Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 458: Minh Đình Sơn thành

Chấp Pháp Điện nằm ở phía nam Kiếm viện, người đi lại nơi đây chủ yếu là tu sĩ của Bắc Đấu Cung, Thanh Vân Cung.
Tu sĩ của hai cung này dựa vào sát phạt thu nhặt công lao đổi lấy phần thưởng, công pháp từ tông môn. Không ít đệ tử của Thuần Dương Cung cũng làm như vậy, còn người của Ất Mộc Cung, Thái Hoà Cung, Trùng Dương Cung thì chủ yếu dựa vào tích lũy nội công, như chế phù, luyện đan, bày trận,…
Nhiều năm qua Mạc Cầu chủ yếu bế quan khổ tu, người quen biết chủ yếu cũng là những tu sĩ kiểu này. Tu sĩ ngoại công hắn không giao tiếp mấy.
Lúc này Mạc Cầu đứng ở Chấp Pháp Điện nửa ngày mà không gặp ai quen, thậm chí còn bị người ta lại gần hỏi về thân phận, lai lịch. Sau khi thoát khỏi đại điện, đáp xuống đỉnh núi gần đó, hắn lặng lẽ chờ đồng đội cùng chấp hành nhiệm vụ lần này.
Tại đỉnh núi, gió thổi mây bay, Mạc Cầu ngồi xếp bằng, quanh người hiện lên một tầng hoả diễm hư ảo.
“Hô…”
Hoả diễm theo gió chập chờn nhưng bất kể sơn phong thổi như thế nào, tầng hoả diễm mỏng manh kia vẫn không tắt.
Cửu Hoả Thần Long Tráo.
Sau khi luyện hoá Cửu U Minh Hoả, Luyện sát chi thuật đã đạt tới đệ lục phẩm, gần tới thất phẩm.
Thất phẩm sát khí chính là đỉnh phong của Luyện sát chi thuật. Nếu muốn tiến bộ nữa thì cần luyện sát thành cương, thậm chí cương sát hợp nhất bí pháp mới có thể đại thành.
Muốn đạt được trình độ đó công pháp là chưa đủ, còn phải xem cơ duyên. Pháp môn có thể đổi ở tông môn nhưng trước nay người tu thành thất phẩm sát khí lác đác không có mấy, riêng việc thu thập các loại Linh hoả và luyện hoá đã vô cùng khó khăn rồi.
Ngay như Mạc Cầu, nếu không có thiên phú và khả năng thấu suốt công pháp thì dù cho có linh hoả cũng chỉ đạt tới ngũ phẩm sát khí là cùng. Đạt tới lục phẩm đã vô cùng khó khăn. Cương sát hợp nhất, trừ Kim Đan và Nguyên Anh ra chưa từng có người tu thành.
Còn uy năng… Mạc Cầu nhắm hai mắt, cảm thụ hoả hành chi lực kinh khủng của Cửu Hoả Thần Long tráo. Hiện giờ không cần thi triển Kiếm khí Lôi Âm, chỉ dựa vào hoả diễm hắn cũng có thể mang Lục Dực Thiên Ngô của Ti Hành đốt cháy không còn.
Trong trầm tư, hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Hắn nhìn ra bốn phía, nguyên khí trong thiên địa thu hết vào trong tầm mắt, có thể thấy được biến hoá của ngũ hành. Rất nhiều huyền diệu như hiển hiện trước mắt hắn vậy.
Linh Quan pháp nhãn.
Tương truyền thiên đình có một vị thần linh tên là Vương Linh Quan, xưng là Đô Thiên Đại Linh Quan chưởng khống lôi, hoả, hàng ma thu ôn nhiếp độc. Pháp tướng mi sinh mắt dọc, có khả năng nhìn xuống tam giới lục đạo, nhìn rõ buồn vui của chúng sinh, thực lực vô cùng cường hãn. Môn pháp nhãn này cũng dựa vào đó để gọi tên.
Thương Vũ Phái có mười bảy loại thần thông mạnh mẽ, dù sắp xếp như thế nào Linh Quan pháp nhãn đều đứng hàng đầu. Thương Vũ Phái lớn như thế cũng chỉ có ba người tu thành toàn công. Tại Thái Ất Tông, Thuần Dương Cung, Linh Quan Pháp nhãn cũng không truyền cho đệ tử không phải hạch tâm.
Mạc Cầu có được truyền thừa này là nhờ cơ duyên xảo hợp.
Mấy ngày sau.
“Bạch!”
Hai vệt độn quang đáp xuống đỉnh núi hiện ra một nam một nữ.
Nữ tử là Tang Thanh Hàn đến từ Ất Mộc Cung, nàng mang vẻ mặt bất đắc dĩ như có điều không mong muốn.
“Mạc sư huynh, để ngươi đợi lâu rồi.” Nàng đưa mắt nhìn nam tử bên cạnh rồi giới thiệu. “Vị này là sư huynh Hà Thừa Nghiệp ở Bắc Đấu Cung, hắn biết được nhiệm vụ này nên cũng muốn đi cùng.”
Vẻ mặt và giọng điệu của nàng khi nói đã có phần không thoải mái.
“A.” Mạc Cầu đứng dậy, gật đầu ra hiệu với đối phương. “Hà huynh, xin chào.”
“Ừm.”
Hà Thừa Nghiệp tướng mạo không tầm thường nhưng ánh mắt lạnh lùng, thái độ ngạo mạn, cách ăn mặc như một công tử phú gia. Thấy Mạc Cầu chào hỏi hắn chỉ hơi đáp lại, vẻ mặt còn có vẻ chán ghét. “Ta thấy Mạc đạo hữu lạ lẫm vô cùng, nghe Tang sư muội nói ngươi là tu sĩ ngoại lại bái nhập vào Thuần Dương Cung phải không?”
“Không sai.” Mạc Cầu nhíu mày.
“Hừ.” Hà Thừa Nghiệp bĩu môi. “Tu sĩ ngoại lai, xem ra cuộc sống trước kia của Mạc đạo hữu cũng không được dễ chịu cho lắm.”
“Hà sư huynh.” Tang Thanh Hàn lạnh lùng quát. “Mạc sư huynh mặc dù tu vi không cao nhưng lại thông thạo luyện đan, Tạ sư huynh ở Thuần Dương Cung cũng rất coi trọng. Nếu ngươi thấy không vừa ý thì cứ đi về đi.”
“Thanh Hàn.” Hà Thừa Nghiệp nhíu mày. “Ta là lo lắng cho ngươi, gần Minh Đình Sơn Thành không quá an toàn, để ngươi đi một mình ta không yên lòng.”
“Không cần sư huynh phải bận tâm.” Tang Thanh Hàn đáp. “Có Mạc sư huynh ở đây ta sẽ không gặp vấn đề gì.”
“Hắn ư?” Hà Thừa Nghiệp bĩu môi, thấy vẻ mặt Tang Thanh Hàn trầm xuống mới thở dài. “Mạc đạo hữu tinh thông luyện đan nhưng lại không quen đấu pháp, nhiệm vụ lần này lại là ngoại công. Vạn nhất gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì… Cũng là ta quan tâm ngươi mới vậy.”
“Không cần, ta tự biết chừng mực.” Tang Thanh Hàn lắc đầu, quay sang nhìn Mạc Cầu mỉm cười.
“Mạc sư huynh, chúng ta đi thôi.”
Nói xong nàng tế ra một dải lụa rồi đằng không bay lên. Mạc Cầu gật đầu, dưới chân cũng hiện ra mây mù nâng hắn nhập vào không trung theo sát ở phía sau.
Hắn không phải kẻ khờ khạo, vừa nhìn qua tình huống là biết ngay. Nam có tình, nữ lại vô ý cho nên nhất thời phẫn hận đem tức giận phát tiết lên người mình. Thật là tai bay vạ gió.
Tang Thanh Hàn dù là tu sĩ Đạo cơ, tuổi tác đã không còn nhỏ. Bởi vì nàng hiếm khi rời khỏi Thái Ất Tông, chưa ma luyện thế sự nên tính tình vẫn còn khá thuần phác. Nàng không thích là không thích chứ không e dè điều gì khác.
Hà Thừa Nghiệp có vẻ cũng như vậy. Hắn chưa trải sự đời, tính tình thẳng thắn rõ ràng, sinh ra đã cao ngạo chưa từng ma diệt. Mắt thấy hai người Mạc Cầu một trước một sau bay đi, hắn không khỏi cắn răng, ánh mắt tức giận, giậm chân theo sau.
Tang Thanh Hàn có thiên phú xuất chúng, tướng mạo xinh đẹp, dáng người cũng thướt tha nên hấp dẫn không ít đồng môn khác phái. Hà Thừa Nghiệp là một trong số đó.
Thân là đại sư huynh Thiên Cơ nhất mạch của Bắc Đấu Cung, thân phận Hà Thừa Nghiệp không thấp, lại thêm có thiên phú xuất chúng, hiện giờ đã gần đạt tới Đạo cơ trung kỳ, trong mắt nhiều người hắn và Tang Thanh Hàn chính là một cặp tuyệt phối.
Tiếc là… đối phương lại không nghĩ như vậy!
“Sư huynh.” Tang Thanh Hàn nhỏ giọng truyền âm cho Mạc Cầu. “Họ Hàn kia tâm tư không tốt, có thể sẽ cố ý nhắm vào ngươi, trên đường đi chúng ta không cần để ý đến hắn là được.”
“Cũng tốt.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng nhiệm vụ lần này không phải chỉ cần hai người thôi sao?”
“Hừ.” Tang Thanh Hàn bĩu môi. “Cũng không biết vì sao mà hắn đưa được tên mình vào, thành ra nhiệm vụ của ba người chúng ta.”
“Ba người ư?” Mạc Cầu hỏi lại. “Mà cũng tốt, nhiều người càng thêm dễ dàng, như lời Hà đạo hữu nói cũng sẽ an toàn hơn.”
“Sư việc vốn không có gì.” Tang Thanh Hàn hừ nhẹ. “Chỉ là việc mất tích của một đệ tử Luyện khí mà thôi, đâu cần nhiều người đi điều tra như vậy? Tên họ Hà kia chính là thuốc cao da chó, quấn người không chịu rời.”
Nói xong nàng nhăn đôi mi thanh tú lại. Ngay từ đầu nàng đã không ưa Hà Thừa Nghiệp. Tướng mạo đối phương không tệ nhưng suốt ngày quấn lấy khiến nàng sinh lòng chán ghét. Ngay cả Mạc Cầu, mặc dù sư tỷ cũng từng ngỏ ý hai người có thể kết làm lương phối nhưng trong lòng Tang Thanh Hàn cũng không có ý định này.
Nàng yêu thích việc luyện đan nên có chút kính nể thuật luyện đan của Mạc Cầu, đi qua đi lại thành ra bằng hữu. Lần này đồng hành cũng đơn giản là giúp đỡ nhau một chút. Mạc Cầu kiệm lời ít nói, không hiểu phong tình. Đối phương còn có một vị thê tử phàm nhân nên không phù hợp với tiêu chuẩn đạo lữ của nàng. Làm bằng hữu với đối phương thì lại rất dễ chịu. Trên đường đi không khí giữa ba người cứ kỳ dị như vậy.
Mạc Cầu thì không nói một lời, thỉnh thoảng Tang Thanh Hàn mới nói vài câu, riêng có Hà Thừa Nghiệp thì bận trước bận sau. Hắn càng ân cần Tang Thanh Hàn càng thấy khó chịu.
Hà Thừa Nghiệp thường là người chủ động gợi chuyện, hồn nhiên không để ý đến cảm nhận của người khác.
“Với người tu hành, cảnh giới Luyện khí thọ nguyên quá ít, không nên để ý đến việc lưu lại hậu bối dòng dõi sớm làm gì. Đến cảnh giới Đạo cơ rồi thì tiến thêm một bước lại vô cùng gian nan, có thể tu thành Kim Đan đã không có mấy, được cái hợp thể song tu lại không làm tổn hại nguyên dương, còn có không ít pháp môn giúp tăng trưởng tu vi nên tu sĩ hoàn toàn có thể cân nhắc thành gia lập nghiệp. Có không ít đồng đạo kết thành bạn lữ ở cảnh giới Đạo cơ, nếu một người có thể chứng được Kim Đan, sau này có thể giúp đỡ cho người còn lại, nói chung sẽ có nhiều chỗ tốt.”
“Đúng rồi.” Hắn quay đầu sang hỏi như vô tình. “Sư muội, ngươi có yêu cầu gì với bạn lữ tu hành của mình không?”
Nói xong hắn không giấu được vẻ mặt mong chờ.
“Ta à?” Tang Thanh Hàn nhíu mày, quét mắt nhìn đối phương rồi nói. “Ta hy vọng đạo lữ của ta không dựa vào người khác cũng có thể đỉnh thiên lập địa, danh chấn một phương. Nếu dựa vào tông môn, gia tộc để xưng hùng thì không tính là có bản lãnh gì. Mạc sư huynh, ngươi nói có đúng không?”
Mạc Cầu ở bên cạnh cười nhạt. Hắn không quan tâm đến tâm tư của hai người này, không định dính líu gì vào trong đó. Hà Thừa Nghiệp há hốc mồm, bỗng đưa tay về phía trước mà chỉ.
“Sư muội, đến Minh Đùng Sơn thành rồi.”
Mạc Cầu nhìn theo, thấy trên mảnh bình nguyên có một toà đại sơn nguy nga toạ trấn. Sơn phong cao chừng ngàn trượng xông thẳng đến bầu trời, ẩn trong mây mù.
Dưới chân núi có thể nhìn thấy thành trì của phàm nhân, phòng ốc nhà cửa kéo dài ra đến hơn mười dặm.
Minh Đình Sơn thành cũng chính là địa phương lưu lại truyền thừa của Bách Quỷ Tẩu.
Mạc Cầu nhắm hai mắt như có điều suy nghĩ.
Minh Đình Sơn thành.
Vương gia.
Gia chủ Vương Thủ ngồi ở chính giữa, vẻ mặt âm trầm, trong tay hắn cầm một tờ giấy viết thư linh điểu vừa đưa tới.
“Ba người?”
“Sao lại nhiều như vậy?”
Trong phòng có một nam tử trung niên cau mày đi qua đi lại.
“Không phải chỉ là mấy tên đệ tử Luyện khí hay sao, Thái Ất Tông phái đến những ba vị Đạo cơ, chẳng lẽ Đạo cơ tu sĩ lại dễ điều động như vậy?”
“Tứ đệ, bây giờ không phải lúc oán trách.” Vương Thủ thả tờ thấy trong tay ra, lạnh lùng nói. “Chúng ta nên làm như thế nào đây?”
“Bằng không…”, Vương Lâm Xuyên dừng chân, xoay người, vẻ mặt tàn nhẫn. Hắn đưa tay lên cổ rồi vạch ngang một đường. “Tất cả đều phải chết.”
“A!” Vương Thủ hừ lạnh. “Chưa nói chuyện chúng ta có thể làm được hay không, dù có, Hà Thừa Nghiệp cũng không phải kẻ dễ trêu vào. Hắn xảy ra việc gì, vị kia ở Hà gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”
“Ngay cả Tang Thanh Hàn, nàng ta là môn hạ của một tông sư Kim Đan, vì nguyên nhân thiên phú mà thân phận không được coi trọng thì cũng không phải người dễ động vào.”
“Vậy phải làm sao?” Vương Lâm Xuyên lo lắng. “Việc chúng ta làm nếu bị Thái Ất Tông phát hiện, Vương gia nhà ta… sẽ bị xoá sổ mất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận