Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 385: Điều động (2)

“Ừm!”
Bí pháp khác với pháp thuật, nó có liên hệ với tinh khí thần, lúc này Mạc Cầu không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn. Cùng lúc đó, một thanh huyết sắc đoản kiếm hiện ra từ hư không quấn lấy Âm Phong Vô Ảnh Kiếm.
Phẩm chất của đoản kiếm cực tốt, nhưng phương pháp ngự kiếm còn có chút tì vết nên lúc này chưa thể chém rách Âm Phong Vô Ảnh Kiếm, nhưng cứ để dây dưa như thế mãi hắn cũng khó lòng chống đỡ được.
Hai người một lơ lửng giữa không trung, thủ đoạn liên tiếp được tung ra, một người đứng trên mặt đất bị chịu nhiều hạn chế, lại thêm lão quái Cung Nghiệp này có pháp lực hùng hậu, Mạc Cầu chỉ là một tu sĩ luyện khí tầng tám, khó mà chiến đấu lâu dài với lão.
Thắng bại tựa như đã rõ. Dù có kiên trì đủ lâu thì đằng sau lưng đối phương vẫn còn có viện binh, không ai biết khi nào đám viện binh ấy sẽ xuất hiện.
Hít một hơi thật sâu, hai mắt Mạc Cầu ngưng trọng, đầu vai run run, Vạn Quỷ Phiên từ từ hiện ra ở sau lưng.
“Rầm rầm…”
Kỳ phiên phấp phới, khói đặc phun trào, từng đầu lệ quỷ hư ảo giãy giụa trong đó đang gào thét không thôi.
“Hô!”
Âm phong rúng động bao bọc lấy hắn bay thẳng lên không.
“Đi!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, từ trong đám khói đen có mấy đầu lệ quỷ lớn nhỏ xuất ra, duỗi bàn tay cách không lao về đám mây huyết hồng. Bàn tay chưa đến, không khí xung quanh đã bị dồn ép tản ra bốn phía.
“Ầm ầm…”
Trong tiếng vang trầm đục có một mặt huyết kính xuất hiện trước mặt lệ quỷ, ánh sáng lấp lánh rọi xuống khiến Lệ quỷ bị đình trệ. Lão quái Cung Nghiệp lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời sử ra vài kiện pháp khí khiến lão khá mất sức. Lão không ngờ đối diện với một tiểu bối luyện khí tầng tám lại gặp phải những thủ đoạn cường mãnh như vậy.
“Bạch…”
Ý niệm chưa ra hết, một thanh côn bổng đen nhánh đã phá vỡ hư không điểm về phía lồng ngực. Lực đạo hung mãnh phóng tới nhanh chóng nhưng lão quái nhìn thấy không sợ mà còn lấy làm mừng.
“Tiểu tử, ngươi muốn tìm chết.”
Là một đệ tử của Huyết Sát Tông, thứ lão am hiểu nhất là thôn phệ tinh huyết của người khác. Muốn làm vậy thì phải chiến đấu cận thân mới được. Chỉ cần lão đụng chạm vào da thịt đối phương, bất kể là ai, tinh huyết cũng bị tiêu thất ít nhất là một phần. Với Mạc Cầu, thứ hắn e ngại chỉ là một kiếm kinh thiên mà thôi. Hiện giờ phi kiếm không xuất hiện, lão tất nhiên sẽ không sợ hãi.
Lão cười lên một tràng lớn, năm ngón tay hoá thành trảo thủ đột kích hướng côn bổng. mạc Cầu nhíu mày, gương mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Ngay sau đó…
Pháp thể!
Quỷ thể!
Cực hạn bộc phát!
Huyết mạch chi lực!
Một cỗ lực lượng kinh người xuôi theo kinh mạch và da thịt phun trào, trong chớp mắt hội tụ lại trong lòng bàn tay. Hắn nắm chặt côn bổng, lực lượng mênh mông ầm ầm bộc phát. Hư không phía trước thanh côn hiện ra từng tầng sóng khí rung động dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Luận về các phương diện khác, Mạc Cầu không tính là quá mạnh. Ngay cả phương pháp ngự kiếm cũng bởi vì pháp lực yếu ớt nên khó có đột phá, duy có nhục thân lại có thể thể coi như có thiên phú dị bẩm. So sánh với đệ tử hạch tâm của tông môn, thậm chí với ngay cả đệ tử chân truyền hắn cũng không thua bao nhiêu, thậm chí còn có phương diện mạnh mẽ hơn.
Trước đấy hắn có mấy chục năm tập võ, công phu nhục thân sớm đã nhập hoá cảnh, ở cảnh giới Tiên thiên hắn có thể trong vòng ba trượng kích sát tu tiên giả rồi.
“Bành!”
Côn và trảo thủ va chạm với nhau, sắc mặt Cung Nghiệp biến động.
“Phốc!”
Lão há miệng phun ra một ngụm sương máu, huyết vụ được thi triển bởi bí pháp nổ tung giữa trời. Bản thân lão nhanh chóng lùi lại hoá thành một sợi huyết quang lao ngược về hướng lúc vừa tới.
Phản ứng của lão khiến Mạc Cầu hơi sững người lại.
“A…, thật quyết đoán.”
Mạc Cầu lắc đầu không đuổi theo, hắn biết không còn chưa phải là đối thủ của lão. Đừng thấy Cung lão quái bị thương mà xem thường, nếu thực sự cá chết lưới rách, người chiến thắng cuối cùng là ai còn chưa biết được.
Vạn Quỷ Phiên lắc lư mấy cái rồi quấn lấy hai vợ chồng Ô Liên Thành thừa dịp lực bộc phát vẫn còn lao đi như tia chớp. Sau khi trở lại sơn cốc mấy lập tức chui vào nơi trốn trong lòng đất.
Hai ngày sau, sắc mặt Mạc Cầu vẫn còn hơi nhợt nhạt, hắn xuất hiện ở ngay bên cạnh thuỷ vực. Đảo mắt một vòng, hắn vẫy tay, Kỷ Tuyết, Hạng Lương, hai vợ chồng Ô Liên Thành lần lượt bước ra.
“Chúng ta không thể chờ đợi mãi được, cần nhanh chóng chạy tới Đạo phủ. Các ngươi chuẩn bị nhanh đi rồi chúng ta sẽ xuất phát.”
“Vâng.” Mấy người đồng thanh đáp.
Nửa khắc thời gian sau, đoàn người tiếp tục lên đường. Thời gian nhanh chóng trôi qua thêm nửa tháng.
“Bành!’.
Từ nơi xa nở rộ một đoá linh quang, nó chính là dấu hiệu triệu hoán đệ tử của Thương Vũ Phái, lệnh bài tông môn cấp cho cũng đồng loạt rung lên.
“Lệnh triệu tập khẩn cấp?”
Vẻ mặt trầm tư, Mạc Cầu nhảy lên một ngọn núi gần đó, hắn thấy mấy đạo thân ảnh mang phục sức của Thương Vũ Phái lao về hướng linh quang xuất hiện, nhìn qua hình như không giống có cạm bẫy. Hơn nữa nơi này cũng thuộc phạm vi thế lực của Thương Vũ Phái, cao thủ đông đảo, tu sĩ Đạo cơ có thể nhanh chóng chạy tới, mức độ nguy hiểm quả thực không cao.
“Chiêu Mộ Lệnh.”
Tới lúc đoàn người đuổi tới nơi, một lão giả tóc trắng bồng bềnh cầm lệch bài trong tay quát lớn.
“Nay Huyết Sát Tông và Cửu Sát Điện xâm phạm, chưởng giáo có lệnh đệ tử gần đây tất cả phải hiệp trợ Trấn Pháp Ti toàn lực chặn địch, không được có sai sót. Kẻ nào dám làm trái, giết.”
Mạc Cầu trầm sắc mặt. Khó trách lão quái Cung Nghiệp và Triệu Vô Nhai lại có can đảm mai phục vây giết người của Thương Vũ phong và Trấn Pháp Ti, thì ra bọn chúng đã sớm có bố trí rồi.
Nhưng… hiện giờ hắn chỉ muốn được đi đạo phủ hoặc trở về tông môn dốc lòng tu hành mà thôi. Hắn không muốn lại phải đến nơi liều sống liều chết khác.
Mạc Cầu quét mắt nhìn ra xung quanh, mọi người có mặt ở đó đều ra vẻ khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận