Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 378: Viện binh (1)

Người mặc áo đen hơi dừng lại giữa không trung, hắn liếc mắt nhìn về phương hướng Mạc Cầu đang đứng rồi mới quay trở lại. Hắn biết, lần này nếu cố đuổi tới chưa chắc đã gặp được Mạc Cầu, đối phương có lẽ đã quay về hang ổ của mình. Nơi hắn ở có trận pháp thủ hộ, mặc dù rất có tự tin song hắn cũng không chắc chắn tuyệt đối có thể phá vỡ trận pháp được. Hiện giờ hắn mất đi phân thần, thực lực đã giảm xuống tương đối.
“Soạt.” Huyết quang bay trở về đáp xuống đỉnh núi. Không bao lâu sau, từ trên không trung đột nhiên hiện ra một đạo hồng mang kinh thiên, dùng tốc độ kinh người bay tới nơi này. Một giây trước còn ở mãi chân trời, một giây sau đã tiến đến sát vách.
“Hô…”
Gió cuộn dần tan để hiện ra mấy thân ảnh. Đi đầu là một nam tử trung niên dáng người cao gầy, đôi mắt âm trầm. Người này chính là Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai, đệ tử chân truyền của Cửu Sát Điện.
“Cung Nghiệp sư huynh.” Đối mặt với người mặc áo đen, Triệu Vô Nhai ôm quyền chắp tay ra vẻ cung kính. “Từ biệt đã mấy năm, từ lúc đó đến giờ mọi thứ vẫn ổn chứ?”
“Hừ.” Người mặc áo đen hừ lạnh. “Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, không cần phải rào trước đón sau, quanh co lòng vòng làm gì.”
Dù kẻ trước mặt là đệ tử chân truyền của Cửu Sát Điện thì hắn cũng không có vẻ gì là nể mặt. Hắn vốn lớn tuổi, lại có bối phận cao, mấy kẻ ở đây đều xem như vãn bối của hắn. Điều quan trọng khác nữa là hắn cảm thấy ghen ghét. Trong mắt hắn, Triệu Vô Nhai mới vừa qua năm mươi tuổi, huyết khí ngưng tụ, khí tức toàn thân đang lên như mặt trời ban trưa. Còn hắn bản thân cũng là Luyện khí viên mãn nhưng vì đã qua đại nạn sáu mươi nên khí huyết phù phiếm, sớm không còn sức sống và khả năng tăng tiến như ở trên người đối phương nữa.
Điều này vừa làm hắn ghen ghét, cũng khiến hắn thấy tự ti, thành ra sắc mặt không sao mà vui vẻ cho được.
“Ngươi…”
Triệu Vô Nhai có uy vọng cực cao trong hàng đệ tử ở Cửu Sát Điện, vậy mà vẫn có người ra vẻ giận dữ với hắn, mấy người đứng sau đã muốn tiến lên làm cho ra nhẽ.
“Ha ha…”, Triệu Vô Nhai cất tiếng cười sang sảng, hắn phất tay ngăn mấy người đó lại, trong mắt loé lên một tia ngoan lệ rồi nhanh chóng biến mất. “Cung sư huynh nói chuyện thật sảng khoái. Nếu đã như thế, Triệu mỗ cũng không dài dòng. Ta muốn gặp Minh tiền bối của thượng tông.”
“Cái gì?” Hai mắt Cung Nghiệp co rút lại. “Ngươi muốn gặp Minh sư bá?”
“Không sai.” Triệu Vô Nhai gật đầu. Hắn ra vẻ trầm ngâm rồi lập tức truyền âm đem mọi chuyện nói ra một lượt.
“Lại còn có việc này?” Cung Nghiệp biến sắc, hắn vừa mừng vừa sợ, sau đó là thái độ ngưng trọng. “Nếu đây là sự thật, sư bá tất nhiên sẽ gặp ngươi. Có điều…”
Hắn dừng lại một lát trước khi nói tiếp. “Trước đó ngươi cần giúp ta giết một người.”
“Giết người?” Triệu Vô Nhai cười khẽ. “Chỉ cần Cung sư huynh mở miệng, đừng nói là giết một người, đồ sát cả một thành cũng không thành vấn đề. Lại nói đệ tử bản môn cũng có tới nơi này, không biết sư huynh đã gặp hay chưa?”
“Người đó đã chết rồi.” Cung Nghiệp nhếch miệng. “Mà nếu không có việc ngoài ý muốn thì hẳn là hắn đã chết trong tay người ta muốn ngươi giết kia.”
“A!” Triệu Vô Nhau cau mày. “Đã vậy thì lại càng không thể tha cho đối phương được.”
Cung Nghiệp cười gằn, hắn vẫy tay, phi kiếm từ xa bay lại rơi vào trong tay hắn.
Mạc Cầu đứng trên núi đá, hai tay hơi nắm lại, trong lòng bàn tay hắn có một thanh đoản kiếm huyết sắc đã giãy giụa điên cuồng. Rõ ràng nó chỉ là một vật chết vậy mà hiện đang giãy giụa linh động như cá bơi trong nước rồi điên cuồng xuyên thẳng qua.
Nhìn huyết ảnh lấp loé trong lòng bàn tay, tàn ảnh lưu lại thì có lẽ khó gặp được bản thể. Phân thần ngự kiếm hắn mới chỉ nghe qua chứ chưa được gặp. Sự việc vừa rồi mới là lần đầu tiên.
Phân thần của đối phương không giống với phân thần ngự kiếm của tu sĩ Đạo cơ. Tên tu sĩ Huyết Sát Tông này phân liệt thần hồn, sau đó đoạt xá ký sinh mà thôi, đồng thời lấy bí pháp thôn phệ tinh khí thần làm uẩn dưỡng nên uy năng chỉ có hạn. Dưới oanh kích Cửu Hoả Thần Long của hắn, phân thần đối phương giữ được một lát đã tan biến. Ngược lại, thanh phi kiếm này vì có phẩm chất cao, thần niệm ẩn giấu chưa thể bị diệt hết.
Nó chính là một pháp khí thượng phẩm!
Ngoài Vạn Quỷ Phiên ra, đây là lần đầu tiên có một kiện pháp khí thượng phẩm gần hắn đến như vậy. Trong lòng Mạc Cầu không khỏi phấn khích. Thanh phi kiếm này giãy giụa mạnh mẽ như vậy, lưỡi kiếm lại sắc bén khiến hắn không dám chạm vào. Nếu có đủ thời gian, thần niệm của đối phương sẽ dần bị triệt tiêu đi nhưng…
Quay đầu nhìn về phương xa, Mạc Cầu nhíu mày rồi thở ra một ngụm trọc khí.
“Bạch!”
Thanh phi kiếm màu đỏ nhảy bật lên, hoá thành một đạo huyết sắc lưu quang bay về phương xa. Sau lưng hắn hiện lên cuồng phong ôm lấy hai người Đan Bất Quy đang bất tỉnh rồi cả ba cùng quay trở lại sơn cốc. Hắn cần nhanh chóng bẩm báo tình hình ở đây đến cho tông môn và người của Trấn Pháp Ti để có giải pháp xử lý.
Một tu sĩ Luyện khí viên mãn của Huyết Sát Tông không phải là người mà một đệ tử ngoại môn như Mạc Cầu có thể đối phó được.
Thực sự không được, cho nên hắn phải rời đi trước. Mấy năm qua hắn đã sớm có chuẩn bị bằng cách đào thêm mấy địa đạo bí mật có thể thông với kênh ngầm dưới lòng đất, lại thêm có Vô Tương Liễm Tức, từ phi là cao nhân Đạo cơ tự mình xuất hiện, còn không thì việc đào mệnh trốn thoát là không khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận