Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 174: Đều có sở đồ

“Phù phù!”
Hàn mang chợt lóe lên, dưới sự vây công, thân thể của tán nhân ngự thú cuối cùng cũng không chịu nổi ngã gục xuống đất, khí tắt bỏ mình.
Mạc Cầu sờ tấm Khinh Thân Phù trên người, hắn thở nhẹ. Đối phương không hổ là cao thủ đã thành danh từ nhiều năm trước, thủ đoạn chiến đấu đa dạng khiến địch thủ khó mà phòng bị.
Thời điểm cuối cùng, Mạc Cầu phải kích phát Khinh Thân Phù làm tốc độ của hắn nhanh gần gấp đôi, liều mạng chặn đường.
Sau khi ổn định tinh thần, hắn tiến lại gần đối phương, lật tấm áo choàng đen lên.
“Soạt!”
Hình dáng tán nhân ngự thú đập vào mắt khiến Mạc Cầu biến sắc, hai mắt co lại, không tự chủ được mà lùi lại hai bước.
HÌnh dạng đối phương vô cùng kinh khủng, giống như hắn đã trải qua một trận bỏng nghiêm trọng khiến da dẻ biến đổi, cả người từ trên xuống dưới đều phát ra mùi hôi thối khiến người ta phải bịt mũi lại. Thảo nào nghe giọng nói của hắn cũng khàn khàn khác hẳn người thường.
Lắc đầu mấy cái xong, Mạc Cầu lấy Hóa Thi Thủy ra định nhỏ xuống thì chợt cau mày, dừng tay lại.
“Không đúng!”
Hình dáng tướng mạo, cả mùi vị đối phương như thế, lẽ ra vừa rồi cùng hắn chém giết một hồi hắn phải phát hiện ra sự khác thường rồi chứ. Kể cả đối phương có dùng công pháp để che giấu, sau khi chết thì vẫn phải lộ ra như thường. Trừ phi...
Hai mắt chớp động, hắn cẩn thận từng chút một để tháo cái áo choàng trên người đối phương ra. Không biết nó được làm từ chất liệu gì mà rất mềm mại và nhẹ. Sau khi để trên tay ước lượng một lúc, hắn cố nén cảm giác khó chịu, choàng tấm áo lên người mình.
Một khắc sau, trước mắt hắn tối sầm lại, ánh sáng xung quanh như bị hấp thu hết, một cảm giác dễ chịu cũng hiện lên trong tâm thần hắn.
Từ bên ngoài nhìn vào, sau khi khoác tấm áo choàng lên, cả người Mạc Cầu đột nhiên biến mất không để lại tăm hơi gì nữa. Chỗ hắn đừng chỉ còn thân ảnh của một hắc bào nhân sừng sững, toàn thân không lộ ra một chút khí tức nào. So với tán nhân ngự thú lúc trước thì không khác bao nhiêu.
“Hô....”
Một làn gió nổi lên, thân ảnh hắc bào lấp lóe giữa trời, di chuyển như cá bơi dưới nước xuyên qua mấy trượng, vô cùng linh hoạt. Những nơi hắn đi qua, ngoài tiếng gió thoảng qua thì không để lại phản ứng gì khác.
“Bạch!”
Bóng người từ từ hiện ra sau khi Mạc Cầu bỏ cái mũ trùm trên đầu ra, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Cái áo choàng đen này đúng là kỳ vật. Chả trách lúc trước tán nhân ngự thú có thể dễ dàng giết chết Đỗ Thất.
Sau một hồi kích động, Mạc cầu quét mắt nhìn khắp xung quanh. Hung vượn, Đỗ Thất, Tán nhân ngự thú, còn cả thi thể của bốn người lúc đầu nữa. Hắn lục soát tất cả một lượt, thu được không ít chiến lợi phẩm.
Để binh khí sang một bên, đan dược một chỗ khác, ngoài ra còn có một tấm bản đồ và một cái huân làm bằng gốm.
Tị Chướng Đan là thứ hắn lấy được trên thân bốn người lúc đầu, có tác dụng tránh được chướng khí. Có lẽ nhờ có nó mà bốn người này mới dám tới trốn ở đây.
Tấm bản đồ là hắn lấy được từ trên người Đỗ Thất, nó cũng là bản đồ địa hình Phượng Đầu Sơn, trên đó có đánh dấu các nơi bí ẩn. Tuy nhiên tấm bản đồ này không giống với tấm địa đồ mà Mạc Cầu đang nắm giữ, các thông tin được ghi khá mơ hồ nhưng lại có thêm một số ký hiệu đánh dấu những nơi trọng yếu hơn. So sánh hai tấm bản đồ với nhau, hắn có thể tìm ra những điểm khác biệt.
Còn cái huân gốm là thứ tán nhân ngự thú đeo ở trước ngực. Mạc Cầu thử thổi thì thấy nó phát ra âm sắc kỳ dị, nhất định có liên quan đến năng lực ngự thú của đối phương.
Trải hai tấm bản đồ ra, hắn lâm vào trầm tư.
Sự thực đã rõ, Hắc Sát Giáo che giấu không ít đồ tốt trên Phượng Đầu Sơn, mà phần lớn chúng được cất giấu trong các nơi bí địa. Nơi quan trọng nhất nằm tại vị trí đỉnh núi. Nơi đó cao thủ thành bầy, chém giết thảm liệt. Dẫu biết ở đó có giấu trọng bảo thì hắn cũng không dám tới. Nhưng còn các địa phương khác thì chưa hẳn.
Hiện giờ hắn có tấm áo choàng che giấu khí tức, có hành thi bảo vệ, vấn đề an toàn có lẽ không đáng lo. Suy nghĩ một hồi, hắn đã đưa ra quyết định. Mạc Cầu đưa tay chậm rãi di chuyển trên bề mặt tấm địa đồ, cuối cùng dừng lại tại một vị trí có vẽ một cái đầu thú.
Trên đỉnh núi, bóng người thấp thoáng, kình khí thi thoảng lại bắn ra bốn phía khiến cát bay đá lở, cảnh tượng hùng tráng.
So với cả ngọn núi thì mấy chục người chỉ là những chấm nhỏ, nhưng ảnh hưởng mà họ tạo ra lại rung động bốn phương, chốc chốc lại có tiếng đá núi ầm vang rơi xuống.
Những kẻ có mặt ở nơi đây đều là cao thủ.
Ở phía dưới, nhân sĩ võ lâm như một mũi tên không ngừng bay lên nhưng hay bị cao thủ đối phương ngăn cản nên tốc độ di chuyển khá chậm.
“Tiền bối.” Có một vị võ tướng vẻ mặt lo lắng lên tiếng. “Không biết khi nào tiền bối mới xuất thủ? Người của chúng ta tiến lên đã chịu nhiều thương vong, nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là...”
“Không được dừng lại, đối phương chính là dư nghiệt của Hắc Sát Giáo.” Một lão giả mặc áo xám đứng chắp tay cạnh đó đang quan sát chiến trường. “Chắc ngươi cũng biết, chỉ cần Tề Bỉnh và vật kia còn tồn tại thì Hắc Sát Giáo cũng còn, giết bao nhiêu tên tiểu bối cũng vô dụng mà thôi. Với tình cảnh hiện giờ, Tề Bỉnh không chống đỡ được bao lâu nữa. Chúng ta cứ kiên trì, nhất định hắn sẽ phải hiện thân. Nếu lão phu xuất thủ bây giờ, khả năng cao là hắn sẽ mang theo dị bảo bỏ trốn, khi đó chúng ta mới là những người thất bại.”
“Tiền bối.” Vị võ tướng muốn nói gì đó lại thôi, bất đắc dĩ thở dài. Đối phương đã nói điều này nhiều lần, quân số hai bên cũng tử thương không ít nhưng rốt cuộc vẫn chưa thấy kẻ địch quan trọng nhất xuất hiện.
Chẳng lễ tên họ Tề kia nhất định không ra, cứ để mặc người của hắn chết đi như thế?
Ở cách đó khá xa có một nam tử trung niên đến từ Huyền Y Giáo đang ẩn thân trong bóng tối, ánh mắt nhưng trọng theo dõi toàn cảnh.
“Quá trình luyện hóa dị bảo không thể có sơ suất, cho nên Hắc Sát Giáo mới tử thủ ở nơi này. Nhưng cứ cho là Tề Bỉnh có thể đột phá Tiên thiên đi nữa, sau khi luyện hóa món đồ kia hắn cũng tổn hao không ít tinh nguyên, trong thời gian ngắn tiếp theo khó mà xuất hết thực lực được. Nếu hắn hiện thân, dị bảo trong tay hắn có giữ được hay không cũng còn khó nói. Đáng tiếc...”
“Không biết hắn bế quan tu luyện ở chỗ nào, sao lại phiền phức như vậy...”
Hậu sơn, ở một trí gần với đỉnh núi.
“Tiền bối.” Có một người chạy vội xuyên qua rừng rậm, hướng về vị trí của hai người khác vừa thở hổn hển. “Ta... chúng ta tìm được rồi.”
“Tốt.” Hai người chớp mắt, vội vã đứng dậy.
“Hắc Sát Giáo có mười tám mật địa, ngoài Thiên mật địa là nơi bí ẩn nhất là đến Giáp tự mật địa. Hắc Sát chân thân, Đại Hắc Thiên Quyền Pháp và các pháp môn truyền thừa khác nhất định có ở chỗ này. Chúng ta đi.”
Cách đó một đoạn xa xa, một nam một nữ đang ẩn thân, thận trọng quan sát đám người Trích Tinh Lâu đang chậm rãi mở cánh cửa đá bí ẩn.
“Sư huynh.” Thiếu nữ tay cầm tiêu ngọc nghiêng đầu nhìn nam tử ở bên cạnh. “Chúng ta không ra tay sao?”
“Không vội.” Nam tử lắc đầu. “Mật địa này không dễ đi vào, bên trong nhất định có rất nhiều cơ quan, cứ để bọn chúng đi trước dò đường đã. Sư muội, muội tu luyện Mê Thần Âm thế nào rồi? Sau đây còn cần muội chấn nhiếp bọn chúng đấy.”
Hai hàng mi thanh tú của thiếu nữ hơi nhíu lại. “Ta tu luyện không tệ, nhưng chẳng may có người không bị nó ảnh hưởng thì phải làm sao? Ta sợ...”
“Sư muội không cần lo lắng nhiều.” Nam tử cười khẽ. “Chỉ cần đối phương chưa đạt tới Tiên thiên thì nhất định sẽ bị nó ảnh hưởng. Cao thủ nhất lưu bình thường cũng khó mà thoát được. Lúc trước ngươi gặp tên kia hẳn phải là đối tượng vô cùng hiếm thấy.”
“Vâng.” Đôi mắt đẹp của nàng chớp chớp. Nàng tu hành công pháp đặc thù, từ trước đến giờ tất cả đều thuận lợi, dù tu vi không cao nhưng không có ai dám coi thường nàng. Cũng chính vì thế mà khi gặp phải người không bị nàng ảnh hưởng thì tâm cảnh không khỏi bị xáo động ít nhiều.
Ở một nơi xa khác, Lạc Anh Kiếm Phương Vân Sơn thu hồi bản đồ lại, khí tức cũng được thu liễm, hắn nhìn về phía đám người Trích Tinh Lâu ở xa xa.
“Tiên Thiên Đan... Đây là cơ hội duy nhất của ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận