Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 579: Đệ tử

Đại điện chiếm diện tích chừng vài mẫu, mái cong gạch xanh ngói xanh, tạo hình phiêu dật dựng giữa núi rừng cảm giác như lúc nào cũng có thể bay lên. Kiến trúc này... rất giống với kiến trúc của Thương Vũ Phái năm xưa, chỉ là nhỏ hơn một chút mà thôi.
Chủ vị trong điện để trống, bên trái có mấy cái ghế, Tiết Lục Y ngồi ngay ngắn ở phía trên, Mạc Cầu ngồi bên cạnh đang quan sát xung quanh.
“Vị này là sư đệ Hạng Phủ Minh, trước là tử đệ hào môn Bắc giang, hiện đã gia nhập Thương Vũ Phái.”
Hạng Phủ Minh dáng người cao gầy, mang mặt nạ che mặt để lộ đôi mắt ẩn chứa lệ khí khiến cho người khác cảm thấy khó mà gần gũi.
“Mạc trưởng lão.”
“Hạng đạo hữu.”
Hai người chắp tay chào hỏi nhưng ngữ khí có vẻ lạnh nhạt. Không giống với Mạc Cầu, hắn chỉ liếc nhìn qua còn Hạng Phủ Minh thì nghiêm túc xem xét Mạc Cầu hồi lâu mới thu ánh mắt nhìn về phía Tiết Lục Y, trong mắt ẩn chứa một tia nghi vấn.
“Hạng sư đệ.” Tiết Lục Y biết đối phương muốn hỏi cái gì nên giải thích. “Mạc trưởng lão là tán tu, thông thạo thuật luyện đan, tu vi Đạo cơ trung kỳ. Mạc đạo hữu gia nhập Thương Vũ Phái chúng ta là một việc đáng mừng.”
Luyện đan!
Đạo cơ trung kỳ!
Ánh mắt Hạng Phủ Kỳ hơi sáng lên rồi lại có một tia lo lắng. Hiện giờ người mạnh nhất ở Thương Vũ Phái là Tiết Lục Y, cũng là người tạm thời thay mặt chưởng môn nhưng nàng cũng mới chỉ có tu vi Đạo cơ sơ kỳ thôi. Trên người nàng có không ít pháp khí và truyền thừa nhưng chưa hẳn đã địch lại Đạo cơ trung kỳ được. Lần này xuất hiện một vị cao thủ, liệu có xảy ra trường hợp giọng khách át giọng chủ hay không? Dù sao Vương chưởng môn hiện không có ở tông môn.
Tiết Lục Y có vẻ không lo lắng vấn đề này, nàng nhìn Mạc Cầu nói.
“Còn Lương Hồng trưởng lão mấy hôm nay đang ra ngoài không ở trên núi, chờ sau khi hắn trở về ta sẽ giới thiệu với Mạc trưởng lão.”
“Ừm.”
“Lương trưởng lão tinh thông trận pháp, ở Bắc giang này cũng có chút danh khí. Trận pháp của chúng ta ở đây cũng là do Lương trưởng lão và sư tỷ kết hợp bày ra.
Mạc Cầu gật đầu. Trên đường tới đây hắn đã được xem trận pháp của Thương Vũ Phái, trận pháp này không tệ, có thể dễ dàng vây khốn tu sĩ Đạo cơ.
“Ba ba...” Tiết Lục Y vỗ tay, hướng ra ngoài điện gọi. “Các ngươi vào đi.”
Dứt lời, một nhóm người nam nữ mặc quần áo khác nhau xếp hàng đi vào đại điện. Nhìn những người trẻ tuổi này, gương mặt Tiết Lục Y trở nên hiền hòa, nàng mỉm cười chậm rãi gật đầu rồi giới thiệu cho Mạc Cầu.
“Bọn họ đều là đệ tử ưu tú của Thương Vũ phái, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng tu vi không tệ, đều có hy vọng Đạo cơ.”
Mạc Cầu đưa mắt nhìn mấy người, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Mười ba người trước mặt đây nhưng chỉ có bảy người là tu hành công pháp của Thương Vũ Phái, tu vi những người này lại không cao. Việc này không quá bất thường, vì dù sao Vương Kiều Tịch đến Vân Mộng Xuyên mới được mấy chục năm, đệ tử thu nhận chưa nhiều, có thể sinh ra hai vị Luyện khí hậu kỳ đã là không tệ.
Còn xét đến thiên phú thì những người này mặc dù đều mạnh hơn Mạc Cầu năm xưa nhưng tâm tư lộn xộn, khí tức phù phiếm không đáng để mắt tới. Có hai người đối mặt với tiền bối trong tông môn thì trong lòng sinh ra cảm giác bất an, chưa chắc đã không phải là thám tử của môn phái khác gửi tới di thám.
“Ừm...” Mạc Cầu vuốt trán rồi im lặng một lúc. Hắn thầm an ủi. Tông môn vừa lập khó tránh được như thế.
“Đệ tử ra mắt Mạc trưởng lão.” Mấy người kia cùng chắp tay.
“Được.” Mạc Cầu gật đầu, lấy từ trên người ra một ít đan dược đưa tới trước mặt mấy người. “Lần đầu gặp mặt ta cũng không có tạp vật gì, đây là một ít Thuần Nguyên Đan có thể trợ giúp tu vi tăng tiến, các ngươi hãy giữ lấy.”
Thuần Nguyên Đan!
Hai mắt Tiết Lục Y và Hạng Phủ Minh đều sáng lên. Đan dược bậc này không phổ biến ở cảnh giới Luyện khí, cũng là linh đan tương đối ít gặp, hiệu dụng không thấp. Thủ bút của Mạc trưởng lão thật lớn.
“Còn không mau cảm ơn Mạc trưởng lão?” Tiết Lục Y vội mở miệng, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Đối phương ra tay đã xuất thủ bút lớn như thế, thù lao nàng trả cho người này có phải hơi ít hay không? Nhiều linh đan như thế thực ra không cần phải cho một lượt, chỉ cần cấp cho vài đệ tử xuất sắc, còn lại làm phần thưởng khích lệ những người khác cố gắng thì hơn.
Tất nhiên, những điều này nàng chỉ nghĩ thầm trong đầu. Dù sao đan dược cũng là của Mạc Cầu, xử lý thế nào hoàn toàn do đối phương quyết định.
“Tạ ơn Mạc trưởng lão.”
Những đệ tử có mặt đều đã từng nghe nói đến thanh danh của Thuần Nguyên Đan, vẻ mặt người nào cũng hoan hỉ, tiếp nhận đan dược rồi nói lời cảm tạ. Có người lặng lẽ mở nắp bình, hốc mắt trợn nhảy ngược.
Ba hạt!
Không phải một hạt mà là ba hạt?
Hô hấp người này không khỏi đình trệ.
“Để ta giới thiệu cho Mạc trưởng lão.” Tiết Lục Y chìa tay ra. “Kia là anh em nhà họ Lý tên Lý Nguyên Động và Lý Nguyên Mạch, bọn hắn tu hành pháp môn tổ truyền, có diệu pháp liên thủ đối địch có chút không tệ.”
“Xin ra mắt tiền bối.”
“Trần Bá Sinh, mặc dù hơi lớn tuổi nhưng tu vi cũng là cao nhất, qua mấy năm là có thể thử xung kích cảnh giới Đạo cơ.”
“Xin ra mắt tiền bối.”
Mạc Cầu hướng mắt nhìn, mặt không đổi sắc. Tu vi người này đúng là không tệ nhưng căn cơ có hại, coi như có Trúc Cơ Đan thì khả năng tiến giai cũng cực kỳ bé nhỏ. Trừ phi... phải chữa trị căn cơ bị thương trước. Nhưng việc này phiền toái mất công, hiện giờ Mạc Cầu không muốn hao phí thời gian và công sức cho việc này, sự thực là sẽ được không bù nổi mất.
“Lữ Tử Đồng.” Tiết Lục Y chỉ sang một người khác. “Tử Đồng là đệ tử của ta, thiên phú không tồi, tuổi còn trẻ đã đạt tới Luyện khí hậu kỳ, khoảng cách đến Luyện khí viên mãn không còn xa nữa.”
Mạc Cầu gật đầu. Trong đám người có mặt ở đây thì người này có thiên phú tốt nhất, tâm tính cũng không tệ. Nếu nói ai là người có hy vọng thành tựu Đạo cơ nhất ở đây thì chính là kẻ này. Đứng thú hai là một nữ oa tuổi nhỏ khác. Chỉ tiếc, hắn tu hành pháp môn Chân Tiên Đạo chứ không phải công pháp của Thương Vũ Phái.
Một lát sau, đám đệ tử đều đã chào hỏi Mạc Cầu xong, cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ nên cùng mang heo đan dược cáo từ lui xuống.
“Mạc trưởng lão.” Tiết Lục Y đưa tay sờ lên chiếc mũi xinh xắn, vẻ lúng túng. “Có hơi lãng phí.”
“Không sao.” Mạc Cầu lắc đầu. “Trên thân Mạc mỗ không có tạp vật, chỉ có chút đan dược miễn cưỡng có thể lấy ra. Sau đây, theo như chúng ta đã nói từ trước, Mạc mỗ cần thiết lập một chỗ động phủ, luyện đan dược cho tông môn, còn những việc khác ta không muốn xen vào.”
Hắn nhớ đến tình cũ trước kia, nguyện bỏ ra chút thời gian để chiếu cố cho Thương Vũ Phái nhưng cũng không hy vọng sẽ trở thành chỗ để những người này dựa vào. Sau khi gặp lại Vương Kiều Tịch hắn vẫn sẽ rời đi.
“Ừm” Tiết Lục Y gật đầu rồi đứng dậy. “Ta mang Mạc huynh đến động phủ của ngươi.”
“Tốt.”
...
Trụ sở của Thương Vũ Phái ở gần vị trí ngoại vi của Bắc Xuyên đảo vực. Lựa chọn vị trí này là quyết định của Vương Kiều Tịch. Nơi này hướng ngoại, nhiều phàm nhân, trọc khí nồng đậm, linh khí mỏng manh lại hay bị thú triều quấy nhiễu không thích hợp cho việc tu hành.
Đi vào bên trong là các thế lực lớn đan xen, với thực lực của Vương Kiều Tịch thì có thể hướng về bên trong để chuyển tới nhưng nàng lại không biết mình có thể Kết Đan hay không, thọ nguyên lại không còn nhiều. Sau khi nàng rời đi, mọi việc đều đặt trên vai của Tiết Lục Y để duy trì.
May mà vị trí ở bên ngoài nên bọn họ ít gặp phải phân tranh, hơn nữa còn chiếm được một ít đảo, chỉ cần dụng tâm duy trì tông môn thì cũng không gặp nhiều khó khăn. Cách chủ đảo của Thương Vũ Phái chừng hơn mười dặm có một tòa sơn phong thấp bé. Sơn phong bám đầy bụi đất màu nâu xám, lúc gió thổi qua liền hóa thành một đám mây xám bao trùm vài dặm thủy vực.
“Mạc huynh.” Tiết Lục Y thấy Mạc Cầu nhíu mày thì vội vàng nói. “Ngươi đừng xem thường đỉnh núi này, kỳ thực bên dưới nó lại ẩn chứa càn khôn, tiếp với hỏa mạch rất phù hợp với yêu cầu của Mạc huynh.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Quả là không tệ, chỉ là có chút phiền toái nhỏ, nhưng... cũng không thành vấn đề.”
Xem ra Tiết Lục Y cũng không biết ở dưới tòa núi này có một tổ dị thú, tu sĩ Đạo cơ bình thường tìm tới thì khó tránh được phiền phức, thậm chí là mất mạng, nhưng với Mạc Cầu thì đó chỉ là một chút phiền phức nhỏ mà thôi.
“Mạc huynh hài lòng thì tốt rồi.” Tiết Lục Y khẽ thở ra. “Đúng rồi, Mạc huynh định gọi động phủ của mình là gì? Sau này đệ tử đến đây cũng nên có một cái tên chứ?”
“Xích Hỏa Phong.”
“Xích Hỏa Phong?”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu gật đầu. Cái tên là cũng là trụ sở của Xích Hỏa nhất mạch ở Thương Vũ Phái, có điều hiện giờ cả Thương Vũ Phái cũng mới có một Vương Kiều Tịch nhất mạch thôi.
“Cái tên này ta đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải.” Tiết Lục Y nhíu mày rồi khoát tay không đề cập tới nữa. “Mạc huynh định kiến tạo động phủ của mình thế nào? Ta cho người tới hỗ trợ.”
“Không cần.” Mạc Cầu khoát tay, hắn vung tay áo ném ra ngoài một vật. Vật này có hình dáng giống như tổ ong.
“Ông...”
Bên trong tổ ong có quần ong chen chúc hướng ra ngoài rồi bay về khu vực có màu nâu trên đảo. Những con ong trùng này cả người đều tạo nên từ kim thiết. Bọn chúng bổ nhào về ngọn núi, đá núi cứng rắn bỗng chốc hóa thành bụi phấn. Chỉ mất một chốc thời gian bên trong ngọn núi đã hình thành một lối đi.
“Đây là...”, đôi mắt của Tiết Lục Y lấp lóe. “Yển sư tạo vật?”
Yển Tông và Chân Tiên Đạo là hai đại tông liền nhau, thường có qua lại, nàng là tu sĩ của Chân Tiên Đạo nên tất nhiên hết sức quen thuộc với Yển Tông tạo vật.
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Trước kia Mạc mỗ từng có được một cuốn Yển sư cổ, lúc nhàn hạ cũng luyện một ít tinh thiết kỳ ong để giúp làm một ít việc vặt.”
Doanh Dao chính là đệ tử chân truyền của Yển Tông, có thể tạo ra mười hai thần khu, truyền thừa nàng lưu lại tất nhiên không thể kém được.
“Mạc huynh khách khí rồi.” Tiết Lục Y hiện ra vẻ trầm tư. “Linh trùng bực này, ngay cả ta sợ cũng...”
Nàng lắc đầu không nói hết câu nhưng trong lòng đã nổi lên rất nhiều suy nghĩ.
Luyện đan!
Yển sư tạo vật!
Lại còn là Đạo cơ trung kỳ, nếu đối phương giọng khách át giọng chủ thì... trước đó không lâu, Hạng Phủ Minh có truyền âm, những lời ấy vẫn còn vang vọng trong đầu nàng.
“Tiết cô nương.” Mạc Cầu mở lời. “Sau đây hầu hết thời gian Mạc mỗ dùng để tĩnh tu, nếu không có việc cần thì sẽ không thấy người, các loại thảo dược cứ đua đến gần đây là được. Qua một khoảng thời gian thì cho người tới lấy đan dược là được rồi.”
“Vâng.” Tiết Lục Y nghe xong thì hoàn hồn, liên tục gật đầu. Thấy vẻ mặt tùy ý của Mạc Cầu thì trong lòng cũng thở phào. Xem ra vị này không phải là loại người mà nàng lo lắng. Hơn nữa tông môn còn có sư tỷ có thể cầm giữ người này...
Thời gian sau đó Mạc Cầu định cư tại Xích Hỏa Phong. Mỗi ngày ngoài trừ thời gian tu hành, luyện đan, hắn lại tiến về Bắc Xuyên tiên đảo để tìm tòi linh dược linh tài, dùng chúng luyện chế đan dược đổi lấy linh thạch, sau đó lại dùng linh thạch mua sắm linh tài luyện chế đan dược thích hợp cho hắn sử dụng. Thời gian này hắn có chút nhàn hạ nên cũng vì Thương Vũ Phái mà luyện chế một nhóm đan dược. Còn lại hắn gần như một vị khổ tu sĩ.
Ngày qua ngày.
Năm qua năm.
Mấy năm sau, cảnh giới của hắn đã được củng cố vững chắc, cùng lúc đó công pháp dành cho Kim Đan cũng có ít nhiều thôi diễn. Linh Cữu Bát Cảnh Công mặc dù là truyền thừa Kim Đan nhưng không tính là ưu tú, cũng may nhờ có thức hải tinh thần nên hắn có thể hoàn thiện thêm. Nếu có thể đạt tới truyền thừa Nguyên Anh thì càng có thể phát triển lên. Nhưng truyền thừa Nguyên Anh đâu dễ kiếm tìm?
Ngay cả Mạc Cầu, cơ duyên của hắn không tầm thường nhưng trên người cũng chỉ có Diêm La Tâm Kinh là xem như truyền thừa đỉnh phong mà thôi.
“Cảnh giới Kim Đan phần nhiều có quan hệ tới hồn phách, vì nguyên linh nạp hồn phách, hiển hóa nguyên thần. Phá đan mà xuất là sẽ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh. Bản thân mình là người mang Thập Đại hạn và ba vạn pháp môn trong động thiên, y đọc hai đạo, mượn nhờ thức hải thôi diễn chưa hẳn không thể làm cho Linh Cữu Bát Cảnh Công nâng cao thêm một bước để xuất ra một môn để mình chứng đạo.”
“Linh Cữu...”
“Quan Tài chính là thuộc âm!”
“Cái gì?”
Thời khắc ẩn vào hư không để phi độn, tâm niệm Mạc Cầu đang chuyển động thì đột nhiên dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn xuống một hòn đảo hoang bên dưới. Trên đó có một cỗ khí tức quen thuộc. Ngẫm nghĩ một lúc, thân hình hắn lóe lên rồi biến mất giữa không trung.
“Lữ Tử Đồng, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.” Trên đầm nước có một vị hắc y nhân chắp tay sau lưng, chân đạp lên dòng nước ung dung mở miệng. “Với thiên phú của ngươi, tiếp tục ở lại Thương Vũ Phái thì tiền đồ khó mà tiến xa được. Chưa nói đến pháp môn tu hành của ngươi cơ bản không phải thuộc về Thương Vũ Phái mà đến từ Chân Tiên Đạo, dù ngươi đạt tới Luyện khí viên mãn thì có thể Trúc Cơ hay không lại là một chuyện khác. Theo ta được biết ngươi hình như còn không có Trúc Cơ Đan?”
Hắc y nhân cười nhạt một tiếng rồi lật bàn tay để lộ một bình đan dược. “Thứ Thương Vũ Phái không cho ngươi được, chúng ta có thể đáp ứng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận