Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 164: Giao Lưu hội

“Tại hạ tất nhiên là có hứng thú.” Mạc Cầu đáp. “Chỉ là xấu hổ vì trong người không có tiền tài, dẫu có đến đó, thấy vật muốn có cũng đành bất lực mà thôi.”
Dứt lời, hắn vỗ nhẹ vào trán. Khoảng thời gian vừa rồi hắn bận rộn tối mắt, nên quên mất bản thân đã lấy được không ít bạc từ trên hai người Triệu Diệu Thục. Hắn đã không còn là người nghèo rớt nữa.
“Không sao.” Ngụy Lương nói. “Lần này đến đó mọi người không ai mang nhiều tiền, chủ yếu là lấy vật đổi vật.”
“Lấy vật đổi vật?” Mạc Cầu hỏi động lòng.
“Không sai.” Ngụy Lương gật đầu, nhìn quanh một lượt mới nhỏ giọng đáp. “Thực không dám giấu, lần này âm thầm tổ chức hội giao lưu, khả năng sẽ xuất hiện một chút đồ vật không bình thường. Cho nên người tham gia cũng không để lộ diện mạo của mình.”
“Việc này...”, Mạc Cầu nhíu mày. “Như vậy chẳng phải sẽ không được an toàn sao?”
“Không hẳn.” Ngụy Lương lắc đầu. “Tuy nói là âm thầm tổ chức nhưng cũng được sự ngầm đồng ý của phủ quân, hơn nữa người chủ trì đều có đức cao vọng trọng, địa vị bất phàm, bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ngoài ra, muốn tham gia phải có thư tiến cử, mà người ngoài thì không thể có nó được.”
“Thư tiến cử?”
“Chính là vật này.”
Ngụy Lương lấy từ trên người ra một phong thư đưa tới. “Mạc đại phu nếu muốn đi, giờ Dậu ngày mai có thể đứng dưới ba cây đại thụ ngoài phía nam doanh địa chờ ta. Đến lúc đó, sẽ có mấy vị bằng hữu cùng đi.”
“Được.” Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Hôm sau, giờ Dậu.
Lúc này trời đã trở tối, trong khu vực rừng núi, ánh ánh sáng thưa thớt, người không có thị lực tốt thì không thể nhìn rõ được. Lúc Mạc Cầu đến nơi thì đã có mấy người ở đấy.
Ngoài một người ra, những người còn lại đều đã ngụy trang qua, chỉ là mọi người đều đã quen biết nên lúc này còn chưa có ai mang mặt nạ lên.
Ngụy Lương mặc bộ quần áo màu đen khá rộng che đi thân hình cao lớn, tay cầm một cái mặt nạ ác quỷ đang đứng dựa vào cây đại thụ. Thấy Mạc Cầu đến, hắn gật đầu ra hiệu, còn thì cũng không nói nhiều.
Sau một lúc nữa lại có thêm mấy người tới, hai người trong đó che kín mặt mày.
“Đi thôi.” Thấy người đến đông đủ, một người cất giọng trầm trầm.
Không ai có ý kiến gì, mọi người đều gật đầu đồng tình. Dưới sự dẫn đầu của mấy người Ngụy Lương, cả đám thi triển thân pháp tiến nhanh về phía trước.
Hội giao lưu lần này tổ chức ở dưới chân núi. Đoàn người chưa tới gần đã có hai thân ảnh một đen một trắng nhảy từ trên cây xuống ngăn lại.
“Tín vật?”
“Đây.” Ngụy Lương bước lên trước, đưa tín vật ra. Những người khác cũng làm theo, cả đoàn nhanh chóng thông qua kiểm tra để đi vào khu vực bên trong.
Nơi này đã có không ít người, một số ít người cũng nhanh chóng bày hàng hóa ra dưới gốc cây và ở bên cạnh núi đá. Những người khác thì đi dạo quanh để tìm kiếm đồ vật mình muốn. Ánh sáng ảm đạm, mọi người đều dựa vào thị lực của bản thân để quan sát, thật đúng với tên gọi chợ đêm.
“Các vị.” Ngụy Lương đã mang mặt nạ lên, hắn dừng bước, quay đầu nói với mọi người. “Đã đến hội giao dịch, mọi người có thể tùy ý hành động. Tuy nói gần như không có khả năng gặp nguy hiểm ở đây nhưng cẩn thận vẫn không thừa. Thời điểm giao dịch cần soi xét thật kỹ tránh nhầm lẫn. Nơi này không có chuyện mua rồi trả lại đâu.”
“Vâng.” Mọi người đồng thanh. Một người trong đó nói thêm. “Ta nghe nói nơi này có cả người của quân phủ mở hội đấu giá, không biết ở chỗ nào?”
“Ở phía sau.” Ngụy Lương đưa tay chỉ về phía sau. “Đi thẳng sẽ đến, nhưng muốn vào đó phải để lộ dung nhan, bằng hữu muốn đi thì hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Người này nghe vậy thì ánh mắt liền lộ ra vẻ chần chừ.
Lúc này đã có người rời khỏi đội ngũ để tham gia vào hội giao lưu. Mạc Cầu kín đáo sờ lên đồ vật trên người mình rồi cũng chậm rãi cải trang. Chỉ một lát sau, cả gương mặt và thân thể đã như trở thành một người khác.
Súc Cốt Công!
Môn võ kỹ này không hiếm thấy, nhưng có thể sửa đổi hình dạng trên diện rộng như hắn thì không phải ai cũng làm được.
Về trang phục, những người có mặt ở đây đa phần đều mặc đồ đen, lại thêm ánh sáng tăm tối nên không dễ mà nhận ra được.
Thời gian có lẽ vẫn còn sớm, quầy hàng bày ra chưa nhiều nhưng đã xuất hiện không ít đồ tốt. Chưa đi được máy bước, Mạc Cầu đã bị một cái quầy hàng trưng bày thu hút. Hắn bước tới gần, với tay nhấc lên một cái nỏ.
“Bán thế nào?”
“Ba mươi lượng bạc, không mặc cả.” Chủ quán mặc áo bào đen cất giọng khàn khàn, trả lời hờ hững.
Bên cạnh hắn có một cái lồng bằng gỗ, bên trong chứa rất nhiều khí giới. Mạc Cầu ước lượng cái nỏ, ánh mắt cảm khái. Đã từng có lúc, thứ này là lợi khí trên người của hắn, mấy lần nhờ có nó mà hắn giải quyết được bao nhiêu là phiền phức.
Còn bây giờ...
Nó đã trở nên vô dụng với hắn rồi.
Cao thủ Hậu thiên có kình lực hộ thân, kình lực này không khác gì một tầng giáp mỏng, cái nỏ nhỏ giấu trong tay áo này không thể phá thủng lớp phòng ngự ấy được.
Ba mươi lượng?
Giá này nếu ở Giác Tinh Thành không tính là đắt, vì nơi đó cao thủ nhập lưu khá ít, thứ này có thể tạo nên hiệu quả lớn hơn nhiều. Nhưng nơi này là phủ Đông An, nó chỉ có thể dùng để ám sát người bình thường mà thôi.
Hắn buông cái nỏ xuống rồi cầm lấy một cái nỏ liên hoàn bên cạnh lên xem kỹ.
Tên chủ quán khẽ ngẩng đầu nói. “Một trăm hai mươi lượng, dây cung làm từ gân hải kình ở biển nam, có thể một lúc bắn ra bốn mũi tên, trong khoảng cách mười bước thì có thể giết chết cả cao thủ nhập lưu.”
Mạc Cầu nghe xong thì nhíu mày.
Thứ này quả thực không tệ, nhưng nói là có thể giết cao thủ nhập lưu chỉ là khi đối phương đứng yên không né tránh mà thôi. Còn phải xem đối thủ có tu luyện ngạnh công không đã.
Với cảnh giới nhục thân hiện tại của hắn, Thiên La Công đã viên mãn, Tu La Thân cũng đạt đến cảnh giới tam trọng, lực phòng ngự có thể so với cao thủ nhị lưu, tên nỏ này không dễ gây tổn thương được.
Thứ có thể chân chính đả thương cao thủ Hậu thiên chỉ có Thần Tí Nỗ trong phủ quân mà thôi.
Hắn lắc đầu. “Còn có đồ gì tốt hơn không?”
“A...”, chủ quán nghe thế thì cười lạnh. “Thật coi cung nỏ là hàng thông thường sao.”
Mạc Cầu im lặng, hắn buông đồ vật xuống rồi lắc đầu rời đi. Cảm giác không thoải mái nhanh chóng qua đi, sau khi tiếp xúc với nhiều quầy hàng, tầm mắt của hắn cũng được mở mang lên nhiều.
Các quầy hàng bày biện đủ loại binh khí, có thể cả đan dược, áo giáp, thậm chí có cả sủng vật. Nhưng dạo qua một vòng mà hắn chưa tìm được thứ gì vừa ý. Với thực lực hiện giờ của hắn, bình khí đan dược phổ thông đã không có tác dụng lớn, giá cả lại khá đắt đỏ.
“Văn phòng tứ bảo?”
Có một quầy quầy hàng sát vách đá khiến hắn dừng chân, nghĩ một lúc rồi hắn không nhịn được cười. “Các hạ thật là người giỏi làm ăn buôn bán.”
“Tất nhiên”. Chủ quán đeo mặt nạ, nhưng giọng nói cởi mở trong trẻo, có lẽ vẫn chỉ là một vị thiếu niên. “Người tới đây chẳng có mấy ai mang theo giấy bút, quầy hàng không được trang trí thì có thể hấp dẫn người ta hay không? Vừa hay, văn phòng tứ bảo của ta lại có tác dụng.”
Không sai.” Mạc Cầu gật đầu, dọc con đường đi hắn đã thấy không ít quầy hàng treo bảng giấy, xem ra chúng đều có xuất xứ từ chỗ này.
“Giá cả thế nào?”
Chủ quán gật gù đáp. “Một bộ văn phòng tứ bảo giá năm lượng bạc, công viết chiêu bài là năm tiền.”
“Năm tiền?” Khóe miệng Mạc Cầu giật giật, giá này phải gấp mười lần bình thường.
“Ngài chớ chê đắt.” Tên chủ quán đứng thẳng người lên. “Trong hội giao dịch này chỉ có ta có thể viết chiêu bài, giấy sử dụng cũng là giấy thượng hạng, bán ở bên ngoài giá cũng không rẻ hơn bao nhiêu. Hơn nữa số tiền ít ỏi ấy có đáng gì đối với một người như ngài?”
“A...”, Mạc Cầu khẽ thốt lên một tiếng, lấy từ trên người ra tờ giấy bạc rồi nói. “Nếu vậy, ngươi viết giúp ta một tờ.”
“Được rồi.” Chủ quán sáng mắt, hắn trải rộng tờ giấy ra trước mặt. “Huynh đài muốn viết cái gì?”
“Giao dịch công pháp, đan dược.” Mạc Cầu đáp.
“Ừm.” Chủ quán ngẩng đầu. “Chỉ có mấy chữ này?”
“Không sai.”Mạc Cầu gật đầu. “Sáu chữ này viết lớn một chút.”
“Không thành vấn đề, cam đoan với huynh đài là sẽ bắt mắt. “ Chủ quán vung tay lên, cây bút trong tay hắn nhảy múa, chữ viết ra cũng không tệ.
Viết xong, hắn lấy gậy gỗ tốt cuốn lấy trang giấy, dựng thành chiêu bài rồi đưa cho Mạc Cầu.
Mạc Cầu thu đồ lại, kiếm một gốc cây rồi lặng lẽ ngồi xuống. Hắn cắm tờ chiêu bài ở bên cạnh, lấy tấm vải trên người trải ra mặt đất trước mặt, hắn đặt bình đan dược và đôi thủ sáo lên trên.
Đan dược là kim sang dược đã được hắn cải tiến, có tác dụng mạnh hơn hẳn, cầm máu gần như ngay lập tức. Còn đôi thủ sáo chính là Hàn Thiết Huyền Trảo lúc trước. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ người mắc câu mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận