Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 127: Thiếu nữ

Không để ý tới hai mắt Triệu quản sự đang trợn cả lên lẫn vẻ mặt kinh ngạc của Tả Văn Bác, Tần Thanh Dung kéo Mạc Cầu ra một chỗ vắng người rồi bảo.
“Trên tay ta có chút bạc, bán thêm mấy thứ đáng giá thì cũng tầm hơn ba trăm lượng.”
Nàng bấm bấm ngón tay tính toán. “Trên người ngươi không phải cũng có chừng một tăm hai chục lượng sao, hai ta gộp lại chắc là đủ. Ta có thể mượn thêm ở chỗ mẹ nuôi...”
“Sư tỷ.” Mạc Cầu đưa tay ngăn lại. “Không phải phiền toái như vậy. Ngươi cho ta mượn một trăm lượng, phần còn lại ta sẽ nghĩ cách là được.”
“Cái gì?” Tần Thanh Dung sững người. “Ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?”
Mấy tháng trời ở chung, vốn liếng trong người Mạc Cầu có bao nhiêu nàng đều nắm rõ. Thời điểm hai người rời khỏi Giác Tinh Thành, để phòng ngừa vạn nhất, nàng không mang theo nhiều tiền bạc.
“Ngươi quên mấy ngày tước ta ra ngoài một chuyến sao, cũng có thu hoạch nhất định.” Mạc Cầu cười nhạt. “Đao trong tay ra cũng có thể đổi được không ít bạc.”
“Không được.” Tần Thanh Dung lắc đầu. “Đao kiếm là đồ hộ thân của ngươi, sao có thể bán lấy tiền được. Không đủ thì ta giúp thêm.”
“Cũng được.” Mạc Cầu không từ chối. Coi như hắn mượn, đến lúc trả cả vốn lẫn lời là được.
“Còn cả Triệu quản sự nữa, hắn không thể tay không giúp chúng ta được. Chỗ tiền ấy đành phiền sư tỷ giải quyết giúp ta.”
“Đương nhiên.” Tần Thanh Dung nhoẻn miệng cười. “Chúng ta quan hệ thế nào, ngươi lại còn phải khách khí sao. Hiện giờ điều ta lo là việc này có chắc chắn không.”
“Phải.” Mạc Cầu gật đầu. Đây chính là năm trăm lượng bạc, là một số vốn không nhỏ. Nếu bị người ta lừa thì chắc sẽ tức chết mất. Hai người bọn họ mới đến nơi này, có thể coi là người thân chỉ có Tả gia, tên Triệu quản sự kia còn chưa biết thế nào.
Cũng may, đối phương có vẻ tham tài nhưng cũng có thể tin cậy được. Trên bàn rượu, ngoài chuyện ngạc nhiên vì quyết định chọn cách dùng tiền của hai người ra thì cũng không còn yêu cầu gì khác nữa.
Mấy ngày sau.
Người của Triệu phủ tới báo sự việc đã được giải quyết để Mạc Cầu chuẩn bị tiền bạc đi theo tới Dược cốc.
“Sư tỷ, ta sẽ nghĩ cách sớm gửi lại bạc cho ngươi.”
“Không cần gấp gáp.”
“Không có chỗ bạc này, việc ngươi muốn làm chắc sẽ bị chậm lại một thời gian. Ta sẽ cố gắng hết sức.”
“Ta đã nói không phải gấp mà.” Đi đến cửa ngõ, Tần Thanh Dung đột nhiên giậm chân. “Chủ nợ không gấp, ngươi gấp cái gì?”
“A...”, Mạc Cầu cười khẽ. “Sư tỷ nói đúng lắm.”
“Đi thôi, đi thôi.” Tần Thanh Dung khoát tay liên tục. “Học không thành thì đừng có trở về gặp ta.”
“Sư tỷ mới thật là dứt khoát đấy.” Mạc Cầu chạy đến xe ngựa, chần chừ một cái rồi nhìn về phía Tần Thanh Dung gật đầu.
“Bảo trọng!”
“Bảo... trọng...”
Nhìn chiếc xe ngựa rời đi, Thanh Dung giơ tay chào, vẻ mặt vui vẻ cũng dần biến mất, cuối cùng nàng cúi đầu bất lực. Dưới tia nắng sớm, thân thể nàng khẽ run lên, từ từ dựa vào vách tường nhìn theo đến lúc chiếc xe ngựa hoàn toàn khuất bóng.
Cha, mẹ, sư đệ... Mỗi người đều lần lượt ra đi, cuối cùng chỉ còn lại mình nàng.
Trong xe ngựa, Mạc Cầu lấy từ trong ngực ra một mảnh ngọc bội, là phần lễ vật Tần Thanh Dung chuẩn bị trước khi hắn lên đường. Mảnh ngọc bội không giá trị lắm nhưng tầm lòng nàng gửi gắm thì lại không nhẹ chút nào.
Hắn nhìn mảnh ngọc bội, than nhẹ một tiếng rồi bỏ vào trong ngực.
Dược cốc gọi là cốc nhưng chỉ là một cái khe giữa hai ngọn núi. Bên trong dùng để trồng thảo dược, còn những việc bình thường đều diễn ra ở trên núi. Ngọn núi vô danh nhưng cảnh sắc thì tuyệt đẹp. Đi theo đường mòn sẽ có cảm giác thú vị đặc biệt.
“Tam trưởng lão họ Đổng tên Tịch Chu, mọi người vẫn gọi là Tam Thu cư sĩ, là trưởng lão nội môn trẻ tuổi nhất của Linh Tố Phái.” Trên thềm đá, Triệu quản sự giới thiệu. “Vị trưởng lão này tính tình cổ quái, những cái khác không nói, duy chỉ có điểm đặc biệt là yêu thích tiền tài.
Ngươi phải nhớ cho kỹ.”
“Vâng.” Mạc Cầu đáp. “Trời đã không còn sớm, chúng ta nhất định phải đi gặp Đổng trưởng lão vào lúc này hay sao?”
“Trưởng lão bộn bề công việc, có thể gặp chúng ta đã tốt lắm rồi, lần sau chưa chắc đã gặp được.” Triệu quản sự lắc đầu. “Ngươi có biết Tiềm Long Sồ Phượng bảng không?”
“Đã từng nghe nói qua.” Mạc Cầu gật đầu.
“Lúc còn trẻ, tam trưởng lão từng có tên trên bảng này một thời gian đấy.” Triệu quản sự nói tiếp. “ Hơn nữa hắn còn là người duy nhất trong mấy chục người của Linh Tố Phái từng lọt vào bảng này. Dù sau đó có gặp biến cố nhưng ngươi đừng thấy hắn tham tài mà sinh lòng khinh thường.”
“Ồ” Mạc Cầu hiếu kỳ hỏi. “Muốn được có tên trên bảng ấy rất khó?”
“Tất nhiên.” Triệu quản sự trịnh trọng gật đầu. “Có thể trở thành nhất lưu cao thủ trước ba mươi tuổi, ngươi nghĩ ai cũng có thể dễ dàng đạt được sao? Bao năm qua, trừ một số rất ít thiên tài, người trên bảng ấy đều bị mấy thế lực lớn lấy cả.”
“Nhất lưu cao thủ...” Mạc Cầu đang định hỏi xem cái gì là cao thủ nhất lưu thì đối phương đã ngắt lời.
“Đến rồi.”
Tòa kiến trúc trước mặt nhìn hơi giống một đạo quán, mái hiên, cột hiên được điêu khắc ưu mỹ tựa linh hạc, tuy thời có thể cất cánh bay lên.
Hai người gõ cửa, có một vị nữ đồng đi ra. Nàng có vẻ đã biết trước là hai người sẽ tới nên vẫy tay, không nói không rằng dẫn hai người ra sau hậu viện.
“Tiểu thư đang luyện quyền, các ngươi chờ một lát.”
“Phù...”
“Uỳnh!”
Âm thanh trầm thấp từ cách đó một quãng truyền tới. Ngăn ở giữa là hàng trúc rất dày nhưng hai người vẫn có thể mơ hồ thấy một thân ảnh đang từ từ di chuyển. Đi tới gần, hiện ra trước mắt hai người là một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu, vẻ mặt nghiêm túc đang thi triển quyền pháp.
Quyền pháp không có gì đặc biệt nhưng lúc đối phương ra quyền thì quyền phong giống như bị một cái lồng trong suốt bao bọc lại. Cánh tay nàng thi thoảng lại nhoáng lên, nhìn như không va chạm với cái gì mà lại có tiếng trầm vang thoát ra, âm thanh khiến người nghe cảm thấy gân cốt tê dại.
Mạc Cầu không nghi ngờ gì, khối đá trước mặt đối phương sẽ bị chấn vỡ.
“Chân khí ngoại phóng.” Triệu quản sự thấy một màn này thì hít sâu một hơi, lẩm bẩm. “Đổng sư muội đã đạt tới cảnh giới này rồi sao!”
Chân khí ngoại phóng?
Mạc Cầu động lòng, hắn chỉ biết đây là một cấp độ cảnh giới Hậu thiên. Mấy vị cao thủ Hậu thiên mà hắn biết ở Giác Tinh Thành lúc trước như Chung Vân Triệu, Lăng Vạn đều chưa đạt tới trình độ này. Thế mà một cô nương còn trẻ như thế trong Linh Tố Phái đã đạt tới rồi!
Cảm giác được gì đó, thiếu nữ dừng lại, từ trước người nàng vang lên tiếng nổ như tiếng sấm rền.
“Các ngươi đã tới.” Nàng xoay người, tiện tay với lấy cái khăn mặt mà nha hoàn vừa đưa tới. “Bạc đã mang đến rồi chứ?”
Gương mặt nàng xinh đẹp, âm thanh lại thánh thót, hai mắt có thần. Thân thể đã phát dục nhưng chưa lộ rõ, đôi chân lại thon dài báo hiệu trước về một mỹ nhân trong tương lai.
“Đã chuẩn bị rồi.” Triệu quản sự vội ra hiệu, Mạc Cầu cũng không nhiều lời đẩy túi đồ mang theo tới trước.
“Ngươi chính là Mạc Cầu?” Thiếu nữ quét mắt nhìn hắn, vẻ hiếu kỳ. “Nghe nói ngươi vì muốn danh ngạch đệ tử ký danh của cha ta mà bao nhiêu tiền tài của người thân đều lấy ra cả? Ngươi nghĩ thế nào?”
Ánh mắt nàng nhìn hắn giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Mạc Cầu đưa mắt nhìn Triệu quản sự rồi bất đắc dĩ chắp tay. “Có thể được học nghệ từ chỗ trưởng lão thì mấy trăm lượng bạc này có xem là gì.”
“Ăn nói dễ nghe đấy.” Thiếu nữ bĩu môi, không kiểm tra mà tiện tay đưa cái túi ra phía sau. “Mang đồ đưa vào kho, tiện lấy cho hắn một khối lệnh bài của cha ta. Đúng rồi, ngươi cũng tập võ đúng không? Tu vi thế nào rồi?”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu. “Khó khăn lắm mới đạt tới Đoán Cốt.”
“Chừng này tuổi rồi mà mới có cảnh giới Đoán Cốt?” Nàng nhíu mày. “Ngươi học võ từ lúc nào?”
“Mười ba mười bốn tuổi gì đó.” Mạc Cầu đáp. “Tính đến bây giờ mới được mấy năm.”
“Mười ba mười bốn?” Thiếu nữ vỗ nhẹ vào trán. “Bắt đầu hơi muộn, chưa chắc đã có thành tựu. Thôi, cứ tạm như vậy đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận