Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 190: Ám tập

Bên trong gian phòng, Mạc Cầu ngồi trước bàn đọc sách lật xem y thư, đồng thời viết xuống một số vấn đề về lĩnh ngộ. Những chỉnh lý này gom thành sách có thể lưu lại cho hậu nhân, đối với hắn cũng có chỗ tốt.
“Mạc đại ca.” Trương Tử Lăng từ phía sau chậm rãi đi tới. “Giường đã chuẩn bị xong, có thể nghỉ ngơi rồi.”
“Cám ơn.” Mạc Cầu gật đầu, khép sách đứng lên. “Trời không còn sớm nữa, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Trương Tử Lăng gật dầu, dừng lại một chút mới nói tiếp. “Mạc đại ca có chuyện gì cứ gọi ta, ta ngủ rất thính, chỉ một âm thanh nhỏ cũng sẽ thức dậy ngay.”
Nói xong, gương mặt xinh đẹp của nàng hơi ửng đỏ. Đối với nàng, nói ra những lời vừa rồi quả có hơi ngại ngùng nhưng nghĩ lại, nàng đã được trưởng bối trong nhà nhắc nhở nên cũng đành mạnh dạn nói ra.
“Ta biết.” Mạc Cầu nghe xong thì không đổi sắc mặt. “Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Trương Tử Lăng gật đầu, nén cảm giác xấu hổ rồi lui xuống.
Mạc Cầu nhìn đối phương rời đi, hắn không khỏi lắc đầu. Hai người đều biết ý tứ sắp xếp của các trưởng bối nhưng lại không có tình cảm nam nữ với đối phương. Hơn nửa năm qua, chứng kiến nhiều lần Mạc Cầu để lộ ra trình độ y thuật cao siêu, Trương Tử Lăng đã nhìn hắn bằng ánh mắt có nhiều hâm mộ nhưng cũng không phải ánh mắt chứa đầy tình cảm của nhi nữ. Còn với Mạc Cầu, tính tình hắn vốn đạm mạc, thời gian tiếp xúc chưa được bao lâu nên không có khả năng nảy sinh tình cảm sâu đậm với người nào đó.
Thậm chí, cảm giác bị người ta sắp xếp còn làm cho hắn thấy không được thoải mái.
Thở dài một tiếng, hắn quyết định không nghĩ vấn đề này nữa. Hắn rửa mặt rồi ngồi lên giường, xếp bằng vận chuyển Chính Dương Công.
Một canh giờ sau, tinh thần thấm mệt, hắn nằm xuống nghỉ ngơi.
Trời đã muộn, chỉ có tiếng côn trùng vang lên rỉ rả. Chợt đến một lúc...
“Bạch!”
Mạc Cầu nằm trên giường đột nhiên mở hai mắt, tinh thần cảnh giác. Hắn lấy từ bên cạnh ra một cái hộp bằng giấy, nhẹ nhàng mở ra. Con vật tên Mộng Nga bên trong đã không còn động tĩnh gì.
“Thuốc mê?” Hai mắt Mạc Cầu chớp động. “Vậy mà có thể giấu được cảm giác của ta. Nhiếp gia quả nhiên có nhiều đồ tốt.”
Mộng Nga là một loài vốn rất nhanh nhạy với các loại mùi, chỉ cần có một chút dị thường là nó hôn mê ngay. Năng lực đặc biệt khiến nó được dùng để phát hiện độc rất tốt, chỉ là hơi khó nuôi nhốt sử dụng. Nhưng Mạc Cầu không phải người bình thường. Hắn tu hành Ngự Thú Chân Quyết nên có thể nuôi nhốt và vẫn mang theo bên người để đề phòng vạn nhất.
Lần này chính Mộng Nga đã làm hắn thức tỉnh.
Hắn trầm ngâm rồi mặc thêm quần áo, quan sát một chút rồi im lặng tiến đến phòng ngủ của Trương Tử Lăng lúc này đang ngủ say. Thân thể ngọc ngà nằm dài trên giường, đôi chân thon dài nhưng tư thế hơi tự nhiên và có phần bất nhã.
“Tử Lăng.” Mạc Cầu lay lay phần lưng của nàng. “Mau tỉnh lại.”
“Ư...” Trương Tử Lăng xoay người, quần áo ngủ rộng rãi làm lộ da một phần da thịt, nàng vẫn đang mơ màng chưa tỉnh. “Để ta ngủ một chút.”
Mạc Cầu sốt ruột không nhịn được đành đánh ra một đạo kình lực. Thân thể mềm mại của nàng run lên, ngay lập tức tỉnh lại, chưa kịp mở mắt thì đã thấy có ai đó bịt vào miệng mình.
“Là ta đây.” Mạc Cầu nói nhỏ. “Đừng gây ra tiếng động.”’.
“Ô... ư...”, Trương Tử Lăng vùng vẫy theo phản xạ nhưng động tác ngày một gượng gạo và yếu dần, khuôn mặt nàng đã ửng đỏ. “Mạc đại ca muốn làm gì? Chẳng lẽ.... Dù có muốn như thế thì cũng không cần đêm hôm vụng trộm đi vào phòng của ta như vậy chứ? Ngươi làm ta mắc cỡ!”
Đủ loại suy nghĩ theo nhau hiện ra trong tâm trí nàng, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
“Có điều bất thường.” Mạc Cầu không biết nàng nghĩ gì trong đầu, thấy nàng đã thôi không giãy giụa thì buông tay ra. “Ngươi mặc quần áo bình thường vào đi để đề phòng có chuyện phát sinh.”
“A!” Trương Tử Lăng sững người, khuôn mặt đỏ bừng trong bóng tối. “Ta dậy đây.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu đứng ra xa, đồng thời vung tay búng ra một đạo kình lực xuyên qua vách tường sang bên gian phòng của Hứa Việt.
Không lâu sau, Trương Tử Lăng đã thay đồ xong, đi cùng Hứa Việt vào phòng.
“Mạc đại phu.” Hắn hạ giọng. “Nhiếp gia có điểm bất thường, một số người áo đen đi bốn phía thả mê hương, ngay cả chúng ta cũng không tha.”
“Ừm.” Mạc Cầu di chuyển ra gần khung cửa sổ, nhìn qua khe hở rồi trầm ngâm. “Loại mê hương này không hai người, nó còn có tác dụng như thuốc ngủ, xem ra người làm việc này không có sát ý.”
“Lẽ nào là bọn họ?” Hứa Việt nhíu mày. “Bọn họ có nội chiến?”
“Liệu việc này có liên quan gì đến tình trạng của Nhiếp trang chủ không?” Trương Tử Lăng cũng lấy lại tinh thần nhỏ giọng hỏi. “Mạc đại ca đã nói, thương thế của Nhiếp trang chủ rất có thể là do người ở bên cạnh hắn gây ra.”
“Rất có thể.” Hứa Việt gật đầu. “Mạc đại phu, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Cứ yên lặng theo dõi diễn biến, nếu không có động tĩnh gì lớn thì chúng ta cứ coi như không biết gì là được.” Mạc Cầu đáp nhưng ánh mắt lộ vẻ suy tư. Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, vô thức nhíu mày.
Nơi này hình như không chỉ có người của Nhiếp gia trang!
Hứa Việt, Trương Tử Lăng cũng liếc nhìn nhau gật đầu.
“Xì...”
Một sợi khói trắng nhạt phiên tán trong không khí, những nơi nó đi qua, đám nô bộc theo nhau ngã xuống ngủ mê.
“Lên!”
Trong bóng tối, một người phất tay, lập tức có hai người mặc áo đen nhảy ra, chạy thẳng đến bên một gian phòng ngủ. Khung cửa sổ không gió mà bay, bóng đen nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, lao tới bên chiếc giường.
Lòng bàn tay hai người lóe ra hàn mang, nhằm vào cổ, vào tim người nằm trên giường mà đâm xuống. Động tác của hai người này mau lẹ, xuất thủ tàn nhẫn, dù là khinh công hay thuật ám sát đều rất thành thục.
Mắt thấy chủy thủ chuẩn bị đâm tới nơi yếu hại, hai ngón tay đột nhiên xuất hiện điểm nhẹ vào thân chủy thủ.
“Đinh...”
Ngón tay khô gầy nhưng mang theo cự lực khiến thân thể hai người chấn động.
“Hô!”
Thân hình hai người lộn một vòng rồi mới hạ xuống đất.
“Hàn Ảnh Thứ, Tùy Phong Nhập Ảnh.” Trên giường bệnh, Nhiếp Vạn Lý mở mắt, cất tiếng trầm trọng. “Tại Nhiếp gia trang, có thể tu hai môn võ công này đến trình độ như các ngươi cũng chỉ có mấy người mà thôi.” Hắn chống người dậy, khí thế bá đạo. “Các ngươi là ai?”
Hai người áo đen liếc nhìn nhau, ánh mắt sắc lạnh.
“Động thủ.”
Dứt lời, hai người một trên một dưới phối hợp với nhau cùng tấn công Nhiếp Vạn Lý. Người ở trên thân pháp biến hóa, từng đạo hư ảnh xuất hiện mang theo hàn mang từ thanh chủy thủ nhằm yếu huyệt đam tới. Còn người phía dưới vung hai tay, từng chuôi phu đao theo nhau phóng ra, tốc độ nhanh như thiểm điện kéo theo sát ý tuôn trào.
“Tốt.” Nhiếp Vạn Lý trừng mắt, nhanh chóng nhận ra thân phận đối phương. “Thì ra là hai người các ngươi.”
Trong tiếng thét vang, hắn ngồi ngay ngắn trên giường, bàn tay lật giở, chân khí cuồng bạo ầm vang.
“Ầm ầm...”
Chỉ trong tích tắc, gió nổi cuồn cuộn, kình lực lăng lệ như lưỡi đao quét sạch tứ phương. Cả căn phòng rung lắc như muốn sụp đổ, âm thanh rền vang như tiếng sấm truyền khắp trang viên.
“Người của Nhiếp gia trang nghe lệnh! Nhiếp Hoành Hành phản bội gia tộc, cấu kết với phản nghịch ám toán huynh trưởng tội không thể tha. Tất cả mọi người đồng loạt ra tay tru sát phản nghịch.”
Tiếng hết vang vọng đánh thức không ít người vẫn còn chưa tin được những điều mình vừa mới nghe thấy.
“Sao có thể như vậy được?”
“Trang chủ đã tỉnh lại, người ám toán là Nhị trang chủ ư?”
Tiếng người xôn xao vang lên khắp các ngõ khách trong Nhiếp gia trang.
“Phế vật!”
Trong bóng tối có tiếng người gầm khẽ. “Động đâu là hỏng việc đấy, chuyện nhỏ như thế mà cũng không làm được. Còn không mau đi giải quyết vấn đề!”
“Rõ.”
“Mê hương đã khuếch tán, người có thể tỉnh lại không có bao nhiêu, chỉ cần chúng ta diệt cỏ tận gốc là có thể cứu vãn mọi sự.”
“Giết!”
“Trừ người của chúng ta ra, tất cả đều phải chết.”
Chỉ trong chốc lát, một số người được chuẩn bị từ trước nhanh chóng xâm nhập vào trong, chia ra lao về phía người của Nhiếp gia vừa mới tỉnh lại.
Bên trong gian phòng, ba người Mạc Cầu nhìn những bóng đen đang từ bên ngoài trang viên tiến vào, trong lòng không khỏi trầm xuống.
“Mạc đại phu?” Hứa Việt nắm chặt trường thương trong tay, hai mắt chăm chú theo dõi. “Làm sao bây giờ?”
“Đi.” Không chần chừ, Mạc Cầu vung tay lên, khung cửa sổ ở phía sau bật mở. “Mau rời khỏi nơi này trước rồi tính.”
“Rõ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận