Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 225: Biến cố

Sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng hiện lên rực rỡ. Trong nội thành có cây cầu Phượng Tê gần quán rượu phường thị, người hành hương rất nhiều, kinh tế phát triển phồn hoa.
Một hôm, trong một chỗ nào đó trên căn nhà ba tầng, Tần Thanh Dung có mặt từ sớm chuẩn bị trà ngon. Đối diện với nàng là nữ tử thân hình tráng kiện tên là Chu Yến.
Bề ngoài nàng không xinh đẹp nhưng thanh danh không nhỏ. Nàng là đệ tử Thái Sơn Bang, là một cao thủ nhất lưu xếp hạng thứ hai mươi ba trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng. Nàng đã gần ba mươi tuổi nên không bao lâu nữa sẽ bị gỡ tên ra khỏi bảng này.
“Ông chủ.” Giọng Chu Yến hơi khàn không mềm mại như nữ nhi bình thường khác. “Ta đã hỏi rồi, Phương gia không chịu cho ta mặt mũi. Các ngươi phải cắt giảm một nửa sinh ý thì bọn họ mới bỏ qua.”
Nàng xưng hô với Thanh Dung như vậy là vì quan hệ công việc, nhưng cơ bản là hai người giao dịch bình đẳng với nhau. Tần Thanh Dung xuất tiền, nàng xuất lực, công việc làm ăn có phiền phức thì đôi bên hỗ trợ nhau theo nhu cầu và năng lực. Nhưng mỗi quan hệ như thế ở phủ Đông An này có rất nhiều. Không ít thương gia muốn tìm chỗ để dựa, hoặc là tìm người có võ công cao cường, không như vậy thì khó mà duy trì lâu dài được.
Thậm chí còn có một liên minh Vũ hành chuyên kinh doanh về việc này.
“Một nửa.” Tần Thanh Dung đưa tay vê vê lông mày. “Nếu thật là một nửa cũng được. Ngươi cũng biết tình hình mấy tháng nay thế nào rồi đấy.”
Chu Yến im lặng.
Tần Thanh Dung là nữ tử, võ nghệ không cao lại có thể khiến công việc kinh doanh khởi sắc hơn nhiều khiến nàng bội phục, có điều lợi nhuận trước đây chủ yếu đến từ mối quan hệ với Dược cốc. Hai tháng trước Dược cốc sinh biến, việc buôn bán của nàng bị ảnh hưởng lớn, chỗ dựa cũng không còn. Thừa dịp ấy, Phương gia lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nên tình thế càng khó khăn hơn.
Mặc dù Chu Yến có chút thanh danh có thể ngăn chặn các thế lực bình thường, đối mặt với Phương gia nàng lại không giải quyết được.
“Ngươi định sẽ thế nào?”
“Chờ người đến rồi nói sau.” Tần Thanh Dung lắc đầu. “Trước mắt cũng không có biện pháp gì tốt. Cùng lắm thì coi như mấy năm vừa rồi chúng ta làm không công.”
Chu Yến gật đầu.
“Bành Ngọc Nam.” Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng rống lớn. “Nghe qua đại danh Phi Kiếm Khách, Lý Chấn Xuyên ở quận Sơn Âm tới để lĩnh giáo, các hạ có giám ra đánh một trận?”
“Soạt!”
Âm thanh vang lên, không gian xung quanh nhanh chóng ồn ào bởi những tiếng bàn luận.
“Lý Chấn Xuyên.” Chu Yến sáng mắt. “Cái tên võ si này, thật không ngờ hắn cũng dám ra khiêu chiến người xếp thứ hai trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng là Phi Kiếm Khách.”
“Phi Kiếm Khách cũng đang ở đây sao?” Tần Thanh Dung đẩy cửa sổ nhìn xuống phía dưới. “Nghe nói Lý Chân Xuyên tập võ thành si, chưa hai mươi tuổi đã có tên và xếp thứ mười ba trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, nhưng nếu khiêu chiến với người xếp thứ hai như Bành Ngọc Nam thì còn hơi sớm.”
“Đúng vậy.” Chu Yến gật đầu. “Tu vi Lý Chấn Xuyên không yếu, kinh nghiệm chém giết cũng nhiều, mỗi lần chiến đấu đều có thể tìm cách thay đổi tình hình để phản sát. Có điều so với Phi Kiếm Khách thì vẫn còn kém quá nhiều.”
Nàng cũng là nhân vật có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, thực lực bất phàm, tự nhiên có tư cách để đưa ra đánh giá.
“Bành Ngọc Nam.” Tiếng quát vang lên một lúc lâu mà không có tiếng đáp lời. Ở dưới Lý Chấn Xuyên đã lộ mặt tức giận. “Ngươi xem thường Lý mỗ hay là nhát gan không dám ra, không dám kêu lên một tiếng?”
“Họ Lý kia chớ càn rỡ.” Một người ở trên lầu hét lớn. “Bàng huynh có khách quý muốn tới phủ Đông An nên bây giờ đã ra khỏi thành nghênh đón, không ở đây. Nếu ngươi muốn kiếm người luận võ thì có Nghê mỗ phụng bồi.”
Chưa dứt lời, từ trên cao có một người bay ào xuống, lực như kình tiễn nhưng tiếp đất lại rất nhẹ nhàng.
“Quỷ Phán Nghê Nhiễm, là hảo hữu của Phi Kiếm Khách, xếp thứ sáu trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, gần với Đao cuồng Đổng Tiểu Uyển.” Chu Yến mở lời. “Nhưng theo ta thấy, thực lực Đổng Tiểu Uyển không chỉ dừng ở vị trí thứ năm, nàng không kém Phi Kiếm Khách bao nhiêu đâu.”
“Ừm.” Tần Thanh Dung gật đầu, chăm chú nhìn xuống dưới. Người tập võ khiêu chiến cao thủ để thành danh là việc hết sức bình thường ở phủ Đông An này. Nhất là các nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng. Tháng nào cũng có tỷ thí, thứ tự theo đó mà thay đổi nên mọi người cũng quen dần.
Trên đường, hai người đã giao thủ. Lý Chấn Xuyên trượt trên đường như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng tới gần Quỷ Phán Nghê Nhiễm. Cánh tay hắn rung lên nắm thành quyền nhằm ngay vào ngực đối phương. Quyền phong còn chưa tới, không khí phía trước đã bị đè ép nổ tung.
“Bành!”
Kình khí bạo tán, không khí quanh đó ba thước bị chấn động,
“Đến hay lắm.” Quỷ Phán khẽ quát lên một tiếng, một vai rung lên, Phán Quan Bút nhanh chóng xuất hiện trong lòng bàn tay. Cổ tay hắn rung lên đưa phán quan bút điểm tới nhanh như chớp tạo thành một thông đạo thẳng tắp.
Lý Chấn Xuyên không biến sắc, thân thể không di chuyển, hai tay như loan đao đánh ra Loạn Phi Phong. Nhất thời quyền chưởng bay múa, hư ảnh nhấp nháy, kình lực xé rách không khí liên tục vang lên tạo thành những âm thanh sắc nhọn như quỷ khốc thần hào cuốn tung bụi mù.
“Hảo ngạnh công.” Hai mắt Chu Yến co lại. “Không ngờ Lý Chấn Xuyên không có nội công võ nghệ tinh xảo mà ngạnh công tu hành cũng đã đến bước này, không thua gì đại lực Man Ngưu Kình của ta.”
“Ồ!” Tần Thanh Dung ngạc nhiên. “Ngươi xem bọn họ ai có thể thắng?”
“Khó nói.” Chu Yến lưỡng lự rồi lắc đầu. “Quỷ Phán vẫn luôn ẩn tàng thực lực, võ nghệ Lý Chấn Xuyên biểu hiện ra cũng khiến người ta phải kinh ngạc. Trước mắt thì phần thắng của Lý Chấn Xuyên có vẻ lớn hơn.”
“Hai vị.” Đang nói chuyện thì có một người đẩy cửa bước vào. “Để hai người phải chờ lâu.”
“Ngươi qua đây.” Tần Thanh Dung quay lại nhìn, gương mặt hiện ra một nét tươi cười.
“Mạc đại phu.” Chu Yến thu hồi ánh mắt đứng dậy chắp tay.
“Chu cô nương.” Mạc Cầu đáp lễ. “Đã lâu không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ? Lại nói, Ngụy Lương Ngụy huynh vẫn chưa trở về sao?”
“Ta sợ là hắn không đột phá nhất lưu thì sẽ không trở về.” Chu Yến lắc đầu. “Đừng nhắc đến hắn làm gì cho phiền ra.”
“Sư đệ.” Tần Thanh Dung lấy ra một cái hộp đưa tới. “Ta không coi ngươi là người ngoài, cũng không nhiều lời. Việc buôn bán ngươi nhìn xem có thể giải quyết hay không.”
Mạc Cầu hỏi lại. “Gặp phiền phức sao?”
“Không sai.” Chu Yến gật đầu. “Phương gia không dễ bỏ qua như vậy, bên này ta chỉ có thể bảo đảm an toàn cho Tần tiểu thư, những việc khác cũng đành bất lực.”
Dược cốc sinh biến, cha con Đổng gia và Mạc Cầu cùng bỏ đi, Tần Thanh Dung mất đi chỗ dựa lớn nhất. Việc buôn bán mấy năm qua của nàng đang phát triển không ngừng, thậm chí có đủ tiền để thuê nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phường Bảng. Tiếc là cây to thì gió cũng to, bây giờ không có chỗ dựa khiến mọi người không khỏi lo lắng.
“Để ta thử xem.” Mạc Cầu bây giờ mới đưa tay nhận lấy cái hộp. “Có Phù gia ra mặt chắc là không vấn đề gì. Nhưng sư tỷ, việc buôn bán của các ngươi không tránh ảnh hưởng ít nhiều.”
Với quan hệ của hai người thì đồ vật trong hộp này tất nhiên không phải dành cho hắn, mà là để cho Phù gia kia.
“Đã chịu ảnh hưởng rất lớn.” Tần Thanh Dung thở dài. “Không biết bên Dược cốc xảy ra chuyện gì mà việc kinh doanh kiếm tiền cũng không chịu làm, gián đoạn hoàn toàn việc cung cấp thảo dược. Dù không có Phương gia can thiệp thì lợi nhuận cũng không tốt được.”
“Vậy sao.” Mạc Cầu nhíu mày. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Theo hắn biết, việc giao dịch của nàng với Dược cốc mang lại lợi nhuận cho cả đôi bên, thậm chí bên Dược cốc còn có lợi nhiều hơn. Ngay cả Tôn Vô Bệnh cũng không nên bỏ qua mối lợi này mới đúng.
“Ai biết đâu.” Tần Thanh Dung xua tay. “Không chỉ có chúng ta, mấy tháng gần đây tất cả những việc làm ăn của mọi nhà mà có liên quan đến Dược cốc đều phải dừng lại. Hiện giờ chưởng môn Linh Tố Phái hình như không có ý định kinh doanh gì cả.”
“Đúng thế.” Chu Yến gật đầu phụ họa. “Theo tin tức Thái Sơn Bang chúng ta thu thập được, gần đây Dược cốc thu hết thế lực bên ngoài lại, vơ vét của cải như muốn làm một cú lớn.”
“Thật sao?” Mạc Cầu ra vẻ không hiểu. Tôn Tuyệt Tâm không phải đồ ngốc. Hắn chịu bỏ ra khí lực lớn như thế để lấy lại Linh Tố Phái, không lẽ chỉ để tiêu hủy nó?
“Tránh ra.”
“Tránh ra!”
“Lục phủ làm việc, tất cả mọi người tránh ra.”
Trên đường đột nhiên xuất hiện một đám người mặc giáp hô vàng xua đuổi dân thường.
“Lục phủ Huyền giáp!” Ba người cúi xuống nhìn, sắc mặt đại biến. Hai người Lý Chấn Xuyên, Nghê Nhiễm cũng dừng tay, chủ động tránh ra.
Lục phủ có tứ đại binh chủng. Đan Dương kỵ binh, Đại Kích võ sĩ, Nương Tử Thân quân, Huyền Giáp hộ vệ. Mỗi binh chủng đều có cả ngàn người tinh anh, trong đó Huyền Giáp hộ vệ có thanh danh lớn nhất, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Mỗi lần bọn họ xuất động thì đều là vì mấy việc lớn như hủy diệt cả môn phái nên dần dần mọi người tỏ ra rất kiêng kỵ. Trọng giáp có thể kháng cự kình lực bộc phát của cao thủ nhị lưu, nặng không dưới trăm cân. Huyền Giáp hộ vệ mang giáp này vào vẫn có thể bước đi như bay, không bao lâu đã có mặt ở Vân Lâu.
Trên lầu, ba người đều biến sắc. Không thể nào?
“Bành!”
Cửa phòng bị phá tan, người đi đầu nhìn ba người trong phòng rồi dừng lại trên người Mạc Cầu.
“Mạc Cầu, theo chúng ta đi một chuyến.”
“Soạt!”
Tiếng bàn tán ồn ào nhanh chóng vang lên. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là Mạc thần y, hắn có thể phạm tội gì chứ?”
“Đúng vậy, thần y chữa bệnh cứu người, chẳng lẽ cũng phạm lỗi gì?”
“Mấy vị...”, sắc mặt Tần Thanh Dung đã trắng bệch, trong lòng hoảng sợ nhưng cố đứng dậy.
“Sư tỷ không cần lo lắng.” Mạc Cầu đưa tay ngăn lại. “Không có việc gì đâu, để ta đi xem sao.”
“Hừ!” Huyền Giáp hộ vệ hừ lạnh, vung tay lên, một cái xiềng xích đã bóp chặt hai tay Mạc Cầu. “Đi.”
Mạc Cầu bước đi lảo đảo theo mấy người.
“Sư đệ.”
“Ông chủ, đừng xúc động.” Chu Yến bước lên một bước an ủi. “Cứ nghe ngóng xem sao đã. Mạc đại phu làm người không tệ, chắc là sẽ không có việc gì.”
Nàng ra ngoài một thời gian rồi nhanh chóng trở lại, giọng nói trở nên nghiêm trọng. “Dược cốc bị Lục phủ đốt thành tro bụi. Đệ tử Linh Tố Phái đều phán tội chết, Huyền Giáp hộ vệ đi khắp thành bắt người có liên quan. Phó môn chủ Tử Dương Môn, cao thủ Tiên thiên Giản Bá Văn tự sát tạ tội, gần trăm người của Tử Dương Môn cũng bị bắt, đều đang chờ để xử trí.”
“A!” Tần Thanh Dung lảo đảo. “Sao... sao lại thành ra thế này?”
“Bây giờ mọi việc còn chưa rõ ràng lắm.” Chu Yến cũng nhăn mặt. “Nhưng nghe nói vị kia ở Lục phủ có quan hệ với lão thái gia. Ngươi đừng quá lo lắng, Mạc đại phu đã rời khỏi Linh Tố Phái, hắn chỉ bị liên lụy nên có lẽ vẫn còn có cơ hội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận