Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 177: Tự ném

Mạc Cầu rút lui vào trong rừng một quãng thì dừng lại, thân thể căng ra, quay nhìn về một phía cách đó không xa. Ở đó có một con cự mãng dài đến mười mấy thước đang nằm rạp trên mặt đất, cái lưỡi chẻ đôi thè ra thụt vào cùng cái đầu không ngừng lắc lư.
Cổ họng Mạc Cầu nhấp nhô, trong lòng phát khổ.
Từ lúc đi ra từ khu vực giấu thi địa, con cự mãng này vẫn ngầm đi theo phía sau hắn, tốc độ không nhanh nhưng dứt khoát không buông bỏ. Hắn đi tới đâu nó cũng đi theo.
Chả trách vừa rồi Quỷ Đầu Kiếm Cử Giai Hoa đột nhiên bỏ đi, sợ là hắn cũng đoán ra sự tồn tại của con cự mãng này. Đối mặt với Mạc Cầu và hành thi hắn chưa chắc đã là đối thủ, giờ lại thêm con dị thú có thể so với một cao thủ nhất lưu xuất hiện, hắn nên thoát thân sớm là hơn.
Không giống với con hung vượn lúc trước, con cự mãng này thân thể to lớn, đơn thuần khí lực đã mạnh hơn hành thi một bậc. Lớp vảy tinh mịn như vảy cá càng cứng cỏi khác thường, lực phòng ngự kinh người, đao kiếm bình thường khó đả thương nó được.
“Ô... ô...”
Hắn lấy mảnh huân gốm trên người ra, thổi nhẹ hai lần, con cự mãng đang định tấn công bỗng dừng lại. Cái đầu nó nghiêng nghiêng giống như đang nghi hoặc điều gì đó.
Mạc Cầu chớp mắt, sờ lên quyển trục trên người rồi lắc mình chạy đi. Âm thanh của cái huân gốm dừng lại, con cự mãng liền cử động, nhằm hướng một người một hành thi đuổi theo.
Một lát sau.
“Bạch!”
Cây lá lắc lư, Mạc Cầu từ trên một ngọn cây nhảy xuống, lấy quyển trục từ trên ngực ra.
Ngự Thú Chân Quyết.
Đánh nhau chưa chắc đã thắng được nó, muốn trốn cũng không xong, chi bằng dứt khoát tìm biện pháp giải quyết từ thứ này.
Ngự thú vốn là một môn bí kỹ thần bí. Không giống với y đạo, trên giang hồ có rất ít người biết sử dụng, dẫu có nghe nói hoặc tìm hiểu thì cũng không thành một hệ thống hoàn chỉnh.
Có người điều khiến chim muông, có người dạy sói, nhưng có thể ngự sử vạn thú như Tán nhân ngự thú là rất hiếm thấy.
Ánh mắt đảo trên quyển trục, màn sáng trong thức hải của hắn sáng lên. Không ngoài dự đoán của hắn, số lượng tinh quang còn thiếu khá nhiều. Hắn không từ bỏ mà tìm đến phần ghi chép liên quan đến rắn.
“Gốm khuyên...”
“Đuổi rắn!”
Trên quyển trục có một đoạn ngắn liên quan đến cách đuổi trùng. Hai mắt hắn sáng lên, vẻ mặt đầy mừng rỡ.
“Tê... tê...”
Ở phía sau có âm thanh của con cự mãng đang bò gần đến. Không đủ thời gian xem kỹ, Mạc Cầu lắc đầu, sau đó vội đứng dậy nhảy vọt ra xa.
Sau thời gian khoảng một nén nhang, hắn và hành thi đáp xuống trên một khối đá. Hắn mở quyển trục tranh thủ đọc.
Đối với các loại nhạc khí, lúc rảnh rỗi Mạc Cầu cũng có tìm hiểu qua. Hắn có mượn nhờ hệ thống, cảm ngộ tuy không kém nhưng vì không mấy khi thực hành nên lúc thổi lên không tránh được cảm giác gượng gạo.
Sau một lúc diễn luyện, hắn đã cảm thấy quen thuộc hơn. Cũng may, thứ này không yêu cầu nhạc phổ phức tạp, chỉ cần thổi lên những âm thanh tương đối đơn giản là được.
“Ô... ô...”
Âm thanh có vẻ nghẹn ngào, trầm thấp toát ra từ cái huân lọt vào tài khiến tâm thần hắn biến động.
“Tế... tác...”
Quét mắt nhìn ra bốn phía, trên lớp bùn đất mỏng bắt đầu xuất hiện từng đám sâu bọ bò ra.
Quả nhiên là hữu hiệu!
Hai mắt hắn rực sáng, đang định giơ cái huân gốm lên thổi thì có tiếng người quát lên.
“Cút ngay cho ta!”
“Mau giao đồ vật ra đây!”
“Động thủ!”
“Ầm ầm...”
Đá núi nứt vỡ, cây cối đổ sụp như bị mấy đầu cự thú tràn qua phá phách. Chỉ nghe thấy uy thế, Mạc Cầu đã biến sắc, vội vàng thi triển thân pháp nấp vào một góc kín.
“Bành!”
Một tiếng vang lớn truyền tới, từ xa xa hắn nhìn thấy có hai người bị đánh bay, thân thể ngã văng ra sau mấy trượng. Ngoài ra còn có một đám người khác đang chém giết ở trước đó. Tiếng hô tiếng quát tranh đoạt vang lên nhốn nháo.
Người đầu tiên lọt vào mắt hắn là một thiếu nữ, nàng chính là người có cây tiêu ngọc Mạc Cầu từng gặp lúc trước.
“Lưu đồ vật lại.”
Phía sau có hai nam tử tướng mạo rất giống nhau, tốc độ nhanh như thiểm điện xuất kiếm về phía nàng.
Hai người này chính là Trịnh Thị Song Kiệt của Trích Tinh Lâu. Cả hai đều là cao thủ nhất lưu. Hai người liên thủ với nhau, ngay cả cường giả như Tạ Liễu Ngộ cũng phải nhường họ mấy phần. Nhưng thiếu nữ kia tuy chỉ có tu vi nhị lưu, khinh công nàng không tệ nhưng xem ra còn kém hai người khá xa.
Mạc Cầu khẽ lắc đầu.
“Ô...”
Đột nhiên, tiếng tiêu ai oán vang lên, kiếm quang đang đột kích chợt ngừng lai, ánh mắt Trịnh Thị Song Kiệt không giấu được một tia hoảng hốt. Mà cao thủ chiến đấu, thành bại chỉ trong một tích tắc mà thôi.
Nếu để Mạc Cầu nắm được cơ hội này, hắn có thể phản sát hai vị kia trong nháy mắt. Cơ hội là rất rõ nhưng thiếu nữ kia cũng không dám trì hoãn, thân hình nàng nhanh chóng lướt về phía trước.
Tình huống vừa xảy ra khiến Mạc Cầu thầm kinh hãi trong lòng. Nàng ta có thể dùng âm thanh cây tiêu khiến cho cao thủ nhất lưu cũng không chống lại được. Chả trách lúc trước thấy hắn không bị nó ảnh hưởng thì nàng đã vô cùng kinh ngạc.
“Đinh!”
Biến cố xảy ra, một bóng đen đột ngột xuất hiện, nghiêng người lao tới cái hộp gỗ trong tay thiếu nữ, lực lượng bộc phát như sóng cuộn. Người này cũng là một cao thủ nhất lưu tinh thông ám khí.
“Bạch!”
Cái hộp gỗ bay lên cao, ngay lập tức có mấy bóng người từ trong rừng lao ra tranh nhau muốn cướp. Những người này toàn bộ đều là cao thủ nhất lưu, không có ai là kẻ yếu. Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, hắn ẩn thân càng kỹ hơn.
Đồ vật có thể dẫn tới nhiều cao thủ tranh đoạt như thế không thể là đồ vật bình thường. Hắn đương nhiên hiểu điều này, nhưng thực lực hiện giờ còn không đủ, hắn có xông ra cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
“Ô...”
Tiếng tiêu lại vang lên. Thiếu nữ vừa nãy lại thổi Mê Thần Âm, nhưng có vẻ nàng thì triển pháp môn này cũng không dễ dàng, trong thời gian ngắn mồ hôi đã lấm tấm đầy trán, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đám người nghe phải âm thanh thì đồng loạt dừng lại, chỉ có một người có chuẩn bị trước nhanh chóng chộp lấy cái hộp gỗ.
“Sư muội, đi mau.”
Hắn quát khẽ một tiếng, cầm lấy hộp gỗ rồi lướt như bay về phía trước, mỗi bước di chuyển phải xa đến hai ba trượng.
Mạc Cầu tự nhủ, nếu hắn kích phát Khinh Thân Phù, mượn dị lực của hắc bào thì cũng chưa chắc đã nhanh hơn đối phương. Những người vừa ra tay tranh đoạt đều là cao thủ nhưng so về tốc độ thì vẫn kém hơn người vừa chộp được cái hộp gỗ một chút.
Nhìn thấy cái hộp bị đối phương mang đi, từ phía sau có một người chợt ngửa mặt lên trời thét dài.
“Buông ra!”
Âm thanh vang lên như sấm rền, cây cối xung quanh chao đảo, vô số bụi cây nhỏ gần đó gẫy gập. Mạc Cầu cảm thấy tai đau nhức, hai mắt hơi hoa lên.
Không chỉ có âm thanh kinh người, tốc độ của người này cũng nhanh không thể tưởng. Thân thể hắn lóe lên rồi biến mất. Chỉ sau mấy cái lắc lư hắn đã lao đến trước người thần bí kia, trảo thủ nhanh chóng bổ xuống đầu đối phương.
“Phù phù!”
Một cao thủ đỉnh tiêm cứ thế bị người ta đoạt mạng. Uy thế cỡ này...
Không gian rơi vào yên tĩnh, tiếng hô hấp cũng trở nên nhỏ lại. Sắc mặt Mạc Cầu cũng đại biến, toàn thân căng ra, hắn cảm thấy cả người phát lạnh.
“Đát...”
Người tới cầm lấy hộp gỗ, lộ ra thân hình nhuốm đầy máu tươi nhưng khuôn mặt lại rất khôi ngô, lúc còn trẻ hẳn phải là một nam nhi tuấn lãng hơn người.
Người này đã bị thương không nhẹ, sao vẫn còn tạo ra được uy lực kinh khủng như thế? Rốt cuộc hắn là ai?
“Tề... Tề Bỉnh!”
Có giọng nói run rẩy vang lên.
Hắn là giáo chủ Hắc Sát Giáo trong truyền thuyết, Tề Bỉnh đây sao?
Chân mày Mạc Cầu vếch lên, hắn không khỏi giật mình. Thì ra đối phương là giáo chủ hiện giờ của Hắc Sát Giáo Tề Bỉnh. Lúc trước hắn nghe nói đối phương có thể đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên. Xem biểu hiện vừa rồi thì không phải chỉ là có thể nữa, mà đối phương đích thị là cao thủ Tiên thiên không thể nghi ngờ!
Quét mắt nhìn khắp một lượt, từ Trịnh Thị Song Kiệt đến thiếu nữ xinh đẹp, còn có hai người mặc áo đen không rõ lai lịch ra sao, một người tay cầm kiếm, một người thì quấn túi ám khí quanh lưng. Mấy người đều là cao thủ, nhưng dưới áp lực tản ra từ trên người Tề Bỉnh, không một ai có động tĩnh gì.
“Hô...”
Một cơn cuồng phong thổi tới, từ trong rừng rậm xông ra một con cự mãng. Linh trí nó không cao nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí đang diễn ra ở chỗ này, thân thể nó xoay quanh, cái lưỡi thè ra thụt vào kéo theo những tiếng Tê tê, biểu hiện như muốn nói bản thân nó cũng không phải là đối tượng mọi người dễ trêu vào.
“Ngự Thú Tán Nhân.” Tề Bình nghiêng đầu, lướt ánh mắt qua chỗ Mạc Cầu đang ẩn nấp rồi nở nụ cười nhạt. “Tốt, làm tốt lắm!”
Cái gì!
Mạc Cầu há miệng, hắn không đáp lời. Mặc dù đối phương nhìn ra chỗ ẩn thân của hắn nhưng lại không nhìn được dung nhan ẩn phía sau hắc bào.
Nếu bị đối phương phát hiện ra sự thật, Mạc Cầu tự nhủ không biết hắn và hành thi liên thủ thì có phải là đối thủ của Tề Bỉnh hay không.
“Đi.” Tề Bỉnh nhìn về phương xa, hai mắt cau lại. “Mang ta đi xà cốc.”
Âm thanh vừa dứt, thân thể lắc lư, hắn lăng không tiến về phía cự mãng.
Đừng! Hai mắt Mạc Cầu trợn lên, trong vô thức định lên tiếng nhắc nhở. Tề giáo chủ xem hắn chính là Tán nhân ngự thú, theo lẽ thường muốn tiết kiệm khí lực nên muốn hắn nhờ cự mãng dẫn đường. Có điều...
Mạc Cầu không phải là Tán nhân ngự thú thật sự. Ngự Thú Chân Quyết hắn cũng mới học được chút da lông bên ngoài mà thôi, con cự mãng làm sao mà nghe hắn sai bảo được.
Quả nhiên, thấy đối phương lao đến, con cự mãng nâng cao cái đầu, vẻ ngu ngơ xen lẫn với kỳ quái, không nghĩ thế gian lại có người nguyện ý hiến thân cho nó như thế.
Đồ ăn dâng đến miệng, nó không khách khí. Cái miệng nó mở lớn, thân thể đột ngột bắn ra phía trước, cái miệng đỏ lòm há rộng nuốt chửng lấy Tề Bỉnh.
“Đát...”
Cái hộp gỗ từ trong tay Tề Bỉnh văng ra, rơi xuống đất cách chân Mạc Cầu không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận