Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 402: Vũ Tam Uổng

Trong hư không có một đám mây nhẹ nhàng trôi nổi, trên đó có mấy người đứng sóng vai, có y quan hoa mỹ, có đạo cốt tiên phong, có cả tiên tư xuất chúng. Mỗi người đều toả ra linh quang nhìn đã biết không phải người thường. Chỉ là lúc này trên mặt mỗi người đều có nét không thoải mái, nhu hoà. Thay vào đó là dáng vẻ âm trầm, lãnh túc.
Trận pháp phía dưới mở ra, Mạc Cầu lắc thân vọt đến một bên vách núi chắp tay về phía mấy người ở xa xa.
“Đệ tử ngoại môn Thương Vũ Phái là Mạc Cầu ra mắt các vị.”
Sau đó hắn hướng về một người trong số đó nói tiếp. “Tổ sư huynh, từ khi chia tay đến giờ vẫn tốt chứ?”
“Ừm.” Tổ Địch gật đầu trầm giọng hỏi. “Mạc Cầu, gần đây ngươi có nhìn thấy Lưu Luy không?”
“Lưu sư đệ ư?” Mạc Cầu lắc đầu. “Chưa từng gặp. Có chuyện gì vậy, Lưu sư đệ đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Làm sao ngươi biết hắn xảy ra chuyện?” Từ trong đám mây có một nam tử trung niên tướng mạo uy nghiêm tiến lên một bước trầm giọng chất vấn. “Chẳng lẽ là do ngươi làm?”
“Các hạ là…”, Mạc Cầu không đổi sắc mặt, lặng lẽ nhìn đối phương.
“Trấn Pháp Ti, Vũ Tam Uổng.” Nam tử kia lạnh lùng đáp. “Nói đi, ngươi đã làm gì?”
“Mạc mỗ không biết ngươi đang nói cái gì cả.” Mặc dù đối phương dùng thế bức người, Mạc Cầu lại không hề biến sắc mà chậm rãi đáp. “Tại hạ là người khổ tu, điểm ấy Tổ sư huynh biết rõ hơn ai hết. Hôm nay sư huynh đến đây hỏi ta nên ta đoán là Lưu sư đệ xảy ra chuyện mà thôi. Chuyện đó thì làm sao?”
“Hừ.” Vũ Tam Uổng hừ lạnh. “Ngươi không biết thì ta nói cho ngươi biết. Cách đây không lâu, Lưu Luy và Vương Thiên của Thương Vũ Phái, còn có tán tu Nguỵ triều Lý Trần Chu, Nhạc Lang đều gặp nạn. Sau khi điều tra thì nơi bọn họ gặp nạn ở cách đây không xa, ngươi dám nói là mình không biết gì?”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu nhíu mày ra vẻ không hiểu. “Trong bí cảnh chỉ có hai phương thế lực, ai lại dám lớn mật như thế? Dám ra tay động thủ với bọn họ, chẳng lẽ không sợ sau đó sẽ bị điều tra truy cứu? Còn những lời các hạ nói Mạc mỗ thực sự không biết, cũng chưa từng lừa gạt gì.”
“Lời của Mạc sư đệ không giả.” Tổ Địch gật đầu. “Bốn người này đều không phải kẻ yếu, nhất là Lý Trần Chu, thanh danh có tiếng trong số những tán tu của Nguỵ triều, ngay cả Tổ mỗ cũng chưa chắc có thể dễ dàng đánh thắng được. Vũ huynh, nếu ngươi cứ quả quyết là do Mạc sư đệ ra tay thì… ta xem đã quá coi trọng hắn rồi.”
Nói xong Tổ Địch lắc đầu. Mấy người khác cũng nhìn Mạc Cầu rồi đồng tình.
Quả thực, tu vi mạc Cầu không cao, trước đây chỉ là một phàm nhân, chân chính đặt chân vào tu hành giới mới được một hai chục năm mà thôi. Hiện tại tu vi có tiến bộ nhưng còn chưa thể so với mấy người vừa gặp nạn kia.
“Chưa chắc đã là vậy.” Vũ Tam Uổng từ tốn nói. “Nhưng dù thế nào cũng mời ngươi tản linh quang trên thân ra để cho chúng ta kiểm tra.” Nói xong hắn lấy ra một mặt gương đồng.
Cái gương nhìn rất cổ, mặt kính ố vàng, xung quanh còn có mười mấy con mắt nhỏ. Mỗi con mắt này đều như mắt người sống vẫn thường chớp động. Dù không biểu hiện ra mà chỉ để xem xét thôi cũng khiến người ta nhìn mà phát lạnh, không tránh được cảm giác bị dò xét, soi mói.
“Cái gì?” Mạc Cầu sa sầm nét mặt.
“Sư đệ.” Tổ Địch khoát tay. “Ngươi tán linh quang đi, cả trận pháp bên dưới nữa để chứng minh sự trong sạch của mình.”
“Cái này…”, Mạc Cầu chần chừ một lúc rồi cuối cùng vẫn gật đầu. “Được thôi.”
Nói xong hắn vung tay áo lên, linh quang trên thân biến mất, trận pháp phía dưới để lộ ra động phủ.
“Đốt.” Vũ Tam Uổng quát khẽ, mặt gương đồng thả ra ánh sáng yếu ớt bao bọc Mạc Cầu ở trong.
Cái gương này chính là Thiên Nhãn Động Minh Kính, là pháp khí thượng phẩm thuộc Trấn Pháp Ti có khả năng nhìn rõ chân tơ kẽ tóc, thường được các bộ đầu kim bài sử dụng. Chỉ cần trên người Mạc Cầu có khí tức của mấy người Lý Trần Chu là nhất định sẽ bị nó soi ra.
Quang mang rơi xuống, khí tức Mạc Cầu hiện ra trong đó. Lúc này chỉ cần Vũ Tam Uổng động niệm trong lòng là có thể dễ dàng thu lấy một đạo khí tức của hắn, cơ hồ tuỳ ý hành động. Nhưng hiện giờ còn có mấy vị đệ tử nội môn của Thương Vũ Phái nhìn chăm chú vào nên hắn không dám có động tác dư thừa gì.
Kiểm tra một lát hắn nhíu mày, thay đổi mặt kính hướng về phía động phủ ở bên dưới. Luyện đan thất, ngự thú thất, khôi lỗi thất đều lần lượt hiện ra.
“Đan lô.” Vũ Tam Uổng quét mắt nhìn Mạc Cầu, khoé miệng hơi vểnh lên, giọng nói băng lãnh. “Theo như ta nhớ thì vật này bị cấm mang vào trong bí cảnh.”
Tổ Địch ở bên cạnh thấy thế cũng biến sắc.
“Thôi.” Lúc này trên đám mây có một nữ tu sĩ cất giọng lạnh nhạt. “Tuy nói là cấm chỉ nhưng theo ta được biết cũng không phải là không có ai mang Đan lô theo vào, việc này không phải lỗi lớn. Trừng phạt qua là được không cần thiết phải làm to chuyện.”
Người này dung nhan tuyệt mỹ, tư thái tự nhiên rõ là người Mạc Cầu đã từng gặp qua, Lương Tuyết Quân. Không hiểu vì sao nàng lại nói đỡ cho hắn.
“Vâng.” Vũ Tam Uổng nghe vậy thì gật đầu, thu cái gương đồng lại cung kính nói. “Quận chúa, nơi này tạm thời hiện giờ không có vấn đề gì.”
“Vậy thì đi thôi.” Lương Tuyết Quân buồn bực khoát tay áo. “Lý Trần Chu tu vi không yếu, có thể giết hắn chỉ có đệ tử hạch tâm nội môn của Thương Vũ Phái, đệ tử chân truyền hoặc là mấy vị chúng ta đây, người nào cũng đều quen thuộc.”
“A…”
“Ngươi thực muốn tiếp tục điều tra?”
“Việc này…”, Vũ Tam Uổng xấu hổ. Lương Tuyết Quân thì không để ý đến hắn, nàng khẽ vung tay áo rồi hoá thành một đạo hào quang bay đi. Những người khác liếc nhìn nhau rồi lần lượt theo sau.
Tổ Địch lưu lại, quét mắt nhìn động phủ ở dưới, hừ một tiếng rồi nhìn Mạc Cầu. “Khó trách mỗi lần nộp vật tư lên ngươi đều chỉ vừa đủ, thì ra là vậy. Từ tháng sau phải tăng thêm một thành nộp.”
“Vâng.” Mạc Cầu uể oải khom người xác nhận.
Luyện đan lô là do hắn cố ý lưu lại. Một là vì không tiện thu thập, hai là có khi chút vấn đề nhỏ lại giúp che giấu đi vấn đề lớn hơn khiến người khác không chú ý tới nữa. Tổ Địch trừng mắt lần nữa rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Đưa mắt nhìn đám người ly khai, Mạc Cầu đứng ở đỉnh núi ra điều suy nghĩ.
“Vũ Tam Uổng. Ngươi giỏi lắm, nhìn rất giống với Ô Liên Thành.
“Ngô… Vũ…”
“Có lẽ chỉ là trùng hợp.”
Lắc đầu xong hắn thả người xuống dưới, thân ảnh loé lên mấy cái đã biến mất vào động phủ.
Thiên Nhãn Động Minh Kính kia đúng là cao minh, rất may là Vô Tương Liễm Tức của hắn vẫn còn cao hơn một bậc. Lại thêm hắn tốc chiến tốc thắng trước mấy người Lý Trần Chu nên chưa nhiễm bao nhiêu khí tức của bọn họ. Hiện giờ Tuần sắt đã rời khỏi, chờ thêm mấy ngày là có thể lấy bảo vật ra luyện hoá rồi.
Hai kiện pháp khí thượng phẩm, thêm một đao quyết thượng thừa, thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng tiến.
Sau mấy ngày điều tra không thu được gì, Vũ Tam Uổng mang vẻ mặt âm trầm trở về động phủ. Hắn phất ống tay áo, cửa động ầm ầm khép lại, đến lúc này nét mặt hắn lại biến đổi.
“Thế nào?” Một âm thanh có phần ngột ngạt từ sâu trong động phủ truyền ra.
“Lão tổ.” Vũ Tam Uổng biến sắc, vội chạy hướng vào trong. “Sao ngài lại ra đây làm gì?”
“Không sao.” Một vị lão giả tóc trắng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nhìn hắn lắc đầu. “Ngươi ở đây rất không an toàn. Huống hồ mặc dù ta không còn bao nhiêu thời gian để sống, lại bị bí cảnh áp chế thực lực chỉ còn cảnh giới Đạo cơ.”
“Thế nhưng…” Vũ Tam Uổng ra vẻ lo lắng.
“Ngươi không hiểu.” Lão giả khoát tay. “Đạo cơ và Luyện khí chênh lệch như trời với đất, thực lực ta cho dù bị hạn chế cũng không phải đệ tử chân truyền có thể so được. Chí ít chúng ta có thể thoát đi rất dễ dàng. Khụ khụ…”
Nói xong lão không nhịn được ho khan mấy tiếng, thân thể run lên. “Sự việc thế nào?”
“Lão tổ.” Vũ Tam Uổng tiến lên một bước, mở túi trữ vật ra, nhẹ nâng lên một chút, từng cái cột đá theo nhau bay ra. Nếu Mạc Cầu ở đây nhất định sẽ nhận ra những cây cột đá này chính là cột đá trận pháp kết nối trong ngoài bí cảnh, độc nhất vô nhị.
“Bảy cái.”
Lão tổ này chớp mắt, đưa tay vuốt mấy cây cột đá với vẻ mặt biến hoá. “Ngô gia chúng ta đã như vậy mà Thương Vũ Phái, người của Nguỵ triều vẫn không chịu buông tha. Chúng ta chỉ có… liều mạng với bọn chúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận