đúng là của kẻ ở trên cao nhìn xuống. “Tuy không có thiên phú nhưng vẫn làm cho người khác phải hâm mộ.”
Ô Liên Thành vò đầu cười khẽ, Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh thì khom người mở lời.
“Tiên sư quá khen.”
“Tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế, không tệ.” Đan Bất Quy gật đầu lạnh nhạt. “Nhưng vì sao các ngươi lại gặp được cơ duyên?”
“Việc đó…”, Ô Liên Thành đáp. “Vị tiên sư kia nói tổ tiên chúng ta có chút duyên phận với ngài ấy cho nên nhận uỷ thác mà tới. Đáng tiếc….” Hắn thở dài. “Vị tiên sư ấy cũng từng nói, nếu ta không thể đột phá Tiên thiên thì mối cơ duyên ấy cũng xem như chấm dứt ở đây.”
“Ừm.” Đan Bất Quy khẽ vuốt chòm râu rồi chậm rãi gật đầu. “Đúng là phải đạt thành Tiên thiên mới có hy vọng dòm ngó Tiên đồ, thoát khỏi thân phận của người thường.”
Hắn đưa mắt nhìn hai người rồi hỏi. “Qua ý tứ của ngươi thì vị tiên sư kia có lẽ còn ở gần đây phải không?”
“Đúng.” Ô Liên Thành gật đầu. “Tiên sư ở ngay ngoại thành nhưng ở đâu thì ta không được phép nói ra với người khác.”
“Việc đó…”, Đan Bất Quy ra vẻ hơi lúng túng rồi cũng gật đầu. Hắn chỉ có tu vi Luyện khí tầng năm, trên thân cũng chẳng có pháp khí nào đáng giá, thực lực đúng là không đủ, chỉ có thể xưng hùng trước mặt phàm nhân mà thôi. Đứng trước mặt tu tiên giả khác hắn thường chủ động nhún nhường cho qua.
“Tiên sư.” Lúc này chợt có người khóc lóc chạy vào, quỳ xuống đất mà kêu. “Con ta mất tích đã mấy ngày không thấy, không rõ sống chết ra sao. Gia mẫu lo lắng đến hôn mê bất tỉnh. Mong tiên sư từ bi thi triển đại pháp giúp tìm lại con tiểu nhân với. Như nếu có thể tìm được con, thì…” Hắn run rẩy lấy từ trên người ra một vật. “Tiểu nhân xin nguyện dâng lên vật này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận