Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 348: Tranh chấp (2)

Mưa phùn giăng giăng phủ xuống trên mái ngói tạo thành những thanh âm thanh thuý. Ngô Niệm Nhu mặc váy màu tím nhạt, mái tóc dài đen nhánh tuỳ ý tung bay, nàng chắp tay đứng ở trong đình. Tướng mạo nàng không nổi bật đến mức làm cho người ta phải say mê, chỉ có hai hàng lông mày kiếm là ẩn hàm khí chất lăng lệ.
Nàng có tu vi Luyện khí tầng thứ tám, tuổi tác chưa lớn, thời gian nhập môn còn muộn hơn Mạc Cầu. Nói cách khác, mấy năm trước nàng vẫn còn là một tán tu. Có thể từ một nữ lưu bình thường đạt đến thành tựu này, lòng cầu đạo của nàng đủ khiến cho người ta phải khâm phục.
“Muốn làm gia chủ Lôi gia, ngoài Lôi Thiên Quân còn có cửu phòng Lôi Trác, tam phòng Lôi Thanh Xuyên và lục phòng Lôi Đan Hàn. Bối phận của Lôi Trác cao hơn, thiên phú cũng không tồi, chỉ có cách làm người là không ra sao, thanh danh cũng kém.”
“Lôi Thanh Xuyên là người thuộc thế hệ trẻ của Lôi gia có thiên phú cao nhất, thê tử là muội muội của một vị cao thủ trong Trấn Pháp Ti, hắn làm người trượng nghĩa nên có rất nhiều người xem trọng.”
“Còn như Lôi Đan Hàn…”, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Tần sư huynh đại lực tiến cử nàng cho nên nàng ấy tuy là nữ lưu nhưng cũng không thể coi thường được.”
“Tần sư huynh tiến cử ư?” Mạc Cầu nhíu mày. Chuyện này dù sao cũng là việc riêng của Lôi gia, Tần Vũ làm như thế quả thực có hơi quá.
“Ừm.” Ngô Niệm Nhu gật đầu, gương mặt xinh đẹp trở nên âm trầm. “Không chỉ có vậy, hắn lôi kéo Ông sư đệ nên trước mắt bốn người Thương Vũ Phái chúng ta đã bị chia ra làm hai phe.”
“Nói quá lời rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chỉ là quan điểm cách nhìn nhận không giống nhau thôi, sao lại coi nhau là địch thủ được?”
“Sư huynh nói đúng lắm.” Khuôn mặt Ngô Niệm Nhu giãn ra, nàng gật đầu phụ họa. “Là ta quá câu chấp, nhưng Mạc sư huynh hẳn cũng không muốn để cho Lôi huynh bỏ lỡ vị trí gia chủ này.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. Lôi hoả của hắn còn chưa luyện hoá, chẳng may tân nhiệm gia chủ đổi ý thì rất là phức tạp.
“Đát… đát…”
Trong màn mưa đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới. Chỉ nghe âm thanh hai người đã biết kẻ tới là ai.
Tần Vũ.
Có một người bước tới, mưa phùn rơi cách người này một thước như có một lực lượng vô hình ngăn lại.
“Mạc sư đệ, Ngô sư muội.” Tần Vũ dừng bước, hắn nhíu mày nhìn hai người nói. “Cùng là đệ tử của Thương Vũ Phái, có thể không thân như chân tay nhưng chẳng lẽ các ngươi nhất định xem ta là địch thủ?”
Mạc Cầu kinh ngạc. Xem ra không chỉ có Ngô Niệm Nhu xem đối phương là địch, Tần Vũ cũng là như thế. Không biết hai vị nhà Lôi gia bỏ cái giá thế nào mà khiến hai người đó biểu hiện đến mức này.
“Sư huynh.” Ngô Niệm Nhu nhíu mày. “Chúng ta không muốn làm sư huynh khó xử nhưng luận về đức độ thì người nên làm gia chủ nhất chỉ có thể là Lôi Thiên Quân. Còn lâu mới tới lượt một tu sĩ Luyện khí tầng 5 như Lôi Đan Hàn.”
“Sư muội.” Tần Vũ hừ lạnh. “Chúng ta là người ngoài, đức độ thế nào chúng ta có thể biết rõ hay sao? Còn như xét về tu vi, người làm gia chủ không nhất định phải có tu vi cao nhất.”
“A…”, Ngô Niệm Nhu cười khẽ. “Thì ra sư huynh cũng tự biết mình là người ngoài, không biết những ngày qua người ngoài như sư huynh đang bận rộn cái gì?”
“Ngươi…”, Tần Vũ biến sắc. Hắn dừng lại một chút rồi mới chậm rãi mở miệng. “Sư đệ, sư muội, chúng ta sao lại đến nước này? Các ngươi đều muốn quay lại tông môn, chỉ là vị trí gia chủ của Lôi gia thôi thì có can hệ gì đến các ngươi? Nếu đồng ý để Lôi Đan Hàn lên chức gia chủ, gia chủ sẽ không để chúng ta chịu thiệt, vi huynh cũng vô cùng cảm kích hai đệ muội.”
“Sư huynh.” Mạc Cầu mở lời. “Vì sao ngươi nhất định phải ủng hộ người ấy, người mà trước đó chẳng ai xem trọng cả.”
Ngô Niệm Nhu nhíu mày, ánh mắt suy tư. Dường như nàng biết nguyên do nào đó nhưng lại chưa chịu nói ra, chỉ chăm chú nhìn về phía đối phương. Hai mắt Tần Vũ co rút lại, hắn dừng một chút rồi mới đáp.
“Đan Hàn đang mang thai con của ta.”
Cái gì?
Mạc Cầu sững người lại. Trong đầu hắn nhanh chóng điểm lại thời gian, làm sao nàng ta đã có hài tử được? Nhưng việc này có lẽ Tần Vũ sẽ không bịa chuyện ra làm gì. Tính toán thời gian thì có lẽ bọn họ vừa tới phủ Vân Lan chưa được bao lâu thì hai người đã ăn ở với nhau rồi.
“Bội phục.”
Đối phương ôm quyền chắp tay. “Cho nên ta nhất định phải để cho hai mẹ con nàng ấy một con đường lui. Lần này xem như ta cầu xin các ngươi, dù Lôi Thiên Quân đáp ứng cho các ngươi cái gì, Đan Hàn cũng sẽ đồng ý. Thế nào?”
Nói xong Tần Vũ hơi khom người, hạ thấp tư thế biểu thị thành ý.
Mạc Cầu ra vẻ chần chừ. Ví như Lôi Đan Hàn cũng đồng ý tặng hắn lôi hoả thì chuyện không phải là không thể chấp nhận được. Hắn cũng chỉ xin lỗi Lôi Thiên Quân là xong.
“Không được.” Mạc Cầu còn chưa kịp mở lời thì Ngô Niệm Nhu ở bên cạnh đã nhanh chóng từ chối.
“Sư huynh, ta có thể thay mặt Lôi Thiên Quân đảm bảo sau này không bạc đãi mẹ con nàng, nhưng vị trí gia chủ thì không thể để cho nàng được.”
“Ngươi!” Tần Vũ sa sầm nét mặt. “Được, được lắm.”
Hắn trừng mắt nhìn hai người rồi gật đầu đầy oán hận. “Các ngươi đã cự tuyệt, vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Hãy đợi đấy!”
Nói xong hắn vung tay áo bỏ đi.
“Hừ.” Ngô Niệm Nhu hừ lạnh một tiếng. “Chúng ta chẳng lẽ lại sợ ngươi sao.”
“Không đến mức đó.” Mạc Cầu gượng cười. Hắn vừa mới làm xong một việc, lúc này chỉ muốn yên ổn để tu hành nên nói ngay. “Sư muội, có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện phải trái với nhau, đâu cần phải căng thẳng như vậy.”
“Việc này không thể đàm phán được.” Ngô Niệm Nhu nhăn mày. “Sư huynh, ta thấy ngươi tính tình thật quá mềm yếu. Vì sao chúng ta phải nhường cho hắn chứ?”
Mềm yếu? Mạc Cầu há miệng không thốt lên lời, hắn đành than thở. “Sư muội, cùng là đồng môn, vì việc của người ngoài mà căng thẳng với nhau thật là không đáng.”
“Không.” Ngô Niệm Nhu dừng lại một lúc. “Sư huynh không biết đấy thôi, Lôi Thiên Quân đáp ứng điều kiện của ta, để cho ta có cơ hội trở thành đệ tử nội môn. Lại thêm mấy năm ta tích lũy thì việc này tám chín phần mười là có thể thành công. Cho nên dù thế nào ta cũng phải giúp hắn trở thành gia chủ Lôi gia.”
Đệ tử nội môn?
Mạc Cầu không khỏi kinh ngạc. Chả trách!
Danh ngạch đệ tử nội môn của Thương Vũ Phái có hạn, tài nguyên trong tông môn không phải vô tận, số lượng đệ tử nội môn cũng vì thế mà ít đi. Đệ tử có tu vi đáp ứng được yêu cầu, tuổi tác không thể quá lớn, lại còn phải được tiền bối Đạo cơ ưu ái thu làm môn hạ mới có thể bái nhập Nội môn được. Đệ tử ngoại môn muốn tấn thăng nội môn phải tranh đoạt cùng rất nhiều người khác, việc này đã khó lại càng thêm khó.
Ngô Niệm Nhu xuất thân tán tu, nàng không có bối cảnh, nguồn gốc, cơ hội như thế với nàng càng xa vời. Lúc này có một cơ hội như thế, nàng không muốn bỏ lỡ. Trở thành đệ tử nội môn rồi, đãi ngộ tông môn dành cho nàng sẽ hoàn toàn khác với các đệ tử ngoại môn khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận