Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 199: Tảng đá cùng bí tịch

Đường phố chạy qua trước mặt nha môn là nơi quan viên đi lại, cũng có nhiều nhà quý nhân nhưng không biết vì sao lại không thấy thương gia buôn bán kinh doanh mấy. Hiệu cầm đồ Bách Long Thông tuy có cửa hàng ở đây nhưng cũng không mở cho người ngoài.
Đứng trước cửa hiệu, Mạc Cầu cầm hai cái túi đựng đồ thầm than rồi lắc đầu rời đi. Chỉ đến lấy hai đồ vật mà mất những năm trăm lượng bạc thì có khác gì cướp bóc. Nếu không nhờ gần đây hắn hành nghề thu nhập tương đối khá thì chưa chắc hôm nay đã lấy đồ về được.
Trở lại chỗ ở, hắn lần lượt lấy đồ từ trong túi ra.
Đồ vật mà Đổng trưởng lão muốn hắn lấy là một cây Long Diên Thảo đã tám trăm năm. Trước giờ thảo dược theo tuổi mà quý. Mười năm là bảo, trăm năm đã là hiếm thấy, còn ngàn năm thì chính là linh dược. Những thứ linh thảo ngàn năm nay hầu như đều tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả Dược cốc cũng chưa từng có.
Gốc Long Diên Thảo tám trăm năm tuổi này đã là gốc thảo dược trân quý nhất mà Linh Tố Phái có được. Nó được cất kín trong hộp để đảm bảo giữ được dược lực và hình dáng hoàn mỹ.
Quan sát kỹ một lúc, Mạc Cầu lấy ra một cái hộp gỗ. Đây là đồ hắn dùng tấm biên lai kia đổi lại, không rõ bên trong là cái gì.
“Lách cách...”
Nắp hộp mở, đập vào mắt hắn đầu tiên là hai khối vật chất xám xịt, không phải vàng không phải ngọc mà chỉ như một tảng đá. Kích thước của nó chừng một nắm tay, chất liệu cứng rắn.
“Không biết nó là cái gì?”
Mạc Cầu nghi hoặc, mấy trăm lượng bạc của hắn không thể lãng phí trên một thứ tầm thường được. Có điều hắn không phải người buôn đồ tráng sức đá quý nên không biết nguồn gốc thứ như tảng đá này là gì.
Bỏ hòn đá xuống, trong hộp gỗ còn có một quyển sách. Đó là một cuốn thư tịch bên ngoài có bốn chữ lớn: Thiên Cơ Bí Lục!
Mở ra xem, bên trong có rất nhiều thông tin văn tự, cả hình ảnh miêu tả các cơ quan khí giới. TỤ nỗ, độc cát đạn, lưu tinh tác... Thậm chí còn có thần lực nỏ, có cả Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong truyền thuyết, là thứ có thể giết được cả cao thủ Tiên thiên.
“Hoa...”, hai mắt Mạc Cầu sáng lên, trong lòng vui sướng lật dở từng hồi, trong đó hắn còn thấy cả thông tin về Đoạt Mệnh Ngưu Mao Châm hắn từng dùng qua nữa. Loại ám khí này có thể giết chết cao thủ nhị lưu nhưng trong cuốn Thiên Cơ Bí Lục này nó còn chưa được xếp vào trong tốp mười thứ đứng đầu. Ba thứ đứng đầu uy lực kinh khủng, trong tình thế đặc biệt có thể giết chết cả Tiên thiên.
Cơ quan, ám khí, độc dược, thuốc nổ.... mọi thứ đều có ghi chép ở trong này.
“Cốc Tu. Nhạc gia.” Mạc Cầu ngẩng đầu, ra vẻ trầm tư. Nhạc gia lấy việc luyện khí mà thành danh, thời kỳ hưng thịnh đây cũng là một danh gia vọng tộc, còn vượt qua cả tam đại gia tộc bây giờ. Có điều hai đời gần nhất gia tộc này xuống dốc, bây giờ có khá ít người còn biết đến họ.
Có rất nhiều ám khí họ chế tạo đã thất truyền. Không kể Bạo Vũ Lê Hoa Châm hay Diêm La Rương đều là những thứ ám khí đỉnh cấp, ngay cả Đoạt Mệnh Ngưu Mao Châm cũng đã không còn thấy xuất hiện nữa. Có lẽ là đã không còn ai có khả năng chế tạo ra được.
Khó trách người Nhạc gia lúc bấy giờ lại nóng lòng sốt ruột như thế, ngay cả đám trẻ tuổi trong tộc cũng được kéo đi để tìm kiếm Cốc Tu. Nguyên nhân giờ hắn mới rõ, vì đối phương đã lấy giấu mất quyển Thiên Cơ Bí Lục này!
Khẽ vuốt quyển bí tịch trong tay, ánh mắt Mạc Cầu chớp động, sau đó lật đến phần cơ quan thuật rồi đọc. Một lát sau, hắn không nhịn được nhíu mày. Cuốn Thiên Cơ Bí Lục này đúng là tinh diệu nhưng rất nhiều chỗ sử dụng ám ngữ không dễ hiểu được. Chỉ bằng vào một cuốn sách này để mong học được một thân tu vi đỉnh tiêm thì thật khó.
Có điều... Mạc Cầu có hệ thống hỗ trợ, chưa chắc đã không làm được.
Cuốn Thiên Cơ Bí Lục này không giống võ kỹ công pháp bình thường, nó có nhiều phần, nhiều nội dung khác nhau, khả năng rất lớn là không chỉ do một người viết nên. Có lẽ là nhờ truyền nhân nhiều đời Nhạc gia tổng kết mà thành.
Hắn muốn học, nhưng cũng không cần phải ôm đồm, trước mắt sẽ chọn một thứ để tu tập là được. Dù sao hiện giờ võ nghệ hắn cũng đã có đủ, việc này đối với hắn đúng là một việc vui ngoài ý muốn thêm thắt mà thôi.
Trong tửu lâu, có một người đang ung dung tiến lại. Hắn híp mắt nhìn một lượt xung quanh rồi ngồi xuống một cái ghế tựa mềm.
“Tiền bối.” Gia chủ Nhạc gia Nhạc Định Sơn ra vẻ nịnh nọt, chắp tay mở lời. “Làm phiền ngài tự mình vất vả đi một chuyến.”
“Thôi.” Người tới khoát tay. “Ai bảo ta và tiên nhân nhà các ngươi có một chút tình cảm, bây giờ đành vậy.” Vừa nói hắn vừa bưng bầu rượu lên miệng tu một hơi ừng ực. “Nói đi, các ngươi có việc gì?”
“Tiền bối.” Nhạc Định Sơn khẩn trương. “Ta nghe nói món đồ kia bị người khác lấy mất rồi?”
“Cái gì.” Người tới nhướng mày khẽ lắc đầu thở dài. “Bọn hạ nhân làm việc ngày càng không có quy củ, thậm chí ngay cả chuyện như thế cũng để lộ ra.” Nói xong hắn gật đầu. “Không sai, đồ vật năm đó tên hòa thượng kia gửi đã có người lấy ra rồi. Ngươi cũng biết, chúng ta tuy nhận cầm đồ vật nhưng không ghi chép, không mở ra nên không thể biết bên trong là thứ gì.”
“Tiền bối.” Nhạc Định Sơn vội nói. “Không biết tiền bối có thể nói giúp người đến lấy đồ là người phương nào không?
“Hắc hắc...”, Người tới cười lạnh, nghe đối phương hỏi thì không đáp, chỉ bưng bát rượu lên uống.
“Nguyên nhi.” Nhạc Định Sơn chớp mắt, quay đầu hướng về sau. “Mau đem đồ vật kia tới.”
“Vâng.” Nhạc Nguyên lấy ra một cái hộp gấm đưa tới. Nhạc Định Sơn nhận lấy cái hộp rồi đặt nhẹ lên bàn, đẩy tới trước mặt đối phương xong mới từ tốn nói. “Tiền bối và Nhạc gia đã tương giao nhiều năm, không phải người ngoài. Chúng ta có chút lễ vật biểu hiện thành ý.”
“A...”, người tới cúi đầu, quét mắt nhìn đồ vật trong hộp thì híp mắt cười. Hắn vươn tay lấy chuỗi ngọc trong hộp ra, từ từ ngắm nghía. “Thật là đúng dịp, mấy tháng nữa là đại thọ trăm tuổi của lão thái gia Lục phủ nên có rất nhiều người tới tiệm của ta lấy đồ về để chuẩn bị hạ lễ.”
Hắn cúi đầu cười khẽ, biểu hiện như thể xung quanh hắn không còn ai khác.
“Ta nhớ, Mạc thần y của Linh Tố Phái có đến lấy đi hai thứ, không biết là thứ gì? Thôi chết, ta nói mê sảng cái gì thế này!”
“Mạc thần y?” Nhạc Định Sơn sững người.
Trên đường dài, tiếng bánh xe lăn tạo thành những tiếng lộc cộc. Xe ngựa của Nhạc gia từ quán rượu sau ngõ hẻm chạy ra.
“Cha.” Bên trong buồng xe, Nhạc Nguyên ngồi ngay ngắn ở đối diện, hắn cất tiếng. “Ta nhớ ra rồi, năm đó chúng ta có gặp một đôi nam nữ, tên năm nhân đó tên là Mạc Cầu. Liệu có phải hắn hay không...”
“Lúc trước chính là hắn đã giết Cốc Tu, từ đó có được tấm biên lai cầm đồ. Sao đến hôm nay hắn mới lấy ra?”
“Ừm!” Nhạc Định Sơn nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. “Có lẽ không phải. Dù sao việc ấy qua đã nhiều năm, nếu đúng hắn có tấm biên lai thì cần gì chờ tới hôm nay mới đến lấy. Hơn nữa dù cho đúng là hắn thì Nhạc gia chúng ta cũng còn thiếu hắn một phần nhân tình, làm thế nào để thuận lợi lấy được đồ về mới là điểm mấu chốt.”
Hắn lộ vẻ trầm ngâm. “Ta nhớ lúc đó Cốc Tu bắt Thanh nhi, Tiểu Vũ đi, sau đó hai đứa được người ta cứu ra phải không?”
“Đúng.” Nhạc Nguyên khẽ gật đầu. “Nhưng người đến che mặt nên Thanh muội không nhìn thấy tướng mạo, còn Tiểu Vũ đã hôn mê rồi.”
“Việc này...”, Nhạc Định Sơn sờ cằm. “Chúng ta có qua lại với vị Mạc thần y kia không?”
“Không nhiều.” Nhạc Nguyên lắc đầu. Hiện giờ hắn đã tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc. “Vị Mạc thần y này tính tình có chút khác thường, bình thường chỉ đóng cửa tiềm tu nên không có bao nhiêu bằng hữu. Có điều sư tỷ cùng đến phủ Đông An với hắn thì lại có quen biết với Thanh muội, có lẽ chúng ta có thể dùng chút quan hệ ấy.”
“Tốt.” Nhạc Định Sơn gật đầu. “Chuẩn bị lễ vật để ta đến bái phỏng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận