Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 521: Hỏi thăm

Trốn!
Chỉ cần trốn về được huyện nha là sẽ còn cơ hội. Ở huyện nha còn hơn trăm tên quỷ sai, có hộ pháp Âm Xà, thánh nữ La giáo Nam Tùng. Lần này xem như phải thiếu La giáo một cái nhân tình rồi.
Nghĩ đến đây, Âm Sơn quân Tô Hồ thầm hận. Hắn có thể khẳng định, bốn tiểu bối tới từ Thiên Sơn và Vân Sơn nhị lão tới đây chắc chắn có liên quan đến La giáo. Vừa dẫn đối thủ đến, lại thừa cơ làm viện thủ để lấy nhân tình của người khác vốn là thủ đoạn La giáo thường dùng. Biết là vậy, nhưng phần nhân tình này không thể không thiếu.
Âm Phong độn là độn pháp cực kỳ cao minh, Tô Hồ mang thương thế trong người nhưng tốc độ di chuyển vẫn rất nhanh. Đá núi, vách tường hắn xem như đường bằng, dễ dàng lách thân lao vút qua, mặc dù thương thế cũng làm cho khí tức của hắn vận chuyển không được thông thuận.
Ở phía sau loáng thoáng đã thấy có người đuổi theo.
“Chạy đi đâu.”
Từ Vân Phượng quát lên, một đạo kiếm quang sáng rực xông thẳng lên trời.
Thiên Sơn Tam Thần Kiếm.
“Tiểu bối.” Âm Sơn quân cau mày, trong lòng vừa kinh vừa sợ, hắn bấm tay bắn ra đao khí. “Tô mỗ sẽ không tha cho các ngươi.”
“Hừ.” Hạ Hầu Nhân cầm kiếm, Thiên Vũ kỳ kiếm đón đầu phủ xuống. “họ Tô kia, ngươi nghĩ chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi?”
“Chịu chết đi.”
Mã Đình Đình và Bạch Lương cũng sóng vai xông lên, bốn người bốn kiếm liên thủ công tới.
“Rầm rầm…”
Đột nhiên trước mắt tối sầm, Âm Sơn quân dùng tới pháp môn ve sầu thoát xác, đem quần áo trên người trút bỏ cả lại, quần áo đi theo hắn mấy chục năm đã sớm đọng thành quỷ khí. Hắn vừa vứt ra, quỷ khí hoá thành mây đen bao phủ bốn người ở trong đó, còn Âm Sơn quân thì nhân cơ hội hoá thành một sợi khói xanh bay về huyện nha ở cách đó không xa, chẳng kịp để ý đến tình trạng nhếch nhác của mình.
“Bạch.”
Âm phong bao phủ lướt qua trên đường rồi đâm vào đại môn huyện nha.
Tĩnh lặng.
Tĩnh lặng bất thường đến mức quỷ dị.
Cửa đại môn rộng mở, đường chính rộng rãi nhưng không thấy bóng dáng quỷ sai đâu, không có thế, bản thân vốn là huyện chủ của Âm Sơn huyện, Tô Hồ cảm nhận rõ cả huyện nha rộng lớn, ngoài trừ phu nhân ra thì nơi đây không còn âm hồn quỷ vật nào tồn tại.
Âm Sơn quân hiển lộ thân hình, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào bóng hình ở phía trước. Gương sáng treo cao, một người ngồi ngay ngắn ở bị trí huyện chủ, tóc mai điểm bạc, ánh mắt tang thương. Người này đang cầm trong tay một quyển sách với vẻ mặt suy tư. Âm Sơn quân xuất hiện không hề làm người này chú ý tới, tựa như chỉ có nội dung ghi chép trên thư tịch mới hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Âm Sơn quân đảo mắt, phía sau đối phương là hai nữ nhân Nam Tùng và Thanh Tuyền đang đứng sóng vai. Thanh Tuyền hiện ra vẻ lo lắng và bi thương, thánh nữ Nam Tùng thì hơi lắc đầu như muốn ra hiệu điều gì. Một bên chính đường còn có một đám người sống, chính là đám người Thẩm Thu lúc trước.
Bọn hắn chạy trong hoảng hốt, không phân biệt được phương hướng nên chạy đúng vào trong huyện nha này. Thật may ở đây không thấy có quỷ sai tồn tại nữa. Đám người này nhìn thấy Âm Sơn quân xuất hiện thì không khỏi biến sắc, co rúm lại ở một góc.
“Các hạ là ai?”
Không để ý đến đám người sống, Âm Sơn quân chớp mắt, nhìn Mạc Cầu cảnh giác, sau đó nhìn vào khối hắc thạch to chừng bàn tay đặt trên bàn mà chất vấn. “Vì sao lại tự ý xông vào huyện nha Âm Sơn huyện?”
Quỷ sai quanh đây biến mất không thấy đâu nữa, thánh nữ Nam Tùng thì đứng yên không nhúc nhích, không cần đối phương nói hắn cũng hiểu, có thể trong một thời gian ngắn khống chế huyện nha, khống chế thánh nữ Nam Tùng thì kẻ này thực lực bất phàm, có lẽ cũng là một vị chân nhân. Lại thêm phu nhân hắn hiện đang ở trong tay đối phương, chưa rõ tình hình Âm Sơn quân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao chỉ cần quay lại huyện nha này, thương thế của hắn có thể nhanh chóng hồi phục, thực lực cũng được hỗ trợ tăng lên, thời gian càng lâu thì hắn càng có lợi.
“Không biết năm nào, có kỳ vật từ trên trời rơi xuống, vĩnh trấn U Minh.” Mạc Cầu ngẩng đầu, ánh mắt suy tư. “Kỳ vật băng liệt, tản mát ra bốn phương các nơi như thành trì, núi rừng, miếu thờ…, tiếp đó thành ra Sơn thần, Thổ địa…”
Hắn cầm hắc thạch lên ra điều suy nghĩ. “Chính là vật này đã biến Âm Sơn huyện hoá thành quỷ vực, cũng làm cho các ngươi lên Thần chức thổ địa?”
Hắc thạch do mạc Cầu tìm được trong pho tượng cùng với một số cổ tịch khác. Ghi chép trong sách làm Mạc Cầu hứng thú.
Thần chức!
Ở thế giới này lại có Sơn thần Thổ địa trong truyền thuyết, chỉ là không đủ mạnh mẽ, tuổi thọ cũng bị giới hạn lại như tu vi.
“Không sai.” Âm Sơn quân gật đầu. “Các hạ là ai?’.
“Thần chức.” Mạc Cầu không để ý đến câu hỏi của đối phương, hắn vuốt ve hắc thạch, ánh mắt ngạc nhiên. “Thiên hạ rộng lớn quả không thiếu sự lạ, chỉ một cái động thiên nho nhỏ đã có những tồn tại không tưởng tượng nổi như vậy rồi.
Động thiên?
Âm Sơn quân giật mình, cách xưng hô này hắn đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải. Trong lòng hắn bắt đầu nổi lên một cảm giác không an tâm.
“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
“Ta à?” Mạc Cầu để quyển thư tịch xuống, cầm lấy một quyển khác rồi lắc lư hỏi. “Hơn ba mươi năm trước, Thái Ất Tông đã gặp phải chuyện gì? Vì sao trong sách này không thấy có ghi chép lại?”
“A…”
Ba tiếng Thái Ất Tông mang theo uy năng lớn lao khiến Âm Sơn quân biến sắc. Hắn lùi về sau một bước, toàn thân căng ra như lâm đại địch, đôi mắt mở lớn trừng trừng.
“Ngươi… là người của Thái Ất Tông?”
Hắn bỗng nhớ ra, cái từ Động thiên chính là cách xưng hô của người thuộc Thái Ất Tông đối với một ít địa phương.
“Không thể nào.” Âm Sơn quân cắn răng, cả giận nói. “Hơn ba mươi năm trước, trên đời đã không còn người của Thái Ất Tông nữa, ngươi là ai?”
“Cộc… cộc…”, Mạc Cầu gõ nhẹ lên mặt bàn ra điều suy nghĩ. “Năm đó đã phát sinh chuyện gì? Thái Ất Tông có hai vị được triều đình sắc phong Thiên sư, việc lớn như thế lại không hề có ghi chép để lại.”
Thánh nữ Nam Tùng ở bên cạnh cũng hoảng hốt. Nàng không rõ Thái Ất Tông đại biểu cho cái gì, nhưng có thể thấy được nỗi sợ của Âm Sơn quân. Nàng cũng rõ Thiên sư đại diện cho cái gì. Đương thế có không ít chân nhân, nhưng chỉ có một người được xưng là Thiên sư, ngay cả Thánh Mẫu của La giáo cũng không được gọi như vậy.
Thiên sư.
Thiên địa chi sư.
Các triều đại đổi thay, nhưng dám dùng chức vị này thì không có ai không phải là tồn tại thiên hạ vô dịch. Thế mà hơn ba mươi năm trước, Thái Ất Tông tồn tại hai vị Thiên sư, lại không được ghi chép đến? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đến mấy chục năm sau các cao thủ thế hệ trước vẫn không dám nhắc tới.
Nhất thời nàng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Nàng cũng không phát hiện ra, thời khắc đề cập tới Thiên sư, ngữ khí Mạc Cầu không hề có thay đổi, giống như đó chỉ là một cách gọi bình thường vậy.
Nam Tùng không phát hiện ra, nhưng Âm Sơn quân thì lại thấy rất rõ. Năm đó hắn đã là Âm Sơn huyện chủ, may mắn tham gia chiến dịch kia, tận mắt chứng kiến thực lực kinh khủng của người ấy. Đó không phải là thiên hạ vô địch, mà là kẻ địch của cả thế gian. Đối với hắn, Thiên sư là cách xưng hô chí cao nhưng chỉ có những ai thực sự biết về Thái Ất Tông mới biết trong mắt những người đó Thiên sư không tính là gì cả.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lần thứ ba hỏi lại câu này, Âm Sơn quân hít sâu một hơi. “Thái Ất Tông chính là tà ma ngoại đạo bị triều đình phong sát, bất kỳ ai cấu kết đều mắc phải tội chết. Ta khuyên các hạ đừng tự làm khó mình. Một khi phát hiện ra đệ tử Thái Ất Tông tồn tại, bất luận là triều đình hay tông môn đều sẽ ra tay diệt trừ tận gốc.”
Hắn đang nói chuyện thì từ phía sau hiện ra bốn thân ảnh.
“Tà đạo, chạy đi đâu.”
“Họ Tô, nhận lấy cái chết đi.”
“Thẩm công tử?”
Thiên Sơn tứ kiếm hiệp xông vào đại điện, vừa muốn động thủ nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng sững cả lại.
“Chuyện gì vậy?” Mã Đình Đình ngạc nhiên. Chủ vị huyện nha sao lại có một người đang ngồi, còn Âm Sơn quân thì đứng ở phía dưới giống như tù phạm đang chịu thẩm vấn.
“Bốn vị.” nhìn thấy bốn người vừa tới, Thẩm Thu đại hỉ, hắn vội vàng lên tiếng. “Các ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta cũng vừa tới đây, còn cả… hắn cũng tới.”
Nói xong Thẩm Thu sợ hãi chỉ về phía Âm Sơn quân.
“Các ngươi mau lui ra sau.” Từ Vân Phượng cầm kiếm liếc mắt ra hiệu cho mấy người, rồi nhìn Mạc Cầu đang ngồi ngay ngắn nói. “Các hạ cũng tới đây trừ ma vệ đạo? Âm Sơn quan tội ác chồng chất, ác nghiệp ngập trời, chúng ta không ngại cùng liên thủ để thay trời hành đạo.”
Đây là huyện nha, là đất của Âm Sơn quân, nàng không ngại nếu có người đứng ra giúp một tay.
“Hắc hắc…”, không chờ Mạc Cầu mở miệng, Âm Sơn quân đã cười thành tiếng. “Tiểu bối, các ngươi có biết người kia là ai không? Cùng hắn liên thủ thì chỉ có chết mà không rõ vì sao.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Mã Đình Đình nhíu mày. “Trừ ma vệ đạo là việc nên làm, họ Tô kia, ta khuyên ngươi đừng tìm cách giãy giụa nữa.”
“Trừ ma vệ đạo?” Âm Sơn quân nhếch miệng. “Ai là ma, ai là đạo, nếu trưởng bối của các ngươi ở đây, chắc chắn sẽ liên thủ cùng với ta để đối phó với người kia.”
“Nói hươu nói vượn.” Hà Hầu Nhân hừ lạnh. “Ma đầu như ngươi lại muốn liên thủ với chúng ta, đừng có nằm mơ.”
“Chưa chắc đâu.” Âm Sơn quân lắc đầu, hắn chỉ vào Mạc Cầu. “Các ngươi biết hắn là ai chứ?”
“Là ai?” Mã Đình Đình cũng cười lạnh. “Ta tin đó không phải bằng hữu của ngươi rồi.”
“Đúng thế.” Âm Sơn quân gật đầu. “Hắn không phải bằng hữu của ta, nhưng hắn là người của Thái Ất Tông.”
“Thái Ất Tông?”
Bốn người ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Từ Vân Phượng nhớ tới điều gì đó nhưng cũng không quá chắc chắn.
“Xem ra các ngươi cũng không biết.” Âm Sơn quân khẽ than. “Người của Thái Ất Tông chính là kẻ địch chung của chúng ta, nhìn thấy tất phải giết, bất luận là người hay là quỷ cũng vậy. Năm đó cả triều đình và tất cả tông môn trong thiên hạ đã lập ra ước định, trong đó có cả Thiên Sơn phái của các ngươi.”
“Vớ vẩn.” Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương khinh thường. “Ngươi bịa chuyện, việc đó làm sao có thể?”
“Điều hắn nói là sự thật.” Đột nhiên có một giọng nói nghiêm túc vang lên từ bên ngoài điện. Vân Sơn nhị lão sóng vai mà tới, khí tức bất ổn, đôi mắt sáng ngời nhìn Mạc Cầu. “Các hạ đúng là người của Thái Ất Tông?”
Đồng thời, một cỗ sát ý lạnh lẽo từ trên thân thể hai người tuôn ra, hai người không để ý đến Âm Sơn quân mà chỉ tập trung vào Mạc Cầu đang ngồi đó.
“Hừm…”
Mạc Cầu than khẽ, hắn đưa mắt nhìn suốt một lượt rồi cuối cùng dừng lại trên người Âm Sơn nhị lão. “Xem ra các ngươi có biết một chút tin tức. Vậy thì… đi theo ta.”
Dứt lời, một vòng kiếm quang u lãnh đã xuất hiện trên đại điện, kiếm quang băng lãnh làm thân thể tất cả mọi cứng đờ, kiếm ý băng hàn thấu xương như đến từ Cửu U làm không ai có thể trốn, cũng không gì cản được.
Kiếm quang rơi xuống, Âm Sơn quân và Vân Sơn nhị lão cùng biến mất không thấy đâu nữa, Mạc Cầu cũng vậy. Trong điện chỉ còn lại thánh nữ Nam Tùng nghi hoặc không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt nàng sợ hãi, hai bàn tay nắm chặt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận