Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 496: Kiếm quang

Tiếng người huyên náo, đối với việc Mạc Cầu trở về có không ít người vui vẻ chúc mừng, nhất là khi biết hắn cơ duyên gặp được động phủ của tiền nhân, tu vi tăng tiến thì càng thêm hâm mộ.
Từ động phủ tiền nhân mà thu được lợi ích vốn không phải việc lạ, nhưng tận mắt nhìn thấy lại không nhiều. Hiện giờ người thực việc thực xuất hiện tại đây nên có không ít người hiếu kỳ tới để hỏi thăm. Xung quanh Mạc Cầu có đầy người vây lại, có người hâm mộ, có người chúc mừng, kinh ngạc, cũng khó tránh có người đố kỵ ghen tức.
“Vận mệnh của Mạc sư đệ thực là tốt, gặn nạn được phúc, không biết truyền thừa của vị tiền nhân kia là ai?”
Người vừa lên tiếng hỏi han là Cung Liên Đằng, một tu sĩ Đạo cơ trung kỳ. Chẳng biết tại sao đối phương có vẻ không thân thiện với Mạc Cầu lắm.
“Động phủ không lưu lại danh hào, cho nên Mạc mỗ không biết.” mạc Cầu lạnh nhạt đáp. Hắn lắc đầu rồi nói thêm. “Đó cũng chỉ là một động phủ lâm thời không có bao nhiêu thứ, mọi người không cần đề cao quá.”
Thân phận Chuyển Luân đao thánh có chút đặc thù, tiết lộ ra ngoài không hẳn đã tốt.
“Chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi đã thăng lên Đạo cơ trung kỳ, sao lại không có thứ gì tốt được?” Cung Liên Đằng cười khẽ. “Sư đệ lo lắng chúng ta mưu đồ gì chăng? Không cần phải như thế.”
“Không có.” Mạc Cầu nhíu mày nói sang chuyện khác. “Hà sư huynh không ở đây, nơi này hiện ai làm chủ vậy?”
“Tần sư huynh.” Có người chỉ về phía xa. “Hắn đang ở kia.”
Mạc Cầu xoay người nhìn sang, chỉ thấy vị Tần sư huynh đang đi cùng với một người hướng về phía này. Đó chính là Vương Thiền.
“Mạc… tiền bối.” Vương Thiền hơi chần chừ, cuối cùng vẫn giữ nguyên cách xưng hô từ tước. “Ngươi có biết Vương Hổ thế nào không?”
Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt nàng. Từ ngày đó trốn về Vương Thiền vẫn tìm thông tin về Vương Hổ nhưng không có ai biết. Thời gian càng trôi qua nàng càng cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí sinh lòng tự trách, nếu lúc đó mình không vội đào tẩu thì biết đâu có thể mang theo Vương Hổ đi rồi.
Nàng nghe nói Mạc Cầu đã trở về liền vội vã đến hỏi thăm.
“Vương Hổ ư?” Mạc Cầu nhíu mày. “Hắn chưa trở về sao?”
“Chưa.” Thân thể mềm mại của Vương Thiền run lên, sắc mặt đã trắng bệch. “Tiền bối không biết tình hình của hắn sao?”
“Ngày đó hoàn cảnh hỗn loạn, Mạc mỗ cũng không để ý được đến những người khác.” Mạc Cầu lắc đầu. “Nhưng ngươi không cần quá lo lắng, khả năng hắn đang bị vây ở chỗ nào đó chưa thoát được thôi. Ít nhất hắn còn chưa chết.”
“Thật sao?” Hai mắt Vương Thiền sáng lên.
“Ừ.” Mạc Cầu gật đầu. “Hắn từng lưu lại một giọt tinh huyết ở chỗ ta, nếu gặp nạn ta sẽ biết ngay.”
Gánh nặng trong lòng Vương Thiền được gỡ bỏ, nàng không nhịn được thở ra một hơi dài. “Vậy thì tốt rồi. Tốt rồi.”
Nói xong chợt nhớ ra việc gì, nàng ôm quyền hướng về phía Mạc Cầu. “Làn này nghe nói tiền bối nhân họa đắc phúc, tu vi hiện giờ đã đại tiến, đây thực là một điều đáng mừng.”
“Có gì đâu.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chí ít cũng không so được với Vương cô nương.”
Hiện giờ Mạc Cầu đã tiến giai Đạo cơ trung kỳ nhưng Vương kỳ đã đạt tới Đạo cơ hậu kỳ, chậm chí sắp đạt tới viên mãn rồi. Đồng thời nàng là người mang truyền thừa đỉnh tiêm của Thái Ất Tông, có pháp bảo hộ thân, những điều đó mới thực khiến người ta hâm mộ. Nàng mà ra ngoài, trừ việc thiếu kinh nghiệm thực chiến ra thì cơ hồ không có nhược điểm.
Vương Thiền cười cười cũng không nói gì thêm. Nàng cũng không còn trẻ người non dạ như lúc mới đến nữa, nàng hiểu rõ thân phận, thiên phú của mình. Mọi người bày tỏ sự hâm mộ rất nhiều, nàng cũng dần quen với điều đó.
Có điều nàng cảm nhận được thái độ của Mạc Cầu với mình và những người khác không giống nhau. Đó không phải là thái độ hâm mộ đến mê muội. Có chăng chỉ là sự ngạc nhiên dành cho Đạo thể, là sự tán thưởng mà thôi.
Thái độ của đối phương lại có phần giống như thái độ của các sư phó và tiền bối Kim Đan đối với nàng vậy. Có lẽ tâm tính đối phương quá dạn dày, hoặc thực lực bất phàm, hoặc có cả hai thứ đó. Đối mặt với Mạc Cầu, Vương Thiền cũng xưng hô tiền bối mà trong lòng không cảm thấy khó chịu.
Đưa mắt nhìn Vương Thiền rời đi, cho đến lúc độn quang khuất xa phía chân trời, Tần Khuyết mới nhìn Mạc Cầu cười cười.
“Sư đệ thật bản lĩnh.”
“Bắc Đấu Cung Liễu sư đệ, Ất Mộc Cung Bạch sư tỷ, lại còn cả Vương tiên tử ở Thái Hoà Cung tự mình đến bái phỏng. Sư đệ thật không tầm thường.”
Nói xong hắn chắp tay tán thưởng, vẻ mặt đầy hâm mộ.
“Nói đùa rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Sư huynh, sau đây còn phiền sư huynh an bài cho.”
“ừm.” Tần Khuyết gật đầu, hắn đưa tay nâng cằm, hơi trầm tư. “Sư đệ đã là Đạo cơ trung kỳ, lại là người mang tuyệt kỹ Kiếm Khí Lôi Âm, thực lực hầu như vượt hẳn tu sĩ cùng giai. Chúng ta tuần sát tứ phương, trong vài trăm dặm sẽ bố trí mấy vị Đạo cơ thay nhau tìm kiếm, trong đó thường có hai, ba người đồng hành cùng nhau. Với thực lực của sư đệ thì có thể một mình một đường.”
“A” Mạc Cầu chớp mắt, rồi gật đầu. “Cũng tốt.”
Nhạn Đãng sơn mạch cực kỳ rộng lớn, ở giữa sẽ tự nhiên sinh ra các loại địa thế kỳ lạ như Liệt Diễm Hoả Sơn, Băng Thiên Tuyết Địa,… gần trận tuyến của Thái Ất Tông không xa có một nơi bão cát đầy trời, cuồng phong gầm thét.
“Bạch!’.
Một đạo kiếm quang màu vàng xuyên qua bão cát đáp xuống, để lộ một thân hình nam tử.
“Nhị ca.”
Mặt cát nhúc nhích để lộ một người xuất hiện từ trong lòng đất, từng dòng cát như nước chảy xuôi từ trên người xuống. “Ngươi đến rồi.”
“Ừm.” Người tới gật đầu. “Đại ca đâu?”
Người vừa đi ra khỏi vũng cát có dáng ngũ đoản, đầu trọc, cái cổ nung núc toàn mỡ, trên đó có treo một chuỗi đàn mộc phật châu nhìn giống một vị tăng nhân. Hắn nắm phật châu đi lòng vòng rồi lên tiếng. “Cũng sắp đến rồi.”
Người vừa tới mặc trường bào, vẻ mặt lãnh túc. Đó chính là Tần Khuyết vừa mới gặp gỡ Mạc Cầu cách đó không lâu.
Một lúc sau, một sợi âm phong xuất hiện giữa cơn bão cát, xoay tròn rồi hiện ra hai người đáp xuống. Một người cao gầy, vẻ mặt uy nghiêm, người còn lại mặc hắc bào che chắn rất kỹ.
“Đại ca.”
Tần Khuyết, tăng nhân đầu trọc hướng nam tử cao gầy chắp tay, đồng thời nhìn người còn lại với vẻ nghi hoặc.
“Vị này là Vu đạo hữu, một vị bằng hữu của ta.” Nam tử cao gầy trên mặt có một vết kiếm chém nhìn hai người nhẹ gật đầu, chìa tay chỉ về phía người mặc áo đen. “Vu đạo hữu có tu vi không kém ta, tu hành pháp thuật Quỷ đạo vô cùng âm tuyệt khó dò, có thể giết người trong vô hình.”
“Thì ra là Vu đạo hữu.” Hai người kia liếc nhìn nhau rồi gật đầu với người mặc áo đen. “Chúng ta thất lễ rồi.”
“Không cần nói lời thừa.” Người mặc áo đen cất giọng khàn khàn khó phân biệt là nam hay nữ. “Nói đi, mục tiêu là ai? Tình hình cụ thể thế nào?”
“Đạo hữu nói chuyện thật sảng khoái.” Tần Khuyết nghiêm sắc mặt. “Người kia tên Mạc Cầu, mấy tháng trước chỉ là Đạo cơ sơ kỳ, hiện giờ đã tiến giai Đạo cơ trung kỳ. Mấy tháng vừa rồi hắn gặp được cơ duyên xảo hợp tiến vào một đồng phủ của tiền nhân, thu được không ít chỗ tốt.”
“Đạo cơ sơ kỳ, trùng kỳ.” Người mặc áo đen khinh thường. “Thế nào, tu vi như thế mà các vị không thể xử lý hay sao? Còn phải tìm Vu mỗ xuất thủ?”
Hắn vừa nói xong, không khí trở nên tĩnh lặng, bão cát đầy trời xung quanh cũng như ngừng lại. Thật lâu sau nam tử cao gầy mới lên tiếng.
“Tu vi người này không cao nhưng kiếm thuật lại kinh người, có thể thi triển Kiếm Khí Lôi Âm, hơn nữa có lẽ còn có thủ đoạn khác.”
“Thật sao?” Người mặc áo đen thấy mấy người còn lại thần sắc khác thường thì cũng trở nên nghiêm nghị. “Nói ta nghe xem.”
“Vu đạo hữu.” Tần Khuyết chắp tay. “Không được xem nhẹ người này, lúc còn là Đạo cơ sơ kỳ hắn đã có thể giết chết Ngũ đê, sau này càng không biết dùng thủ đoạn gì mà lấy mạng ba vị huynh đệ của chúng ta. Trong đó có…”
Hắn hít sâu một hơi rồi nói tiếp. “Tứ muội gặp được cơ duyên ít năm trước, tu vi đạt tới Đạo cơ hậu kỳ, thực lực cũng không tồi.”
“A…”, Hắc y nhân cất giọng trầm trầm.
“Đạo hữu, ngươi không cần quá lo lắng.” Nam tử cao gầy từ tốn. “Hắn có thể giết tứ muội vì trước đó chắc đã thiết đặt cạm bẫy hoặc bày ra trận pháp rồi, hoặc còn có người khác giúp đỡ. Nếu không chỉ với thực lực của một Đạo cơ sơ kỳ thì dù có Kiếm Khí Lôi Âm cũng không thể làm được.”
“Lại nói.” Nam tử cao gầy quét mắt nhìn hắn rồi nói tiếp. “Luận về thủ đoạn âm quỷ, hắn sao có thể so được với đạo hữu đây? Đạo hữu cũng không cần phải chính diện giao thủ với hắn.”
“Ừm.” Người mặc áo đen chậm rãi gật đầu. “Có điều người này chính là người của Thái Ất Tông. Thái Ất Tông là một tông môn to lớn, nội lực sâu dày, sợ là kết quả chưa chắc đã được như ý.”
“Yên tâm.” Tần Khuyết mở lời. “Ta đã giao hắn đơn độc đi một đường, Vu đạo hữu có thể đặt mai phục từ trước. Còn việc sau đó…”
“Tông môn có một người tên là Cung Liên Đằng, hắn và vài người bạn lúc trước gặp nạn nên vốn có lòng đố kỵ với Mạc Cầu, chúng ta có thể dẫn manh mối đặt trên người hắn.”
“A…”, người mặc áo đen âm trầm. “Được. Công pháp ở tu của người này là gì, pháp khí trên người thế nào? Có năng lực áp đáy hòm gì?”
“Đạo hữu quả là người có kinh nghiệm.” Tần Khuyết chắp tay. “Người này kiếm pháp tinh xảo, có một pháp khí cực phẩm là Huyền Âm Trảm hồn Kiếm. Kiếm này lăng lệ dị thường. Tu hành thì có Vân Triện Độn pháp, hẳn là được chân truyền, tốc độ nhanh bất phàm, nhục thân của hắn cũng không yếu. Người này còn có thuật khống hoả bất phàm, nhất là Cửu Hoả Thần Long Tráo, U Minh pháp thể nghe nói đã đại thành.”
“Hắc hắc…” Người áo đen nghe vậy thì liên tục cười lạnh. “Thật không ngờ lại có người toàn tài như thế. Luyện đan, trận pháp, kiếm thuật đều cao minh cả. Độn pháp, nhục thân và pháp thuật không có cái gì yếu thế. Chỉ tiếc hắn vẫn không tránh được điểm yếu ở tu vi.”
“Đúng vậy.” Tần Khuyết gật đầu. “Đạo hữu có chắc chắn không?”
“Tám chính thành là được.” Người áo đen uể oải co duỗi thân thể. “Cho ta xem tướng mạo hắn, tốt nhất là có một cỗ khí tức để Vu mỗ phân biệt để tránh giết nhầm người.”
“Vừa hay.” Hai mắt Tần Khuyết sáng lên. “Lần này ta an bài tuần sát, mỗi người đều phải để lại một tia khí tức đề phòng bất trắc. Ta sẽ lấy ra một sợi.”
Nói xong hắn đưa cho đối phương một cái khăn tay. Người áo đen kia nhận lấy, mười ngón tay khẽ sờ nắn, một sợi hắc mang trôi xuống chiếc khăn, lập tức hắc mang bay lên, tụ lại ở giữa trời rồi hoá thành một mũi tên.
“A…”, người mặc áo đen mở miệng. “Hắn đang ở…”
“không đúng.”
Mũi tên thình lình chỉ ra sau lưng hắn. Người áo đen trong lòng phát lạnh, thân hình nhanh chóng biến hoá nhưng vẫn chậm một bước.
“Bạch!”
“Phốc!”
Một sợi kiếm quang màu xích bạch đột nhiên hiện ra, lặng lẽ vô thanh vô tức xuyên qua mi tâm hắn. Thời gian tựa như ngừng lại. Xích bạch kiếm quang chậm rãi xuyên qua đầu, mang theo từng tia điện mang ầm ầm khuếch trương.
“Oanh…”
Một đoàn lôi đình lần lượt nổ vang, thân thể người mặc áo đen nhanh chóng bị xé nát. Lôi đình chí cương chí dương triệt để càn quét âm tà, nhục thân, thần hồn, thậm chí pháp khí thuộc âm trước công kích của Thiên Lôi Kiếm đều không còn sót lại chút gì.
Ba người khác gặp phải trọng kích cũng bị đánh bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận