Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 535: Thập Đại Hạn

Bị giới hạn bởi quy tắc thiên địa và công pháp truyền thừa nên người tu hành ở giới này tu vi không cao được. Cao thủ chân nhân bình thường khó gặp cũng chỉ tương đương với tu sĩ Luyện khí hậu kỳ ở ngoại giới. Nếu có bí pháp phù hợp với quy tắc thiên địa ở đây thì miễn cưỡng có thể bộc phát ra uy lực của Đạo cơ. Chỉ có Thiên sư mới chân chính sánh vai được với Đạo cơ mà thôi.
Đó cũng chính là cực hạn. Còn Mạc Cầu lúc ra khỏi địa phương dưỡng thương, thực lực đã khôi phục về sơ nhập Đạo cơ, hắn lại thông thạo rất nhiều võ kỹ, pháp thuật, thần thông cùng khả năng khống hỏa thiên phú, trong tay có thêm pháp khí cực phẩm cho nên thực lực viễn siêu tu sĩ Đạo cơ phổ thông bình thường rồi.
Sự thực là, nếu không vì hắn chưa hiểu rõ tình hình ở phương thế giới này, lại cố kỵ pháp bảo trong tay Trác Bạch Phượng đã rơi vào tay người ngoài thì hắn có thể tiến thẳng đến kinh thành. Sau khi lấy được trân tàng của Âm Sơn quân, Hắc Sơn lão nhân tu vi của hắn lại có khôi phục. Theo lý mà nói, khắp thiên hạ này không có chỗ nào hắn không đến được.
Nhưng...
“Hảo đao pháp.”
Mạc Cầu thầm khen, hắn cong ngón tay búng ra, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm hóa thành một sợi âm phong đâm vào đao mang kia. Thời điểm kiếm xuất mơ hồ có cả tiếng sấm rền vang đi theo.
Kiếm Khí Lôi Âm!
“Đing...”
Tiếng va chạm vang lên du dương êm tai lại khiến cho người tới thân hình đình trệ, thanh đao trên tay lắc lư dần hạ xuống mặt đất.
Người này là một nữ nhân!
Mạc Cầu không còn ngạc nhiên với điều này. Các nhân vật danh tiếng đỉnh cao của giới này phần lớn đều là nữ tử. Thiên Sơn Lão Mẫu, Vô Sinh lão tổ, thậm chí cả hoàng đế đương triều cũng là nữ.
Có điều người này không giống bọn họ. Tướng mạo nàng bình thường, vẻ mặt ngây ngốc, da thịt nhợt nhạt cứng nhắc, toàn bộ người không khác gì một bộ hành thi. Trường đao trong tay nàng cũng bình thường, nhìn qua không thấy có gì lạ. Màu sắc nó ảm đạm, chuôi đao cổ sơ phảng phất như thể người rèn ra nó chỉ tiện tay tạo ra mà thôi. Có thể nói toàn thân người này không có chút khí chất nào thể hiện ra là của một cao thủ.
Thế nhưng, thực lực người này bộc phát ra lại kinh người, đủ tạo thành uy hiếp đối với Mạc Cầu. Nữ tử một tay cầm đao, thân thể kéo căng. Động tác đơn giản lại làm hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
“Ngươi là ai?” Hắn chậm rãi hỏi. “Lựa chọn thời cơ không tệ, đao pháp càng kinh diễm, chỉ tiếc..., ta không chỉ có một thanh phi kiếm.”
Nói xong, phi kiếm bên cạnh người khẽ run lên hóa thành một sợi âm phong xoay tròn quanh người. Luận về phẩm giai, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm tất nhiên là không bằng Thiên Lôi Kiếm nhưng ở phương thiên địa này, uy năng của Thiên Lôi Kiếm bị hạn chế còn Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm lại bị ảnh hưởng không lớn.
Thậm chí, thời khắc hắn thi triển một ít kiếm quyết uy năng còn tăng thêm. Nếu không nhờ có phi kiếm này, một đao kia của đối phương đúng là khiến hắn gặp không ít phiền phức.
“Đáng tiếc.” Nữ tử lạnh nhạt. “Ta chính là cháu của Thiên Thuần Hoàng đế, bát nữ của bệ hạ đương triều, chi chủ Trấn Pháp Ti, Vĩnh Yên công chúa Doanh Họa.”
“Doanh Họa.” Mạc Cầu gật dầu, mắt hiện linh quang quan sát kỹ đối phương, vẻ mặt dần nghiêm túc. “Một đao vừa rồi rất không tệ. Pháp môn ngươi tu hành rất lợi hại!”
Người mạnh nhất ở giới này bất quá cũng chỉ sơ nhập Đạo cơ thôi, so với người mang truyền thừa Nguyên Anh, thông hiểu vạn pháp như hắn mà nói thì đa phần công pháp ở đây đều không đáng để vào trong mắt. Thế mà vừa rồi hắn lại dùng mấy từ “rất lợi hại” để nhận xét. Có thể lấy chân thân chân nhân uy hiếp được hắn, công pháp tất nhiên không thể tầm thường.
“Quá khen.” Doanh Họa không đổi sắc mặt. “Ta nghe qua truyền thừa Thái Ất Tông tuyệt diệu, thiên hạ vô song, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt.”
Mạc Cầu quét mắt nhìn quanh, Thất Huyền bí trận của Vạn Pháp Hội vẫn còn đang vận chuyển, Thiên Lôi Kiếm bị nhốt, bản thân thì bị trận pháp áp chế nhưng hắn vẫn đưa tay về phía trước.
“Tốt lắm. Cô nương, xin mời!”
Lời vừa thốt ra, trước mắt hắn sáng rực lên như có một đóa quỳnh nở rộ, đao mang rực rỡ trong chớp mắt đã bao phủ một phương thiên địa.
“Thiên Xung, khai!”
“Vạn Nhận quyết!”
Lần này Mạc Cầu không bỏ qua chút nào cử chỉ của đối phương, đôi mắt giúp hắn nhìn rõ từng thay đổi quanh mình, biến hóa trên người Doanh Họa cũng đều lọt vào trong mắt. Thời khắc nàng vung đao, trên thân người giống như giải khai một đạo phong ấn, từ đó đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng huyền diệu. Thực lực từ Luyện khí viên mãn vọt thẳng lên sơ nhập cảnh giới Đạo cơ.
Đao mang phủ xuống càng tinh diệu tuyệt luân. Trong nháy mắt Doanh Họa đã vung ra bảy trăm ba mươi mốt đao, mỗi đao đều tinh chuẩn không sai. So với cao thủ Đạo cơ ngự kiếm thì nàng chỉ có hơn chứ không có kém.
Đao xuất, đao quang chợt hiện kéo theo tiếng sấm rền phía sau.
Kiếm Khí Lôi Âm!
Nàng lấy tay vung đao chém ra lôi âm cuồn cuộn cũng làm cho Mạc Cầu được mở mang tầm mắt.
Kiếm Khí Lôi Âm không chỉ thuần về tốc độ mà tinh khí thần hòa làm một thể, đạt tới trạng thái Hỗn nguyên nào đó, từ đó dẫn theo khí cơ trong thiên địa rung động mà có lôi âm. Thái Ất Tông to lớn, tu sĩ Đạo cơ không ít, nhưng người tu thành Kiếm Khí Lôi Âm lại lác đác không có mấy.
Thế mà nay, ở thế giới này, hắn lại nhìn thấy tuyệt kỹ ấy đến từ một người thuần túy quân nhân, cảm xúc thật là khó tả. Trong lòng Mạc Cầu vừa sợ hãi vừa thán phục nhưng động tác thì không chậm trễ. Khí tức trên người đối phương khẽ động, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đã thuận thế mà xuất. Kiếm như cá bơi đung đưa rồi đột nhiên đâm vào ánh đao làm bắn ra hỏa tinh đầy trời.
Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết!
Đây là một trong những kiếm quyết chí cao của Thái Ất Tông, kiếm pháp này tinh diệu không phải tầm thường.
“Hây!”
Doanh Họa thấy thế thì hai mắt nheo lại, đao quang rút gọn, tập trung trảm vào phi kiếm, đồng thời thân hình nàng chớp động cùng đao tương hợp ngang nhiên bổ nhào về phía trước.
“Tinh phách, khai!”
“Địa hồn, khai!”
“Bát Nguyên Phần Thân Trảm!”
Đao quang như điện, chỉ một loáng đã bức tới ba trượng gần Mạc Cầu, đao khí lăng lệ lao thẳng tới trước mặt. Mạc Cầu thậm chí cảm giác được mi tâm của mình đang điên cuồng nhảy lên để cảnh báo về nguy hiểm.
Nữ nhân này..., thực lực lại một lần nữa tăng vọt như thế!
Sắc mặt hắn âm trầm, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm nhảy bật lên, xẹt qua một đường vòng cung rồi nghiêng nghiêng chắn ở trước người. Kiếm quang nhất chuyển, minh đăng nến đỏ, núi thây biển lửa, luyện Ma thần quang lần lượt phô ra trước mặt cách mấy trượng.
“A...”
Doanh Họa gầm nhẹ, thân hình nàng điên cuồng chớp động, đao mang mạnh mẽ bổ vào phi kiếm, nàng cắn răng liều mạng vọt tới trước. Khí tức trên người nàng lúc này đã không kém tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ đỉnh phong, đao pháp tinh diệu, mỗi chiêu đều có thể xưng là hoàn mỹ, mặc dù đối mặt với phi kiếm của Mạc Cầu nhưng không hề rơi xuống hạ phong.
“Sao có thể như vậy được?”
Mạc Cầu chau mày, pháp lực trong thể nội điên cuồng vận chuyển, kiếm quang trước người đại thịnh, trong nháy mắt đã bao phủ đối phương.
Hai mắt Doanh Họa co rụt lại, rốt cuộc gương mặt cũng đã biến đổi, thân thể nhanh chóng lùi lại phía sau, đao quang nở rộ trước người.
“Bát Hợp ấn!”
“Vạn Nhận quyết!”
“Đing đing... đang...”
Chỉ trong nháy mắt nàng đã lụi lại về sau trăm trượng, tránh được phi kiếm.
“Ngươi học môn công pháp này từ đâu?” Mạc Cầu không thừa thắng xông lên mà trầm giọng hỏi. “Công pháp này thực sự đến từ giới võ học này?”
Hắn thực sự khó mà tin được, một người chỉ ở cấp độ chân nhân lại có thể áp bức hắn đến mức này. Cho dù hắn thông hiểu chư pháp, ở tu vi Luyện khí viên mãn thì chắc chắn không thể làm được như đối phương đã làm.
“Ngươi...”, Doanh Họa khẽ biến sắc, nhưng nàng nhanh chóng hoàn hồn. “Nghe nói Thái Ất Tông đến từ một phương khác, không ngờ các ngươi đúng là không phải người ở thế giới này. Chả trách lại có thể mạnh mẽ như vậy.”
“Sao?” Mạc Cầu chớp mắt. “Pháp môn này của ngươi cũng đến từ ngoại giới?”
“Không.” Doanh Họa cầm đao trong tay, lắc đầu lạnh lùng. “Thập Đại Hạn là bí truyền từ thượng cổ, nó vốn là công pháp ở giới này, không giống với truyền thừa của các ngươi. Ngươi đã là người ở ngoại giới thì càng nên giết.”
Nàng cắn răng, sát cơ lại dâng lên trong mắt.
“Thập Đại Hạn?” Mạc Cầu chớp mắt, hắn chậm rãi gật đầu. “Cưỡng ép cấu kết tam hồn thất phách, nâng cao tu vi, Thập Đại Hạn quả không thẹn với danh xưng. Pháp môn ngươi tu hành đúng là cao minh, nhưng cần gì tiêu hạo thọ nguyên bản thân như vậy. Với thiên phú của ngươi, thọ qua ba giáp không thành vấn đề, nhưng hiện giờ xem ra ngươi không còn bao nhiêu năm có thể sống nữa.”
“Đáng tiếc!”
“Không có gì đáng tiếc.” Doanh Họa lắc đầu. “Giết ngươi là đủ rồi.”
Dứt lời, nàng lại một lần nữa cầm đao vọt tới. Chân vừa đạp xuống, trên người nàng đã giải khai mấy đạo phong ấn, khí tức lại một lần nữa tăng vọt.
“Tinh phách, khai!”
“Thiên thông, khai!”
“Thiên hồn, khai”.
“Tru Tà Trảm.”
Mỗi phong ấn được giải khai, thực lực của nàng lại nâng lên một khoảng lớn. Đao mang chói mắt bao trùm thiên địa, thậm chí khiến Mạc Cầu cảm thấy nhức nhối.
“Không tầm thường.” Hắn ung dung mở miệng. “Đáng tiếc..., do cảnh giới bị giới hạn, cực hạn của ngươi chỉ là Đạo cơ sơ kỳ mà thôi, ta bị trận pháp áp chế nhưng muốn thắng ta cũng chỉ là mơ tưởng.”
Vừa nói, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đã chém ra vô số kiếm mang khiến trận pháp nơi đây cũng hiện ra rung động.
“Bành!”
Đột nhiên, một sợi khói xanh xuất hiện rồi điên cuồng khuếch trương, chỉ trong thời gian chớp mắt đã lan ra mấy trượng mặt đất rồi ngưng kết lại. Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm bị khói xanh bao bọc, muốn rút ra nhưng kiếm thể bỗng nhiên lại bị khóa chặt.
“Đông!..” Một viên cầu màu nâu rơi trên mặt đất.
Âm Bồ Đề!
Đây là chí bảo của La giáo được luyện từ vật chí âm chí hàn, uy năng có thể phong cấm bất cứ thứ gì trong thiên hạ. Từ lúc nó hiện thế đến nay, chỉ ở thời điểm hơn ba mươi năm trước mới thất thủ một lần duy nhất. Lúc đó thứ đồ kia là pháp bảo, còn Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm bây giờ mặc dù không tệ nhưng vẫn không thể so sánh cùng được.
“Chết đi.”
Hai mắt Doanh Họa sáng lên, thân hình lao tới như thiểm điện vung đao chém xuống Mạc Cầu. Không có phi kiếm, Cửu Hỏa Thần Long Tráo lại đang chống chọi với trận pháp, lúc này Mạc Cầu không tấc sắt trong tay, đối mặt với đao mang đột kích hắn không có sức chống cự. ở nơi xa, bảy vị cao thủ chân nhân của Vạn Pháp Hội kích động, ánh mắt sáng ngời.
Đao mang kinh thiên, trong khoảng cách mười trượng, Doanh Họa có thể với tay sờ tới được.
“Bạch!”
Đao mang chém xuống không ngờ lại chém vào hư không. Mấy người kia không khỏi kinh ngạc. Thân hình Mạc Cầu hiện ra ở bên cạnh, hắn bấm tay gảy nhẹ lên sống đao.
“Đinh...”
Doanh Họa cảm thấy chấn động, thân hình mượn lực, đao quang rực rỡ rơi xuống. Ánh mắt Mạc Cầu không thay đổi, tay áo dài vung vẩy, một tay vươn về phía trước, năm ngón tay hoặc búng hoặc tùy thời điểm mà xuất.
“Đinh...”
“Đang.”
Bàn tay Mạc Cầu xoay chuyển, năm ngón tay như núi, nhẹ nhàng nhấn về phía trước. Lực lượng to lớn bừng bừng, Doanh Họa chịu dư chấn bắn ngược về sau đến trăm trượng.
“Sao có thể?” Doanh Họa vô cùng ngạc nhiên. “Không thể nào!”
Mạc Cầu lắc đầu. “Trước kia Mạc mỗ xuất thân luyện võ, luận về võ nghệ thì ta có nhiều hơn ngươi cả trăm năm kinh nghiệm. Chỉ vè chiêu thức, ngươi còn chưa bằng ta được.”
Hắn biết Doanh Họa tính toán điều gì, đối phương áp sát để không cho hắn cơ hội thi triển pháp thuật, đồng thời khóa phi kiếm lại để lấy cường đấu yếu. Có điều, thứ nàng coi là nhược điểm lại chính là chỗ Mạc Cầu lấy làm kiêu ngạo. Luận về phương pháp ngự kiếm, nhân tài Thái Ất Tông xuất hiện lớp lớp, Mạc Cầu còn chưa dám xưng là đệ nhất cùng giai, nhưng cận thân chiến đấu, ngay cả tông sư Kim Đan hắn cũng không sợ.
“Thu tay đi.” Mạc Cầu than nhẹ. “Thiên phú ngươi không tồi, bây giờ thu tay ta còn có thể thả ngươi rời đi.”
Hai gò má Doanh Họa run run, con ngươi lấp lóe, sắc mặt cứng đờ lại nhưng khí thế lại quyết tuyệt.
Mạc Cầu lắc đầu, hắn biết đối phương đã có chủ ý. Đáng tiếc, hắn vốn có lòng mến tài với nàng.
“Mệnh hồn!”
“Khai.”
Doanh Họa cắn răng, nàng gầm nhẹ, trán nổi gân xanh, làn da đột nhiên ửng đỏ, khí tức trên thân lại tăng vọt. Mệnh hồn chính là gốc rễ của tuổi thọ. Mệnh hồn vừa mở, mỗi một hô hấp đều tiêu hao tuổi thọ của nàng. Tam hồn thất phách toàn bộ triển khai. Lúc này thể nội Doanh Họa giống như một cái lò luyện không ngừng chuyển động rồi phát tiết lực lượng ra ngoài. So với lực lượng này, nhục thân của nàng giống như trẻ con, lúc nào cũng có thể nứt vỡ.
“Huyền thai. Lên!”
Tiếng thét sắc nhọn khiến không khí rung động. Doanh Họa ngửa mặt lên trời mà thét, mái tóc dài bay múa, không khí quanh người rung động, không khí mấy trượng xung quanh đột nhiên bùng nổ. Khí lãng bay lên tận trời, gào thét vũ động.
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại.
Đạo cơ trung kỳ!
“Chết.”
Doanh Họa hét lớn, mặt đất dưới chân toái liệt, bụi đất bắn ra xa đến trăm trượng. Đao mang vượt qua khoảng cách giữa hai người trong chốc lát, xuất hiện trong mắt Mạc Cầu. Tốc độ cực nhanh khiến không khí bị ma sát dấy lên liệt hỏa.
“Đương...”
“Bát Hợp Trảm!”
Tám đạo đao mang lướt ngang, mặt đất chập trùng như sóng biển. Mạc Cầu khẽ giơ tay, thân thể nhanh chóng lùi lại.
“Tốt lắm. Mạc mỗ đã khinh thường ngươi rồi.”
Thần hình hắn lắc lư rơi xuống đất, ánh mắt hiện ra hồng mang, quanh thân liệt hỏa sáng lên rừng rực.
“Thập Đại Hạn! Để ngươi mở mạng một chút Hỏa Thần Pháp Thể do Mạc mỗ sáng tạo ra xem.”
“Oanh!”
Hư không chấn động. Liệt diễm trên thân Mạc Cầu lưu chuyển, hồng mang kinh thiên, linh hỏa xen nhau giữa trời hóa thành một cự nhân hỏa diễm cao đến hơn mười trượng.
“Rống!”
Cự nhân gầm thét, tiếng gầm vang đến trăm dặm, đại thủ vung lên cuốn theo không khí xung quanh, năm ngón tay như năm ngọn thần sơn hung hăng đập tới.
Cự chưởng ngập trời, cả một vùng rộng gần một dặm bị nó bao trùm.
Bốn mươi chín năm!
Thời gian Mạc Cầu bế quan trị thương dài bốn mươi chín năm, trong lúc thân thể không thể động đậy, Mạc Cầu đem sở học suốt đời kết hợp với cảm ngộ, dung hợp quán thông rồi sáng tạo ra Hỏa Thần pháp thân này.
Công pháp của hắn cùng loại với Trùng Ma hay biến thân dị thú của Vương Hổ, và phẩm giai chỉ có hơn chứ không kém. Nó lấy năng lực khống hỏa của Mạc Cầu làm cơ sở, lấy linh hỏa làm hình, Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân thân vì bản. Ba thứ tương dung, cũng là sở học suốt đời của hắn.
Một khi Mạc Cầu thi triển, huyết mạch hỏa diễm được kích phát triệt để, linh hỏa tương dung với tự thân, pháp thân diễn hóa có thể bộc phát uy lực kinh khủng chỉ đứng sau cảnh giới Kim Đan.
Hiện giờ Luyện sát chi thuật đã có đột phá thất phẩm, Luyện sát thành cương, cương hỏa so với trước đây càng hung mãnh hơn. Hỏa Thần pháp thể như thần linh hàng lâm, uy thế chi thịnh làm nói non gần đó cũng rung động. Đao quang Doanh Họa so với nó thì chẳng khác nào sâu bọ mà thôi.
“Bành!”
Đao quang va chạm với hỏa diễm, một bóng người bay ngược trở ra. Người này chính là Doanh Họa.
“Âm dương cực biến. Khai!”
Giữa không trung, da thịt Doanh Họa như muốn nứt ra, toàn thân bốc lên khí huyết, khí tức lại một lần nữa tăng vọt, cả người hóa thành một đạo huyết sắc đao mang chém ra.
“Phiên Thiên Chưởng!”
Mạc Cầu nghiêm sắc mặt, Hỏa Thần pháp thân xoay chuyển bàn tay, lần nữa va chạm với đao mang. Hỏa diễm tiêu tán bay ra bốn phía, liệt diễm cuồn cuộn biến khu rừng xung quanh trở thành biển lửa. Binh sĩ ở xa xa ai nấy biến sắc, nhốn nháo trốn chạy.
“Bành!”
Một bóng người bị đánh văng trên mặt đất. Thân hình Mạc Cầu lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện phía trước Doanh Họa hiện đang tiều tụy, yếu ớt.
“Đáng tiếc!”
Mạc Cầu nhẹ lắc đầu, linh quang phun trào.
“Sưu hồn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận