Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 147: Thuyết pháp

Ba năm trước, Mạc Cầu lấy cái trụ đồng này từ trên người Cốc Tu, bên trong nó có chưa rất nhiều Ngưu Mao Châm có năng lực xuyên thấu cả sắt đá, trên thân lại bôi kịch độc. Tấm da thú vô danh nổi tiếng phòng ngự của hắn thiếu chút nữa cũng bị nó xuyên qua.
Kình lực hộ thân của cao thủ nhị lưu tuy mạnh, có thể ngạnh kháng đao kiếm bất xâm nhưng cũng không ngăn được mũi nhọn của Ngưu Mao Châm.
Lúc Mạc Cầu bắn nó ra, hắc mang đầy trời. Trong không gian chật hẹp Đoạn Bất Bình dẫu có khinh công trác tuyệt cũng không làm gì được.
“Phạch!”
Hắc mang lóe lên rồi biến mất. Thân thể Đoạn Bất Bình lắc lư rồi cứng đờ tại chõ, ánh mắt vừa hoảng sợ vừa không cam lòng. Cuối cùng ngã gục xuống mặt đất.
“Phù phù...”
Đến lúc đó Mạc Cầu mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Hắn cúi đầu nhìn cái trụ đồng trong tay đã bị nổ tung, nở một nụ cười đắng chát.
Cái trụ đồng này không biết là do cấu tạo của bản thân nó hay do lúc lắp lại có vấn đề mà bây giờ đã không thể dùng được nữa. Cũng may, nó đã giúp hắn giải trừ nguy cơ.
Chờ đến lúc Mạc Cầu lảo đảo bước ra từ trong động, một vị trưởng lão của Tỏa Nguyệt Quan đã đuổi tới. Không lâu sau, người của Tử Dương Môn vả phủ quân cũng lần lượt xuất hiện. Cả đám lao thẳng tới doanh địa của Hắc Sát Giáo. Tiếc là không vồ được con mồi.
Người của doanh địa phát hiện ra Mạc Cầu đã vội về thông báo để bọn chúng rút lui. Đổng Tiểu Uyển muốn ngăn lại mà không có lực. Cuối cùng nàng lần theo dấu vết cũng chỉ bắt được mấy tên chân tay mà không bắt được cao thủ đầu não nào của bọn chúng.
Bảy ngày sau, tại trụ sở phủ quân.
“Mạc Cầu.” Một người vén tấm màn vải lên nhìn ra. “Ngươi đến đó một chuyến, đại nhân vật có việc muốn hỏi.”
“Vâng.” Mạc Cầu đứng dậy, chắp tay khách khí. “Vị huynh đài, không biết hôm nay tìm đến tại hạ là có việc gì? Không phải trước đây các vị đã hỏi qua rồi sao?”
Mấy ngày vừa rồi, vết thương trên người hắn đã đỡ đến bảy tám phần, tinh thần cũng hồi phục rất tốt. Chỉ có điều trụ sở phủ quân này quy củ sâm nghiêm, hắn chờ ở đây lâu như vậy đã muốn ra ngoài lắm rồi nhưng thường ngày vẫn có người đến hỏi thông tin làm hắn phát chán.
“Đến lúc đó sẽ biết.” Người kia lạnh lùng đáp. “Ngươi không nên hỏi nhiều, trung thực một chút.”
Mạc Cầu nhướng mày. Hắn dù sao cũng là người lập được công lao, càng được người ta mời tới đây nên không thích thái độ của đối phương như vậy.
Hắn không nói thêm gì mà đi theo vào trong đại trướng. Trong trướng, ngoài đám quan sĩ trang bị vũ khí thì có ba người đang ngồi ngay ngắn nhỏ giọng nói chuyện. Người ở chính giữa thân thể cao lớn, khí thế uy nghiêm, chính là phó tướng Âu Dương Doãn ở đây, mọi người hay gọi là Âu Dương tướng quân.
Ở bên trái là một người tướng mạo gầy gò, râu cằm ba tác giống như một văn sĩ nho nhã mà hắn mới thấy lần đầu. Người ngồi bên tay phải tuổi chừng lục tuần, lưng hơi gù, mặt đầy nếp nhăn, chỉ có hai mắt là sáng lên có thần.
Người này thì hắn biết. Lão là một trong ba vị trưởng môn của Linh Tố Phái, gọi là Vương trưởng lão, là một cao thủ nhất lưu nổi danh cùng với Đổng trưởng lão và Cát trưởng lão.
“Ngươi chính là Mạc Cầu?” Thấy hắn đi vào, người mở miệng đầu tiên là vị văn sĩ ngồi ở bên trái. “Ngươi chính là người phát hiện ra doanh địa của dư nghiệt Hắc Sát Giáo?”
“Bẩm tiền bối,” Mạc Cầu chắp tay. “Là tại hạ cùng với Đổng sư tỷ cùng phát hiện ra. Tại hạ không dám một mình giành công.”
“A...”. Vị văn sĩ khẽ thốt lên một tiếng, giọng vẫn lạnh lùng. “Ngươi trả lời kín kẽ lắm.”
Mạc Cầu nhíu mày. Lời đối phương nói ra là có ý gì?
“Mạc Cầu.” Vương trưởng lão vuốt râu, ánh mắt có ẩn ý nhìn hắn chậm rãi nói. “Vị này là Thẩm trưởng lão của Tử Dương Môn, là vì việc của cha con Đoạn Bất Bình mà tới.”
Tử Dương Môn?
Vì việc của cha con Đoạn Bất Bình?
Mạc Cầu giật mình, trong lòng khẽ động. Mấy ngày nay cũng là người của Tử Dương Môn đến tra hỏi hắn, mà người nào nhìn cũng ra vẻ bất thiện.
“Mạc Cầu, ta hỏi ngươi.” Thẩm trưởng lão hơi nghiêng người về trước, trầm giọng nói. “Ngươi có tận mắt nhìn thấy Đoạn Bất Bình cấu kết với dư nghiệt Hắc Sát Giáo không? Nhìn thấy ở chỗ nào?”
“Tiền bối.” Mạc Cầu nhíu mày. “Vạn bối chính mắt nhìn thấy Đoạn Đức ở cùng một chỗ với người của Hắc Sát Giáo, sau đó hắn còn muốn giết vãn bối để diệt khẩu. Còn về Đoạn chấp sự, tại hạ không tận mắt nhìn thấy nhưng vừa thấy ta là đã ra tay muốn giết.”
“Sự thực có đúng như vậy không?” Thẩm trưởng lão lạnh nhạt. “Nói cách khác ngươi không tận mắt nhìn thấy Đoạn Bất Bình ở cùng một chỗ với người của Hắc Sát Giáo?”
Mạc Cầu ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Việc đã đến nước này, chẳng lẽ đối phương còn muốn che chở cho người cùng tông môn hay sao?
“Tiền bối.” Hắn không nhịn được đáp lại. “Lúc ấy Đoạn Bất Bình ra tay độc ác, có rất nhiều người nhìn thấy, Miêu đường chủ cũng thiếu chút nữa là bị hại rồi.”
“Không sai.” Vương trưởng lão gật đầu phụ họa. “Sự việc này là chính xác, không thể nghi ngờ.”
“Có giết người thì cũng phải nhìn xem nguyên nhân giết người là gì.” Thẩm trưởng lão không lộ vẻ thỏa mãn. “Có thể là thật sự cấu kết với dư nghiệt của Hắc Sát Giáo, cũng có thể bị người dưới vu họa mà nhất thời ra tay.”
“Thẩm huynh.” Lời lão nói không chỉ làm Mạc Cầu biến sắc mà ngay cả Âu Dương tướng quân cũng không nhịn được. “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ta chỉ hoài nghi sự việc còn có uẩn khúc gì đó.” Hai mắt Thẩm trưởng lão co rút lại, lão nhìn thẳng vào Mạc Cầu.
“Kẻ này tuổi tác không lớn, cũng chưa tu ra chân khí, làm sao có thể liên tiếp giết được hai người Đoạn Đức và Đoạn Bất Bình? Đoạn Đức có thể tạm gác lại, nhưng Đoạn Bất Bình là cao thủ chân khí ngoại phóng, hắn giết đối phương thế nào?”
“Thẩm trưởng lão.” Vương trưởng lão ngồi bên cạnh nhỏ giọng giải thích. “Uy lực của Ngưu Mao Châm kia cả ta và ngươi đều rõ, tại chỗ chật hẹp, cao thủ nhất lưu cũng chưa chắc đã chống lại được.”
“Ta đang muốn nói đến việc này đây.” Thẩm trưởng lão nghiêng đầu, lạnh lùng nói tiếp. “Ngưu Mao Châm lấy mạng Đoạn Bất Bình chính là ám khí do tổ tiên Nhạc gia rèn đúc lên, kỹ thuật chế tạo đã thất truyền, mấy năm nay chưa từng xuất hiện. Lần xuất hiện gần nhất là ở bên ngoài phủ Đông An cách hơn ba năm trước trong một thôn trại. Nghe nói người sử dụng nó nhìn rất thuần phác nhưng lại có dã tâm độc ác, hắn ám sát một cao thủ tu thành nội khí nào đó nên mới có được. Ba năm trước chẳng phải là thời điểm Mạc Cầu đến phủ Đông An hay sao?”
“Ý của Thẩm huynh là Mạc Cầu chính là tên giết người mấy năm trước?” Âu Dương Doãn kinh ngạc hỏi.
“Sao có thể vậy được?” Vương trưởng lão biến sắc. “Ngưu Mao Châm đúng là hiếm thấy nhưng ai dám chắc trên thế gian chỉ có một cái? Không có bằng chứng thì làm sao đổ tội cho người khác được. Huống hồ, cứ cho là Mạc Cầu chính là người xuất hiện ba năm trước thì có quan hệ gì tới việc ngày hôm nay chứ? Thẩm trưởng lão, ngươi nên cẩn thận lời nói của mình hơn.”
Vương trưởng lão dù sao cũng là người của Linh Tố Phái, mặc dù ít nhiều e ngại Tử Dương Môn nhưng cuối cùng vẫn quyết định bảo vệ người cùng môn phái với mình.
“Đương nhiên là có quan hệ.” Thẩm trưởng lão mặt không đổi sắc. “Nếu là người có hành vi không ngay thẳng, tâm tính xảo trá thì việc hắn nói ra chưa chắc đã phải là sự thật.”
“Ồ.” Âu Dương Doãn nhíu mày nhưng không nói gì. Vương trưởng lão thì nhăn mặt lại, vẻ như muốn bác bỏ, muốn nói nhưng rồi lại thôi.
“Ha...”, Mạc Cầu liếc nhìn tất cả, biểu hiện biến hóa của mỗi người đều lọt vào mắt hắn. Hắn không nhịn được, giận quá mà cười.
“Thẩm trưởng lão nói xem tại hạ gian dối chỗ nào? Chân tướng sự việc cuối cùng ra sao? Theo ta thấy, ngươi mới là người không có câu nào là thật, tự tiện thêu dệt vô cớ với mưu đồ đổi trắng thay đen.”
Thẩm trưởng lão nghe xong thì đột nhiên vỗ bàn đứng dậy.
“Việc này chính là âm mưu của hắn.”
“Âm mưu?” Âu Dương Doãn vội hỏi. “Nói ta nghe xem.”
“Thẩm mỗ nghe nói, bởi có va chạm chuyện hàng hóa nên cha con Đoạn Bất Bình và hắn có mâu thuẫn với nhau.” Thẩm trưởng lão chỉ Mạc Cầu nói. “Sau đó kẻ này thừa dịp Đoạn Đức không chuẩn bị mà đánh lén mới giết được. Sau đó muốn trừ cỏ tận gốc, tìm cớ vu oan cho Đoạn Bất Bình. Còn sau đó, chắc hắn dùng gian kế nào đó dẫn dụ Đoạn Bất Bình đi vào tuyệt cảnh, sau đó mới dùng Ngưu Mao Châm giết đối phương.”
Cả không gian trở nên yên tĩnh.
“Chuyện này... vẫn có điểm chưa thỏa đáng.” Âu Dương Doãn vuốt cằm. “Hắn đã có thể giết chết Đoạn Bất Bình thì cần gì phải giá họa cho đối phương nữa?”
“Đương nhiên là bởi vì hắn không nắm chắc.” Thẩm trưởng lão cười lạnh. “Thậm chí, ta còn nghi ngờ việc giết Đoạn Đức và Đoạn Bất Bình không chỉ có mình hắn làm, rất có thể còn liên quan đến đám dư nghiệt Hắc Sát Giáo nữa.”
“Khụ khụ”, Vương trưởng lão không nhịn được nữa, hắn ho nhẹ hai tiếng rồi nói. “Thẩm trưởng lão, sự thật sớm đã sáng tỏ, những lời ngươi nói đều là phỏng đoán khoa trương không thể tin được?”
“Khoa trương?” Thẩm trưởng lão nghiêng đầu, cất giọng lạnh lẽo. “Vậy việc một tên võ giả Luyện thể liên tiếp giết chết một cao thủ nhập lưu, một cao thủ nhị lưu thì có khoa trương không?”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp.
“Hơn nữa, những lời hắn nói ra có ai làm chứng chứ? Ngoại trừ hắn, ai có thể chứng minh Đoạn Đức cấu kết cùng với dư nghiệt Hắc Sát Giáo? Ai có thể nói hắn không vu oan cho Đoạn Bất Bình?”
“Những người đã bị Đoạn Bất Bình ra tay vẫn còn sống đấy.” Vương trưởng lão đáp.
“Hắn bị đối phương vu cáo, lại biết tin con trai độc nhất bị giết, nhất thời xúc động mà ra tay, hơn nữa hắn cũng không giết nhiều người.”
“Lúc đó, nếu đúng là bị vu oan thì sao Đoạn Bất Bình lại không phản bác ngay?” Vương trưởng lão hỏi ngược lại.
“Phản bác thì có tác dụng gì? Người ở đó lúc ấy toàn là người của Linh Tố Phái các ngươi, sự thật thế nào không phải đều do các ngươi nói ra hay sao?”
Vương trưởng lão im lặng, biểu hiện như thừa nhận lời của đối phương nói cũng có vài phần có lý, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Sự việc đúng là không có chứng cứ xác thực, toàn là lời nói lại mà thôi, không ai chứng minh được tính chân thực. Bất luận ngươi nói thế nào, đối phương đều có cách giải thích. Mà nhìn thái độ của Thẩm trưởng lão thì có thể thấy, dù có đánh chết lão Tử Dương Môn cũng không thừa nhận chuyện Đoạn Bất Bình cấu kết với dư nghiệt của Hắc Sát Giáo.
Mạc Cầu cũng nhận ra sự thực này. Ngay cả Âu Dương Doãn từ đầu đến cuối đều không có biểu hiện gì, có lẽ cũng bị Tử Dương Môn mua chuộc mất rồi.
Ngẫm lại thì việc này cũng không quái lạ. Hắn chỉ là một tiểu nhân vật không có quan hệ hay người nào nâng đỡ, sao có thể so với thanh danh của Tử Dương Môn đây?
Nghĩ vậy, tinh thần hắn không khỏi trầm xuống.
“Soạt...”
Đột nhiên, màn che bị một người từ bên ngoài xốc lên, nhanh chóng đi vào.
“Ai?”
“Kẻ nào lớn mật như vậy?”
Quân sĩ trong trướng đều nghiêm sắc mặt, đao thương nhất tề hướng về người vừa xuất hiện, gương mặt ai cũng đằng đằng sát khí.
“Ta có thể chứng minh cha con Đoạn gia đúng là đã cấu kết với dư nghiệt của Hắc Sát Giáo, Mạc sư đệ không hề nói dối.” Đổng Tiểu Uyển chính là người vừa mới xuất hiện, trong tay nàng có một cái lệnh bài. Nàng cất giọng lạnh lùng. “Âu Dương tướng quân, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Sao ngươi dám...”, Âu Dương Doãn đang tức giận muốn nói, nhưng nhìn rõ tấm lệnh bài rồi thì nhanh chóng biến sắc.
“Hiện giờ ta muốn dẫn Mạc sư đệ đi.” Đổng Tiểu Uyển thu lại lệnh bài, quay người nhìn Mạc Cầu nói ngắn gọn.
“Đi.”
Sau đó nàng dứt khoát bước ra ngoài doanh trướng, quan sĩ hai bên đưa mắt nhìn nhau nhưng không có ai dám đứng ra ngăn cản.
Mạc Cầu hơi chần chừ rồi nhanh chóng di theo.
“Sư tỷ?”
“Ngươi không cần phải thắc mắc.” Nàng phất tay. “Bây giờ chúng ta đi về trụ sở Linh Tố Phái, sau đó ngươi ngoan ngoãn ở lại đó là được. Yên tâm, không việc gì hết.”
Tuy nói vậy nhưng nét mặt của nàng vẫn không giấu được vẻ u ám. “Chuyện lần này biểu hiện của Tử Dương Môn có chút kỳ quái, ta muốn đi hỏi cha ta xem sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận