Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 176: Được bảo

Trên đỉnh núi, thời gian trôi đi, chém giết diễn ra ngày một thảm liệt. Lực lượng tinh nhuệ còn lại của Hắc Sát Giáo đều tập hợp ở đây nhưng vẫn không phải là đối thủ của các thế lực khắp nơi đã liên thủ lại.
Từng người từng người cứ thế ngã xuống. Đường núi chật hẹp đã nhuộm đầy máu huyết, cảnh tượng không khác gì cái cối xay thịt.
“A!”
Toàn thân đẫm máu, Thiết Ma Lặc Âu Thư Nguyên ngửa mặt lên trời gào thét, bộ pháp đẩy tới cực điểm, khí thế hung mãnh vọt mạnh về phía trước. Thân thể hắn to lớn như một con gấu, song trảo hoặc bắt hoặc đập hoặc vỗ liên tiếp thi triển ra Cầm Nã Thủ. Thân hình linh hoạt, đối phương va vào hắn người không chết cũng bị thương. Hắn không có vũ khí trong tay nhưng đôi bàn tay hắn lại chẳng kém gì sắt thép.
Hắn đang cố sức mở một đường máu. Kình khí không ngừng tuôn ra, tiếp tục vỗ chết một người, rồi lại đá bay một người khác trước khi bị hai luồng đao quang từ trên cao bổ xuống ngăn lại.
“Đương...”
Có ngạnh công hộ thể, tiếng va chạm vang lên như tiếng kim loại đập vào nhau, thân thể Âu Thư Nguyên không dừng lại mà tiếp tục tiến lên, chụp lấy một thanh đao đã gãy rồi quét ngang, chém hai người trước mắt ra thành bốn mảnh.
Nhưng cũng ở thời khắc dừng lại ấy, sau lưng hắn có một thanh đao vô thanh vô tức, lăng lệ kinh người chém xuống.
“Xì...”
Bất chấp thân thể hắn có ngạnh công mạnh mẽ chống đỡ, sau lưng hắn vẫn xuất hiện một vết chém dài, hai bên trái phải lại có hai người xông thẳng đến.
Cao thủ của Trích Tinh Lâu!
“Bành!”
Tiếng trầm đục vang lên, mấy thân ảnh vừa va chạm đã tách ra. Núi đã tổ tung bay loạn xạ, Âu Thư Nguyên bước lảo đảo lùi lại, hắn cảm thấy khí tức toàn thân đảo lộn.
“Tê...”
Kiếm quang lóe lên rồi biến mất, bóng người sững lại. Âu Thư Nguyên lấy tay nắm cổ họng, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng rồi bất lực đổ gục xuống mặt đất.
“Trưởng lão!”
Người của Hắc Sát Giáo gần đó gầm lên, mấy vị cao thủ nhất lưu đã bộc phát toàn lực. Nhất thời, đao quang kiếm ảnh đan xen như nước thủy triều, bọn hắn muốn xoay chuyển tình thế nhưng cuối cùng cũng không kiên trì thêm được bao lâu.
Thương Quan Hưu và Tạ Liễu Ngộ đưa mắt nhìn nhau, sát cơ nồng đậm.
Lưu Tinh Quán Nhật!
Thiên Thủ Kim Cương!
Truy Vân Thức!
Các loại kỳ công tuyệt học thay nhau phô diễn, nhất là từ các cao thủ của Trích Tinh Lâu và Tử Dương Môn. Kình khí gào thét như rồng cuốn, đao quang lạnh lẽo điên cuồng chém xuống tiễu sát hết thảy. Sát ý ngút trời chấn nhiếp toàn trường.
Đám người Hắc Sát Giáo trợn mắt, bọn họ chưa kịp xoay chuyển tình thế thì đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Xong thật rồi!
Mấy người cao thủ nhất lưu không khỏi trầm lòng. Bỗng nhiên có một đạo ánh sáng từ phía sau núi lướt đi, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã lại gần nơi này.
Bóng người hiện ra, song chưởng đẩy về trước.
“Oanh!”
Một tiếng nổ hung hãn vang vọng, kình khí toát ra đanh bay hơn mười người ra sau, trong đó có cả những cao thủ đỉnh tiêm nhất lưu như Tạ Liễu Ngộ và Thượng Quan Hưu...
“Cao thủ Tiên thiên!”
“Tề Bỉnh!”
“Cuối cùng ngươi đã hiện thân rồi!”
“Ông...”
Một tiếng thét dài vang lên, kèm theo đó là tiếng kiếm ngâm, một vòng ánh sáng lạnh lẽo khiếp người từ trong đám phủ quân vụt chém tới. Sau đó, một vị nam tử trung niên chân đạp hư không, mỗi bước đi thân người hiện ra cách đến mấy trượng từ từ hạ xuống.
“Tề huynh, ta tới giúp ngươi một tay.”
Người này cũng là cao thủ Tiên thiên!
Đến lúc này, lực lượng cao thủ Tiên thiên cuối cùng cũng xuất hiện, tuy số lượng không lớn, chỉ có vài người nhưng lại có lực chấn áp bốn phương.
“Hừ!” Sau khi hạ xuống đất, Tề Bỉnh liếc nhìn đối phương rồi cười lạnh. “Chỗ này không nên ở lâu, ta sẽ cản bọn họ lại, các ngươi đi mau.”
“Giáo chủ!”
“Ngài cứ đi trước, không cần để ý đến chúng ta!”
“Không cần nhiều lời.” Tề Bỉnh nghiêm mặt lại. “Mau đi, ta đã luyện hóa vật kia, chỉ cần thoát được một kiếp này, ngày sau sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Đi!”
Âm thanh chưa dứt, hắn đã đằng không bay lên, khí thế hung ác tấn công hai người phía trước.
Đại Hắc Thiên Quyền Pháp!
“Ông...”
Kình khí bạo phát, cuồng phong nổi lên bốn phía.
Phía sau núi, có nhiều bóng người đang lao đi trong rừng, trong đó có hai người tướng mạo khôi ngô, chính khí ngất trời đang gầm lên.
“Các hạ là ai, sao dám cướp đồ vật của Trích Tinh Lâu? Ngươi không sợ chúng ta trả thù sao?”
“Trích Tinh Lâu, khẩu khí lớn thật!” Phương Vân Sơn đã che mặt, bộ pháp tinh diệu lướt đi nhẹ nhàng. “Để xem các ngươi có bắt được ta ở lại không đã rồi hãy nói.”
“Ô...”
Từ trong rừng đột ngột có tiếng kêu trầm thấp vang lên. Âm thanh ai oán nghe như tiếng khóc than khiến cho người ta không kìm lòng được. Người nào nghe thấy âm thanh này, tâm cảnh đều bị ảnh hưởng, tốc độ di chuyển cũng chậm dần lại.
“Đương...”
Giữa tiếng tiêu còn đang vang lên, một vòng lưu quang thoáng hiện, trong nháy mắt đánh tới cái hộp gỗ trong tay Phương Vân Sơn.
Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, cái hộp gỗ văng lên cao.
“Ai!”
“Mau đoạt lấy bảo vật!”
Tiếng tiêu chưa dứt, có mấy bóng người đột ngột xuất hiện, hướng về phía hộp gỗ chộp tới.
“Các hạ là ai?”
Quỷ Đầu Kiếm Cử Giai Hoa trầm sắc mặt nhìn người mặc hắc bào trước mắt.
“Chu mỗ khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn bỏ đồ vật xuống để tránh mầm tai vạ.”
“A...”, Mạc Cầu than khẽ. Hắn cất thu hoạch xong, vừa tới đây thì thấy đồ vật mấy người tranh nhau văng ra rơi xuống dưới chân mình. Ông trời đã cho hắn, hắn tất nhiên là không khách khí. Huống hồ...
Hắn quay đầu, một thân ảnh mặc hắc bào nhẹ nhàng lướt tới. Một cái lắc mình đã đi xa đến hai trượng.
Hành thi!
Sau mấy năm được âm khí bồi dưỡng, thực lực hành thi hiện giờ mạnh không thua gì cao thủ nhất lưu, mình đồng da sắt. Đối diện với cao thủ Quỷ Đầu Kiếm đại danh đỉnh đỉnh trước mặt Mạc Cầu cũng không sợ.
“Ừm!” Nhìn thấy động tác của hành thi, ánh mắt đối phương có chút ngưng trọng, nhanh chóng đổi giọng. “Không biết bằng hữu xưng hô thế nào? Tại hạ là Cử Giai Hoa, là trưởng lão của phân đường Vũ Hành. Chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Lần vây quét phản phỉ này, cao thủ nhất lưu dù quen hay không quen thì cũng đều nghe tiếng nhau. Có điều hai người trước mắt này hắn thấy rất lạ. Khinh công đối phương bất phàm làm hắn không dám lỗ mãng hành động.
“Chu trưởng lão không cần nhiều lời.” Mạc Cầu giở quyển trục rồi nhìn lướt qua, xác nhận xong mới thu gọn lại cất đi. “Vật này có duyên với tại hạ, ta cũng không ngại nhận lấy. Còn những vật khác...”
Hắn quét mắt nhìn toàn trường, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. “Được rồi, các vị thương lượng mà chia nhau đi.”
Nói xong, hắn quay người muốn rời đi. Đồ vật nơi này khá nhiều nhưng hắn chỉ có một mình, không thể tham lam.
“Chờ một chút.” Cử Giai Hoa vội lên tiếng, ánh mắt chớp động. “Hai vị đều che giấu thân phận, không dám để lộ chân dung, liệu có phải chính là dư nghiệt của Hắc Sát Giáo?”
Không gian chợt tĩnh lặng, hai phe nhân mã đều đưa mắt nhìn nhau. Cách đó không xa, Chử Trang và Cát Nguyên cũng thất sắc, bất giác lùi về sau mấy bước, toàn thân căng ra.
Bất luận thế nào, thời gian chém giết vừa rồi đã làm mối thù giữa hai bên càng thêm sâu nặng.
“Dư nghiệt Hắc Sát Giáo?” Mạc Cầu nhíu mày, hắn lắc đầu. “Tất nhiên không phải.”
“Các hạ nói không phải thì là không phải hay sao?” Cử Giai Hoa hừ lạnh, thân hình đột nhiên lao vọt tới, song kiếm tuốt ra khỏi vỏ. “Bỏ đồ vật lại!”
Hắn vốn không phải người trầm ổn, thăm dò một lúc đã không kiên nhẫn được nữa. Làm gì có chuyện hắn để cho đối phương dễ dàng rời đi. Hắn cũng là cao thủ nhất lưu, đối phương có là ai hắn cũng không quá e ngại.
Quỷ Đầu Kiếm có danh xứng với thực, kiếm thể quỷ dị u ám, sát cơ lăng lệ ào tới trong chớp mắt.
“Hô...”
Mạc Cầu híp mắt, cánh tay dưới hắc bào vung khẽ. Hành thi ở bên cạnh gầm lên, cả người lao đến như một mũi tên, hai tay chụp về phía trước.
“Muốn chết.” Cử Giai Hoa nhíu mày, ánh mắt phẫn nộ. Kình khí trong thể nội hắn tăng vọt, kiếm quang đại thịnh.
“Đang...”
Song kiếm va chạm với song thủ, âm thanh phát ra không khác gì tiếng kim thiết va chạm. Sắc mặt Cử Giai Hoa trắng bệch, hắn có cảm giác như mình vừa va chạm với một ngọn núi, toàn thân run lên. Hắn dù sao cũng là cao thủ nhất lưu, chân khí hùng hậu, uy lực của song kiếm cũng là bất phàm.
Một người một hành thi cùng bắn ngược về sau.
“Bạch!”
Hàn mang lạnh lẽo di động, Mạc Cầu lặng yên lướt đến, nhuyễn kiếm bên hông bắn ra.
Ngũ Bộ Nhất Sát!
Có hắc bào che giấu khí tức, tốc độ được gia trì khiến hắn xuất ra chiêu này, hiệu quả trước giờ chưa từng có. Dù đối phương là cao thủ nhất lưu Cử Giai Hoa, đối mặt với một chiêu này toàn thân cũng phát lạnh.
“Xì...”
Kiếm quang lóe lên rồi biến mất, kéo theo một dải hoa máu cùng với mấy tiếng rên rỉ. Quỷ Đầu Kiếm lao nhanh về phía rừng rậm, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn... trốn rồi!
Mạc Cầu nhíu mày ngạc nhiên. Hắn nhìn những người còn lại một chút rồi cũng yên lặng quay đi.
“Hô...”
Hắn vừa đi khỏi, đám người có mặt ở đó thở phào. Cao thủ nhất lưu rõ ràng đã mang tới cho bọn họ áp lực nặng nề.
“Sư thúc.” Cát Nguyên nhỏ giọng nói. “Sao ta có cảm giác, giọng nói của người kia rất quen.”
“Cái gì?” Chử Trang ra vẻ không chú tâm đáp. “Cao thủ đạt tới trình độ đó có mấy người chứ. Ngươi nghe thấy âm thanh quen thuộc cũng là bình thường. Ta đoán hắn không muốn bị người của Tử Dương Môn và Vũ Hành gây khó dễ về sau nên mới không lộ diện.”
“Thật vậy sao.” Cát Nguyên nhíu mày. “Nhưng mà cảm giác của ta...”
“Được rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận