Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 215: Đuổi giết

“Két... két...”
Đội xe chậm rãi chạy trên đường, tiếng bánh xe vang lên trầm thấp. Đổng Tịch Chu ngồi trong buồng xe, hạ màn giữ im lặng. Đổng Tiểu Uyển và Mạc Cầu cưỡi ngựa xám đi một bên hộ tống. Cùng rời đi với họ còn có một lão bộc và hai tỳ nữ thiếp thân của Đổng Tiểu Uyển.
Tam trưởng lão trước giờ vẫn sinh hoạt độc lập, ăn uống đều tự mình lo nấy nên không có ai bị trúng cổ độc. Dọn dẹp sơ qua là bọn họ liền xuống núi.
Không giống với Mạc Cầu, tất cả tài sản chỉ chứa đầy một cái bao, Đổng Tịch chu thì dẫn theo ba cái xe lớn chứa đầy đồ đạc, trong đó có không ít dược liệu quý hiếm. Việc này cũng gây ra sự chú ý của mọi người.
“Giá!”
“Giá!”
Một canh giờ sau, sắc trời dần tối, từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, hơn mười tay kỵ sĩ cưỡi ngựa lao tới vây quanh đội xe, giương cung lắp tên, mồm thì không ngừng kêu gào.
Dẫn đầu đội nhóm này là hai người quen biết.
“Ngũ Côn, Lý Tuân.” Đổng Tiểu Uyển liếc mắt. “Các ngươi muốn làm gì?”
“Tiểu Uyển.” Ngũ Côn là phó đường chủ Nội Vụ Đường, là người giỏi về việc kinh doanh, hắn nghe xong thì thở dài. “Tôn... chưởng môn nói các ngươi phản bội bang phái trốn đi, phạm vào điều tối kỵ của bang phái nên sai chúng ta đến đây đuổi giết và lấy lại vật tư.”
Mạc Cầu chau mày. Quả nhiên Tôn Tuyệt Tâm không dễ dàng buông tha cho mấy người như vậy.
“A...”, Đổng Tiểu Uyển cười khinh thường. “Chỉ dựa vào các ngươi sao?”
“Tiểu Uyển.” Lý Tuân làm ra vẻ mặt phức tạp nói. “Chúng ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi, thân quyến đều có người trúng cổ độc nên đành đắc tội, xin Đổng trưởng lão đừng trách.”
“Không cần.” Đổng Tịch Chu lên tiếng từ trong xe. “Đổng mỗ không còn là trưởng lão của Linh Tố Phái, các ngươi không cần khách khí. Nhưng muốn giữ chúng ta lại thì phải xem bản lĩnh của các ngươi thế nào rồi.”
“Phí lời làm gì.” Trong đám người đuổi tới có một nam tử tay cầm khương địch, đột nhiên phất tay lên. “Động thủ.”
Nói xong, hắn lấy nhạc khí trên người ra thổi.”
Âm thanh vang lên, không ít người liền biến sắc. Bọn người Lý Tuân bất đắc dĩ đành hò nhau cũng xông tới. Ngũ Côn và Lý Tuân là cao thủ thế hệ trước của Dược cốc, dù chưa trở thành cao thủ nhất lưu nhưng đã tu hành ở cảnh giới nhị lưu nhiều năm. Bọn hắn có chân khí hùng hậu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, võ kỹ tinh xảo, đám cao thủ nhất lưu trẻ tuổi chưa chắc đã là địch thủ.
Khi cùng liên thủ, kình khí trên người họ phun trào, nhanh chóng bao vây đám người Đổng Tiểu Uyển vào trong. Những người khác cũng xông lên nhằm vào kiệu xe đánh tới. Bên trong kiệu, Đổng Tịch Chu buồn bực cất tiếng.
“Hà bá.”
“Có.” Lão bộ đang làm phu xe nghe vậy thì gật đầu, cổ tay rung lên, cây roi thừng trong lòng bàn tay quét sạch tứ phương.
“Ba!”
“Ba!”
Cây roi dài quật vào hư không kéo theo lực lượng mạnh mẽ như một đầu ô long. Chỉ một người mà ngăn lại hơn nửa số nhân thủ của đối phương. Lão đúng là có thực lực của một cao thủ nhị lưu không hề thua kém hai người Lý, Tuân.
Cùng lúc đó, hai tỳ nữ đi theo cũng cùng nhau rút kiếm, song kiếm hợp bích, mặt không đổi sắc đón đánh mấy người. Các nàng làm bạn với Đổng Tiểu Uyển từ nhỏ, cũng được đi theo tu tập võ nghệ, tuy tuổi tác chưa lớn mà đã có thành tựu Chân khí. Đặt trong một thế lực bình thường khác các nàng nếu không trở thành đệ tử hạch tâm thì cũng là lực lượng trung kiên.
Trong nhất thời, khu vực này vang lên tiếng la giết không ngừng, bóng người lắc lư, tiếng kim thiết va chạm leng keng vô cùng náo nhiệt. Nhưng tràng cảnh chém giết này, người có kinh nghiệm giang hồ đều nhìn ra có điểm không bình thường. Đôi bên động đao binh nhưng không có một ai thụ thương, lại chưa từng động chạm đến xe ngựa ở giữa.
Từ ngoài nhìn vào thấy náo nhiệt là thế nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đóng kịch mà thôi.
“Hừ!” Người tay cầm Khương địch chưa từng xuất thủ, hắn vẫn lùi ở phía sau quan sát thấy thế thì hừ lạnh. “Không cho các ngươi nếm đau khổ thì xem ra các ngươi không thực lòng ra tay rồi.” Nói xong hắn lại nâng nhạc khí lên thôi.
Ngay lập tức, thân thể nhiều người trở nên cứng đờ, đôi mắt đỏ lựng, tiếng gào thét đã trở nên dữ tợn hơn.
“Động thủ.” Người kia mở miệng quát. “Hôm nay nếu bọn chúng không chết thì chính là các ngươi vong. Đừng...”
“Phốc!”
Hắn còn chưa dứt lời thì cơ thể đã đình trệ, hắn cúi đầu xuống liền nhìn thấy một đoạn lưỡi kiếm từ tim mình nhô ra phía trước.
“Ngươi... các ngươi...”
Hắn run rẩy quay đầu, trong mắt hiện ra hình ảnh Mạc Cầu, từ khóe miệng trào ra máu huyết. “Tiền bối... sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Việc đó không cần ngươi phải quan tâm.” Mạc Cầu lắc đầu rồi rút kiếm ra, thi thể đối phương ngã rầm ra mặt đất. Tình cảnh chém giết ở xung quanh cũng nhanh chóng dừng lại.
“Đổng trưởng lão.” Lý Tuân thở dài. “Chúng ta chỉ là bắt buộc phải theo lệnh mà đến, mục đích là quấn lấy các ngươi để chờ đợi truy binh còn ở phía sau. Sau đây...”
Hắn há miệng muốn nói rồi lại thôi. Tất nhiên truy binh phía sau sẽ không thể giải quyết đơn giản như vậy. Nếu trong đội có thêm một cao thủ nhất lưu thì ngay cả Đổng Tiểu Uyển cũng chưa chắc đã chiến thắng được.
“Hà bá.” Đổng Tịch Chu lên tiếng.
“Có.”
“Để lại hai xe hàng.”
“Cái này...”, Hà Bá ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhưng rốt cuộc vẫn ngẩng đầu gật gật. “Vâng.”
Có hai xe hàng này, hai người Lý, Tuân có thể trở về giao nộp cho tông môn, bọn họ lên đường cũng thêm nhẹ nhàng. Đoàn người đi được thêm một lát thì màn xe được cuốn lên để lộ gương mặt Đổng Tịch Chu.
“Mạc Cầu.”
“Có vãn bối.” Mạc Cầu thúc ngựa lại gần.
“Tách ra đi thôi.” Đổng Tịch Chu nói. “Tôn Tuyệt Tâm lòng dạ nhỏ hẹp, có thù tất báo. Hắn sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy đâu.”
“Cha.” Đổng Tiểu Uyển nghe thế thì nhíu mày. “Đã như vậy thì càng nên để sư đệ đi với chúng ta thì hơn. Có ta ở đây để bảo vệ mọi người.”
Đổng Tịch Chu không để ý đến nàng mà nói tiếp. “Chúng ta chia ra hai đường, ngươi đi đường nhỏ, như thế cho dù có truy binh thì ngươi cũng sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm.”
“Đúng.” Mạc Cầu cúi đầu. “Nhưng còn các ngươi...”
“Không cần lo lắng. “Đổng Tịch Chu trầm sắc mặt. “Ta có việc của Lục phủ cần làm, nếu bọn chúng thúc ép quá thì ngay cả Tôn Tuyệt Tâm cũng không chịu được lửa giận của bọn họ.”
“Điều này...”, Mạc Cầu hiểu ra, vội chắp tay. “Vậy vẫn bối xin cáo từ trước, chờ đến khi quay lại phủ Đông An sẽ lại đi tìm Đổng sư phó để bái phỏng.”
“Ừm.”
“Giá!”
Con ngựa vội vã chạy đi, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
“Bạch!”
“Bạch!”
Trên sơn đạo chật hẹp có hai thân ảnh lướt qua rất nhanh. Đường núi gập ghềnh trước mặt hai người này lại chẳng khác nào đất bằng.
“Hô...”
Gió táp chấn động thổi vào một đám rừng cây nhỏ. Hai người dừng bước, nhíu mày nhìn vết tích dưới mặt đường, thậm chí đưa tay sờ xuống bùn đất dưới chân, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Kỳ quái thật!”
“Thế nào?”
“Không có dấu vó ngựa nữa.”
“Sao lại như vậy?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau không hiểu. Lần này mà không hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ chắc chắn sẽ bị trách phạt.
“Các ngươi đang tìm ta?” Đột nhiên có tiếng người vang lên từ phía trên.
“Ai?” Thân thể hai người căng ra, bàn tay nắm chặt đao kiếm, thấy bóng người hiện ra thì không khỏi vui mừng.
“Là ngươi, Mạc Cầu.”
“Quả nhiên là đang tìm ta.” Mạc Cầu nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Hắn đã từng thấy qua hai người này trong đại điện Dược cốc. Đây là hai người đứng sau lưng Tôn Vô Bệnh, nhìn tuổi tác cũng mới chừng đuôi mươi, căn cứ vào khinh công họ thi triển thì tu vi cũng không kém.
Bọn họ đuổi theo hắn hẳn là không có thiện ý gì rồi.
“Đương nhiên.” Một trong hai người gật đầu, ra vẻ lạnh lùng. “Là ngươi đã giết Tôn Kham?”
“Tôn Kham?” Mạc Cầu nhíu mày, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra. “Độc công tử Tôn Kham, ta nhớ ra rồi.”
Mấy năm trước, tại Nhiếp gia trang hắn có gặp một người, hình như cũng là nghĩa tử của Tôn Tuyệt Tâm, người này đúng là chết trong tay hắn.
“Quả nhiên là ngươi.” Hai người kia sa sầm nét mặt. “Hắn là huynh đệ của chúng ta. Hôm nay bọn ta sẽ lấy tính mạng của ngươi để báo thù cho hắn. Tất nhiên...” Một người khác cười gằn. “Miêu phu nhân rất quan tâm đến ngươi. Chỉ cần giết ngươi, nàng có thể bỏ cả đồ đệ tốt ra để làm thù lao.”
Một người khác gật đầu. “Toản Tâm Cổ bình thường khó giải, các nàng vẫn lấy đó mà tự ngạo, không ngờ ngươi lại giải được nó thì không có gì đảm bảo ngươi không giải được các loại cổ độc khác, các nàng khó mà tha cho ngươi được.”
“Ta hiểu rồi.” Mạc Cầu gật đầu. “Cho nên các ngươi nhất định phải giết ta rồi.”
“Đúng thế.” Một người đáp, rồi không kiên nhẫn mà khoát tay áo hô lớn. “Đừng nói nhảm nữa, động thủ.”
“Cũng tốt.” Mạc Cầu cười nhạt, hắn điểm châm, cả người đã bồng bềnh hướng về phía đối phương đánh tới.
“Muốn chết.” Hai người kia trầm sắc mặt, đao kiếm theo nhau xuất vỏ, độc kình cũng theo đó mà bùng phát.
Hai người một trước một sau lao lên, kiếm quang đâm thẳng về phía trước, thân kiếm rung rung khóa kín các yếu huyệt quanh thân Mạc Cầu, còn đao quang ở phía sau nhằm cổ hắn mà bổ xuống.
“A...”, Mạc Cầu nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, một tay vuốt ở bên hông. Trong chớp mắt tiếp theo, một vòng kiếm quang chiếu sáng cả góc rừng rậm, chiếu sáng cả vẻ tuyệt vọng của hai người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận