Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 160: Kiếm khách

Dược lực của Thất Tinh Đan quả nhiên không thể coi thường. Với tu vi hiện giờ của Mạc Cầu, hắn phải miễn cưỡng mới luyện hóa được nó.
Một viên đan dược thôi mà hắn phải dùng mấy ngày công phu mới tiêu hóa hết, cũng bị lãng phí mất không ít. Dù sao, dược lực của đan dược này vốn đủ cho cả cao thủ nhất lưu tu luyện, mà hắn thì còn xa mới đạt đến cảnh giới ấy.
Sau khi luyện hóa, tu vi của hắn đã mạnh lên một bậc, tinh quang trong thức hải cũng sáng lên không ít.
Sau ngạc nhiên là cảm khái.
“Khó trách...”, Mạc Cầu đứng trên ngọn cây nhìn về xa xa. “Đổng Tiểu Uyển trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới chân khí ngoại phóng,
khoảng cách đến cảnh giới nhất lưu chắc cũng không còn xa nữa. Thất Tinh Đan này là đan dược nàng vẫn thường hay phục dụng.”
Thất Tinh Đan là đan dược trân quý, trước kia Mạc Cầu không có cơ hội tiếp xúc với nó, sau khi đạt tới cảnh giới tu vi nhất định thì mới biết được. Loại đan được này hắn đã từng thấy ở chỗ Đổng Tiểu Uyển, số lượng lại không hề ít.
Thiên phú, truyền thừa, đan dược, thêm cả nghị lực, Đổng Tiểu Uyển không thiếu một thứ gì trong những thứ này, khó trách tu vi của nàng lại cao như vậy.
“Mạc sư đệ.” Các đó không xa, Lý Quảng Nhiên bước tới. “Tại sao lại ngẩn người ở đây vậy.”
Nói xong, hắn đưa tay chỉ về một hướng cách đó không xa. Chỗ đó chính là nơi đệ tử Tỏa Nguyệt Quan đang tập trung, đa phần là nữ nhi nên quần áo đủ các sắc màu, oanh oanh yến yến.
Công pháp của Tỏa Nguyệt Quan cũng vô cùng đặc biệt, sau khi tu hành, lực lượng không thay đổi quá lớn nhưng võ giả trở nên nhạy cảm linh hoạt hơn, một công dụng đặc biệt khác chính là khả năng dưỡng nhan rất thích hợp cho nữ nhi.
Tỏa Nguyệt Phong có linh tuyền, nước từ suối này có tác dụng dưỡng da rất tốt, do đó hấp dẫn không ít nữ đệ tử gia nhập.
Võ công không tệ, tư thái ưu mỹ, da dẻ hồng hào mềm mịn, bọn họ chỉ dùng tướng mạo thôi cũng đủ hấp dẫn người khác rồi. Huống hồ trong Tỏa Nguyệt Quan lại không hề thiếu mỹ nữ, cho nên quanh đó luôn có nhiều nam thiếu hiệp sun xoe quây quần, tìm cơ hội âu yếm.
Trong đám người đó có một người có vẻ tách biệt so với những người khác nhưng lại được các nữ đệ tử ra chiều chú ý. Người này lưng đeo trường kiếm, gương mặt tuấn lãng, khí thế tiêu sái thanh tao lịch sự, trước sự quan tâm của nữ nhi xung quanh, người này vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt.
Thân phận người này không bình thường khiến những người tiếp xúc với y không chỉ không dám nhiều lời mà ngay cả sinh lòng đố kỵ cũng không dám.
“Lạc Anh Kiếm Phương Vân Sơn.” Mạc Cầu nhìn vậy thì chỉ cười khẽ. “Có người này ở đó, Mạc mỗ mà đến cũng chỉ làm nền cho anh ta, tự mình rước lấy xấu hổ mà thôi.”
“Sư đệ cần gì phải nói như vậy.” Lý Quảng Nhiên sờ cằm. “Hắn dù sao cũng là tiền bối, tuổi đã chừng năm mươi, Mạc sư đệ còn đang tráng niên, cơ hội rất lớn.”
“Thật sao?” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta sợ là chẳng có ai nghĩ vậy.”
Sự thực cũng đúng như thế. Nếu không để lộ thân phận, đoán chừng sẽ không có ai xem vị tiền bối này như một lão nhân năm mươi. Nữ nhân đi qua xung quanh hắn cũng chẳng ngại, người càng trường thành lão luyện thì mị lực lại càng lớn.
Cao thủ Hậu thiên có vẻ ngoài thường trẻ hơn tuổi, nếu tu công pháp đặc thù, tu vi càng cao thâm lại càng như vậy. Tuyết Mạch đạo cô của Tỏa Nguyệt Quan mới nhìn thì ai cũng nghĩ nàng chỉ vừa đôi tám, thực tế chưa chắc đã ít tuổi hơn Phương Vân Sơn.
Mạc Cầu chợt nghĩ tới một chuyện.
“Ta nghe nói, lúc còn trẻ Phương tiền bối cũng từng được ghi tên lên Tiềm Long Sồ Phượng bảng?”
“Không sai.” Lý Quảng Nhiên gật đầu. “Phương tiền bối cùng với Đổng trưởng lão của chúng ta đều từng có tên trên đó, tiếc là...”
Nói đến đây, hắn không khỏi than nhẹ. Đổng Tịch Chu trọng thương ảnh hưởng đến căn cơ không thể tiến thêm, việc này ngoài ảnh hưởng đến con đường của bản thân hắn thì Linh Tố Phái cũng chịu tác động phần nào.
Mạc Cầu tiếp tục hỏi. “Phương tiền bối chưa từng gia nhập thế lực nào khác hay sao?”
“Chưa từng.” Lý Quảng Nhiên lắc đầu. “Năm đó thanh danh Lạc Anh Kiếm vang dội khắp nơi, hắn được rất nhiều tông môn lớn mời chào, cuối cùng quyết định đầu nhập vào Lục phủ. Mạc sư đệ cũng biết, những người đã từng có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, quá nửa đều chọn gia nhập Lục phủ.”
Mạc Cầu gật đầu.
“Nhưng ở bên ngoài thanh danh vang dội là thế, vào Lục phủ rồi cũng chỉ là hộ vệ phổ thông mà thôi.” Lý Quảng Nhiên bật cười. “Chênh lệch như vậy không phải ai cũng chấp nhận được, cho nên năm nào cũng có người từ trong Lục phủ đi ra. Phương tiền bối là một người như thế.”
“Sau khi xuất phủ, hắn chưa từng gia nhập thế lực lớn nào. Lúc trước hắn ra ngoài lịch lãm mấy năm, năm trước đây mới quay về phủ.”
“Việc này...”, Mạc Cầu hơi chau mày. “Không ngờ hôm nay người này cũng tới.”
“Có Phương tiền bối ở đây, chúng ta có thể yên tâm không sợ phát sinh biến cố.” Một người hướng Mạc Cầu bước tới, nàng cười cười rồi gật đầu. “Thời gian này ta đã nhiều lần được nghe nói đến đại danh của Mạc đại phu, bây giờ mới được gặp mặt. Tạ Diệu Vũ có lễ!”
Người này khuôn mặt đẹp như tranh, tư thái kiều mị, là nhân vật nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Tỏa Nguyệt Quan. Nàng tên Tạ Diệu Vũ. Tuổi nàng chưa quá hai mươi nhưng đã có tu vi chân khí ngoại phóng, là đệ tử thân truyền của Tuyết Mạch đạo cô.
“Tiên tử khách khí rồi.” Mạc Cầu cũng ôm quyền đáp lễ.
“Phương mỗ cũng nghe qua đại danh của Tạ tiên tử, hôm nay mới được diện kiến quả thật là danh bất hư truyền. Nhưng biến cố mà tiên tử nói đó...”
“Không có gì.” Tạ Diệu Vũ khẽ vung tay. “Là vì hôm trước đã thống nhất số người, hôm nay lại có tin nói sẽ đến thêm năm sáu người nữa.”
Nàng nở nụ cười vẻ khinh thường. “Đều là thịt cá nằm trên thớt mà thôi, nhiều một chút càng tốt.”
Nơi này đã có cao thủ nhất lưu Lạc Anh Kiếm, cao thủ nhị lưu Tuyết Mạch đạo cô của Tỏa Nguyệt Quan, tán nhân Đỗ Thất cùng một đám cao thủ nhập lưu nữa, dẫu có phát sinh biến cố thì bọn họ cũng không sợ.
“Chít chít...”
Đúng lúc ấy, từ trong rừng truyền tới tiếng chim hót có quy luật như tiếng báo hiệu.
“Bọn hắn đã tới.” Tạ Diệu Vũ nhướng đôi mắt đẹp. “Hai vị có thể tùy ý tìm nơi đề phòng, Diệu Vũ đi trước một chút, chờ xong chuyện rồi chúng ta lại gặp nhau tại đây.”
“Làm phiền tiên tử.” Mạc Cầu chắp tay. “Tại hạ không làm gì mà lại được hưởng công, thật là xấu hổ.”
Tạ Diệu Vũ nở nụ cười đầy mị lực nhìn hắn. “Mạc đại phu khách khí rồi, có thể kết thân với một người có y đạo nổi danh, Diệu Vũ cầu còn không được. Cáo từ!”
“Cáo từ!”
Đưa mắt nhìn đối phương rời đi rồi, Mạc Cầu mới thu hồi ánh mắt.
“Sư đệ.” Lý Quảng Nhiên ở bên cạnh ra điều suy nghĩ. “Tạ tiên tử không phải người bình thường, tuổi còn trẻ đã khéo xử thế như vậy, ngươi nên cẩn thận một chút.”
Mạc Cầu hơi giật mình, tinh thần cũng tỉnh táo trở lại. Lời Lý Quảng Nhiên tuy có vẻ khách khí nhưng trong giọng nói lại như ẩn chứa điều gì đó khác lạ. Ít nhất đối với Lý Quảng Nhiên, một nữ nhân như nàng chưa hẳn đã là người đứng đắn.
Không chỉ có Lý Quảng Nhiên biểu hiện như vậy. Đám nam nhân gần nàng tuy ngoài mặt khách khí nhưng tâm tư đều có ý riêng. Đối với việc này Mạc Cầu chỉ cười nhạt. “Sư huynh quá lo lắng rồi.”
Hai người không nói thêm gì, tìm chỗ cao mà ẩn thân, sau đó nhìn về phía con đường núi ở trước đó. Không lâu sau có một đội nhân mã ăn mặc không đồng nhất xuất hiện ở xa xa.
“A?”
Có tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Mạc Cầu cũng nhíu mày.
Theo thông tin tử Tỏa Nguyệt Quan chia sẻ, lần này người tới chừng hơn mười vị, thêm năm sáu người nữa cũng không tính là nhiều. Nhưng bây giờ số người xuất hiện phải chừng bốn mươi.
Số lượng thế này vượt qua dự tính.
Quả nhiên, người của Tỏa Nguyệt Quan đều biến sắc, lên tiếng mắng mỏ đối phương không biết giữ lời.
Vì khoảng cách khá xa, Mạc Cầu có mắt tinh tai thính cũng không nghe rõ. Hắn chỉ nhìn thấy xung quanh đều có người ngựa mai phục đang lặng yên không một tiếng động di chuyển tới trước.
Thân pháp của Lạc Anh Kiếm Phương Vân Sơn càng quỷ dị hơn, mỗi bước bước ra đều vượt qua khoảng cách đến hai ba trượng, hắn nhanh chóng tiến lại không khu vực trung tâm.
Tu vi không đủ, người dù nhiều cũng không khiến bọn họ lo lắng.
“Có điều bất thường!” Mạc Cầu chợt mở miệng.
“Có chuyện gì?” Lý Quảng Nhiên đang ở cách đó không xa, hắn nghe thế thì vội quay sang hỏi lại.
“Người kia ta biết.” Ánh mắt Mạc Cầu trở nên ngưng trọng, hắn đưa tay chỉ một nữ tử mặc áo đen. “La Sát Kiếm, cao thủ nhị lưu của Hắc Sát Giáo.”
Bằng hữu Cố Vũ của hắn, người từng là đường chủ phân đường Song Quế chết trong tay nữ nhân này nên hắn nhớ rất rõ, chỉ nhìn qua là nhận ra ngay. Lúc trước đối phương thông báo người tới không có ai là cao thủ nhị lưu, ngay cả cao thủ nhập lưu cũng không có mấy.
“Cái gì?” Lý Quảng Nhiên nghe xong thì biến sắc, hắn đột ngột đứng bật dậy, muốn lên tiếng cảnh báo mọi người nhưng đã không còn kịp nữa.
“Coong...!”
Phía dưới, đao quang lóe sáng, hàn phong lăng lệ rít gào, trong nháy mắt đã bao trùm lấy mấy người.
Uy thế mạnh mẽ của nó dễ dàng áp chế một cao thủ nhị lưu như Tuyết Mạch đạo cô.
Cao thủ nhất lưu!
Người xuất thủ bỏ mũ trúc, thân hình nhanh chóng biến lớn đến gần hai mét, hắn gầm lên rồi lao về phía trước.
“Dám mai phục ở đây, các ngươi muốn chết!”
Hành động của hắn đồng thời cảnh tỉnh đồng bọn đi cùng, bọn chúng nhanh chóng động thủ. Từ thân pháp hiện lộ có thể thấy số cao thủ nhập lưu chắc chắn không ít hơn mười người.
“Tả hộ pháp của Hắc Sát Giáo, Bá Vương Đao Chu Hoành!” Kiếm ảnh xuyên qua từ cách mấy trượng với tốc độ nhanh như chớp. Lạc Anh Kiếm nhanh chóng rút ra khỏi vỏ, kiếm quang sáng ngời không kém.
“Để Phương mỗ tiếp ngươi!”
“Đinh đinh...”
Đao kiếm va chạm, Lạc Anh Kiếm Phương Vân Sơn bình thản đứng chắp tay tại chỗ, tư thế hiên ngang, còn Bá Vương Đao Chu Hoành thì lảo đảo bước lui về sau mấy bước mới dừng lại được.
“Lạc Anh Kiếm!” Hắn tái mặt, lập tức gầm lên.
“Tiến lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận