Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 115: Nhạc Nguyên

Bầu trời u ám, trên mặt đất, không biết từ lúc nào đã xuất hiện đèn đuốc sáng trưng chiếu rọi vào đội ngũ mấy trăm người. Những người này ăn mặc lộn xộn, không giống phủ binh trong thành.
“Rầm rập...”
Tiếng bước chân dồn dập như núi lở. Người còn chưa tới, đội ngũ lưu dân đi theo Hầu gia đã hoảng sợ kêu la.
“Trốn mau!”
Có một ai đó hét lên, đám còn lại liền như ong vỡ tổ, bỏ chạy tứ tán.
Tiếng hò, tiếng thét xen với tiếng vó ngựa nhốn nháo. Toàn cảnh vô cùng hỗn loạn.
“Phập!”
Tên rơi như mưa, chốc chốc lại có người ngã xuống.
“U... u... u...”
Con lừa kêu lên. Nó đi theo Mạc Cầu bôn ba đã mấy ngàn dặm, cuối cùng đành mất mạng ở đây. Hai mũi tên xuyên qua ngực nó làm cả cái xe cũng bị kéo theo.
“Sư đệ!” Tần Thanh Dung dừng bước.
“Ngươi đi đi.” Mạc Cầu vung tay, đoản kiếm chặt đứt sợi dây thừng đang buộc vào cái xe lừa sau đó hắn đưa tay nắm lấy càng xe, thay con lừa kéo cái xe phi nước đại.
Với lực lượng hiện giờ của hắn, thêm cái xe nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
“Các ngươi là ai? Ta là Ngoại Quách thành Hầu Tập, có quan hệ với Tôn Cung là đệ tử hạch tâm của Trích Tinh Đảo. Mọi người có chuyện gì từ từ nói.” Hầu gia lên tiếng. “Chư vị nếu muốn tiền tài thì chúng ta có thể thương lượng!”
“Trích Tinh Đảo?” Có người cười lạnh. “Danh hào này ở phủ Đông An còn dùng được, ở đây thì vô dụng. Giết các ngươi rồi đồ vật tất cả đều thuộc về chúng ta. Thương lượng con mẹ gì.”
“Các huynh đệ, lên!”
Sau tiếng ra lệnh, đội kỵ mã rống lên, đám đạo phỉ giục ngựa lao nhanh, đao kiếm nhanh chóng rút ra gặp người là giết.
Tràng cảnh ngày một hỗn loạn, hai người Mạc Cầu rẽ trái ngoặt phải, tạm thời cũng không biết phải trốn đi nơi nào.
Từ trên cao nhìn xuống, đội lưu dân bỏ chạy tán loạn, sau lưng là đám đạo phỉ đuổi theo rát rạt, thi thoảng lại có người bị chúng đuổi kịp, một đao chém chết.
Sau nửa canh giờ.
Ở trong một khu rừng gần đấy.
“Phù phù...”
Tần Thanh Dung ngồi phịch dưới một gốc cây thở dốc, ánh mắt vẫn còn hoang mang mỏi mệt.
“Không sao... không sao rồi.” Mạc Cầu đưa tay chống gối, một tay vịn vào cái quan tài cũng thở không ra hơi. “Không biết bọn chúng là ai nhưng đối tượng của chúng chắc chắn là đám người Hầu gia, sẽ không có người đuổi theo chúng ta đâu.”
“Hy vọng như vậy.” Tần Thanh Dung vừa thở vừa đáp, cổ họng khô rát như muốn bốc hỏa. Nàng nuốt nước bọt mấy cái rồi mới nói. “Hy vọng là thế.”
“Ừ.” Mạc Cầu gật đầu, đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“Sao vậy?” Tần Thanh Dung đã khôi phục một chút khí lực, chống người đứng dậy hỏi. “Có vấn đề gì sao?”
“Có tiếng vó ngựa.” Mạc Cầu ra hiệu im lặng, rồi hắn chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm nhìn về phía sau. Từ phía âm thanh truyền tới, hắn đoán số lượng địch nhân không nhiều, nếu không có cao thủ thì cũng dễ ứng phó.
“Giá!”
“Giá!”
Trong màn đêm nhập nhoạng nhìn không rõ, hắn chỉ thấy loáng thoáng có ba con ngựa đang phi nước đại, hướng đi của chúng lại đang tiến về chỗ hai người đang ẩn nấp.
Tần Thanh Dung ngừng thờ, khẽ nâng tay lên. Toàn thân Mạc Cầu cũng căng ra, vận sức thủ thế.
“Rầm rầm...”
Mắt thấy tên cưỡi ngựa sắp nhìn thấy hai người, từ trên ngọn một cái cây bên đường đột nhiên xuất hiện một bóng người. Hắn tung người lên trời, quét ngang một cái đẩy hai tên đang cưỡi ngựa ngã nhào xuống đất. Người còn lại vội giục ngựa né tránh liền bị hắc ảnh thần bí kia xông đến đánh liên tiếp vào bụng ngựa, vào người.
“Uỳnh!”
Chiến mã nặng cả ngàn cân bị mấy quyền đánh bay lên khỏi mặt đất, tên cưỡi ngựa càng không chịu nổi, hắn bị đánh văng lên không trung, bộ dáng thê thảm khó mà qua khỏi.
Hai tên vừa ngã ngựa đứng dậy, đang muốn chạy đến giúp sức, thấy cảnh ấy thì sững lại. Dù sao đối phương cũng không định tha cho bọn chúng. Thân hình hắn lóe lên, quyền đầu quỷ dị xuất ra nhanh chóng lấy mạng hai tên này.
Cao thủ!
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại.
Khí lực mạnh mẽ thế này, trong đám cao thủ Luyện Tạng cũng phải xếp ở hàng đầu. Nhưng Mạc Cầu đoán người này còn chưa tới Hậu thiên. Người đạt tới cảnh giới ấy có Chân khí trong người, di chuyển nhẹ như chim yến, tốc độ ra tay nhanh gọn hơn người vừa rồi nhiều.
“Hai vị.” Giải quyết xong mấy tên truy binh, người lạ mặt vỗ vỗ tay rồi bước tới. “Truy binh đã được giải quyết, hai người có thể yên tâm rồi.”
“Các hạ là...”, Mạc Cầu nheo mắt nhìn đối phương, khoảng cách được kéo gần, dung mạo đối phương cũng lộ rõ. “Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?”
“Ha ha...”, người này cười lớn. “Mạc đại phu thật là quý nhân hay quên việc. Đinh mỗ hôm qua mới gia nhập đội ngũ, chúng ta đã từng gặp nhau.”
Nói xong, người này chắp tay ra hiệu. “Tại hạ là Nhạc Nguyên, xin chào hai vị.”
“Nhạc Nguyên?” Mạc Cầu nhìn kỹ đối phương. Người này dáng vóc không cao nhưng đậm chắc, ngũ quan ngay ngắn, vẻ mặt dễ gần. Tuổi người này mới chừng ngoài ba mươi một chút, cảm giác gặp mặt là có thể tin tưởng được.
“Nhạc huynh.” Hắn ôm quyền đáp lễ. “Đa tạ huynh đã ra tay tương trợ, nếu không chúng ta khó mà thoát được.”
“Nói đùa.” Nhạc Nguyên khoát tay. “Mạc đại phu có thể kéo xe ngựa chạy như bay như thế đủ thấy ngươi có gân cốt tráng kiện, đối phó với ba tên ấy dễ như trở bàn tay mà thôi.”
“Ha ha...”, Mạc Cầu cười ngượng. “Ta cũng chỉ có đôi bàn tay chắc khỏe, nhưng không am hiểu võ nghệ. Cuối cùng vẫn phải cảm ơn huynh!”
Tuy ngoài miệng nói cám ơn nhưng trong lòng Mạc Cầu lại dâng lên cảnh giác đề phòng. Tình huống vừa rồi hỗn loạn như thế mà đối phương lại chủ tâm chú ý đến mình, nếu không có lý do thì thật khó tin.
Hắn đuổi theo sau lưng nhưng lại không hiện thân, tới lúc có truy binh mới xuất hiện ra tay, việc này khiến hắn không thể không nghi hoặc.
Nhạc Nguyên không biết suy nghĩ trong lòng Mạc Cầu, hắn khoát tay cười. “Mạc đại phu khách khí rồi.”
“À đúng.” Nhạc Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói. “Đã có truy binh đuổi theo, nơi này cũng không an toàn nữa. Chúng ta nên di chuyển thôi.”
“Nhạc huynh nói đúng lắm.” Mạc Cầu nhìn Tần Thanh Dung.
“Ta không sao.” Thanh Dung hướng sang Nhạc Nguyên thi lễ rồi cám ơn xong, ba người lập tức lên đường.
Trên đường đi, Nhạc Nguyên là người mở lời trước.
“Mạc đại phu, hai người các ngươi muốn đi phủ Đông An à?”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Gia tổ chúng ta vốn là người ở phủ này, bây giờ chúng ta đến đây cũng xem như trở lại cố hương, lá rụng về cội để hoàn thành tâm nguyện của người đi trước.”
“Thật đáng bội phục.” Nhạc Nguyên làm mặt nghiêm chỉnh. “Nhìn hai vị là đủ thấy hai người đã bôn ba một quãng đường dài, lại không sợ gian khổ mang theo cả cỗ quan tài kia nữa, trong thời khắc gian nguy cũng không bỏ thi cốt trưởng bối lại. Hiếu tâm cỡ này thật khiến cho người ta phải cảm động.”
“Có gì đâu...”, Mạc Cầu xấu hổ cười trừ. Tần Thanh Dung ở bên cạnh cũng ra vẻ khó hiểu, may là đêm tối nên người khác khó mà quan sát thấy được.
“Tuy vậy,” Nhạc Nguyên hít sâu một hơi. “Hiện giờ đội ngũ của Hầu gia đã bị chia tách, tự thân hắn còn khó đảm bảo, không biết hai vị có tính toán gì không?”
“Việc này,”, Mạc Cầu ra chiều suy nghĩ. “Biên giới phủ Đông An rất dài, chúng ta sẽ thử tìm cách vượt qua. Chỉ cần vào được bên trong rồi những việc khác sẽ tính sau.”
“Sợ là không dễ dàng như vậy.” Nhạc Nguyên cười khẽ rồi lắc đầu. “Muốn trốn sẽ phải trèo đèo lội suối. Đi một mình còn đỡ, huống hồ các ngươi còn mang theo cả cỗ quan tài kia nữa. Một khi để lộ dấu vết sẽ rất dễ bị phủ binh phát hiện. Hai vị chắc không biết, bắt đám lưu dân đã trở thành việc làm ăn trọng yếu của đám phủ binh rồi. Ngay cả tên Hầu gia kia, hắn dẫn theo nhiều người như vậy, phần lớn cũng là để bán cho phủ binh đấy thôi.”
“A!” Tần Thanh Dung biến sắc. “Sự thực là vậy?”
“Không sai.” Nhạc Nguyên thở dài, cất giọng cảm khái. “Thế gian hiểm ác, nhưng lòng người là khó dò nhất.”
“Nhạc huynh.” Mạc Cầu chắp tay. “Huynh cũng muốn đi phủ Đông An phải không? Không biết huynh có biện pháp gì không?”
“Đúng là ta có cách.” Nhạc Nguyên chớp mắt, gật đầu. “Mà không chỉ đi được một mình, hai vị cũng có thể đi theo. Nhưng... ta có điều kiện!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận