Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 375: Tao ngộ

Tuy đặt ra những giả thuyết không tốt nhưng kỳ thực hai thầy trò Đan Bất Quy và Kỷ Tuyết không quá lo lắng. Khả năng ấy quá thấp! Chẳng may gặp phải tà tu thì những người nhận được truyền thừa chân chính cũng vô cùng ít.
“Đi thôi.” Đan Bất Quy phất tay áo, một vòng kiếm quang chém ra đánh nát cửa vào.
Phẩm chất pháp khí khác nhau thì linh quang hiển thị ra cũng không giống nhau. Nhìn linh quang từ phi kiếm của hắn hỗn tạp không thuần, vầng sáng cũng hơi ảm đạm là biết phẩm chất của nó không cao. Chẳng bù cho hai thanh phi kiếm sau lưng Kỷ Tuyết, linh quang hiện ra tinh khiết hơn nhiều.
“Là kẻ nào?”
“Thật lớn mật!”
“Dám xông vào Miêu trang, các ngươi muốn chết!”
Cửa lớn vỡ vụn, có tiếng rống giận từ trong nội viện truyền ra, theo sau là rất nhiều võ giả.
“Hừ!” Đan Bất Quy thấy thế thì hừ lạnh. “Dã ngoại hoang vu, đường sá khó khăn mà ở đây lại ẩn nấp nhiều quân nhân như thế, quả thật là đang giấu giếm điều gì.”
Vừa nói bàn tay hắn vừa chỉ ra, phi kiếm rung lên ở giữa không trung rồi quấn tới đám người kia.
“Bạch!”
Phi kiếm khẽ lướt đã có hai người ngã lăn ra đất.
“Phi kiếm!”
“Là tiên sư.”
Máy người phía sau thấy vậy thì biến sắc, bao nhiêu đấu khí trong lòng nhanh chóng tan biến rồi nhanh chóng lùi lại.
“Muốn trốn?” Đan Bất Quy cười. “Các ngươi trốn được sao?”
Hắn vung tay áo dài, giậm chân mà đi. Mái tóc trắng và chòm râu bạc tung bay trong gió, tư thế rất ra dáng một cao nhân đắc đạo. Hỗn hoàng phi kiếm bay lượn trong vòng mười tượng xung quanh, những nơi nó đi qua, người người đổ gục. Tiếng kinh hãi vang lên không dứt. Ngẫu nhiên có người phát động phản công thì đều bị phi kiếm của Kỷ Tuyết dọn sạch.
Phàm nhân mà thôi, tu vi có đạt đến Hậu thiên đại thành hay viên mãn thì trước hai người bọn họ cũng đều giống nhau cả. Hai người vừa ngự kiếm vừa tiến lên, chỉ qua một lát đã vào trong hậu viện.
Đan Bất Quy chun mũi ngửi khẽ, vẻ mặt lộ ra ý cười. Hắn bấm tay điểm phi kiếm, phi kiếm liền hướng về một góc đình viện mà bay đi.
“Oanh…”
Phi kiếm va chạm với mặt đất thì chợt vang lên chấn động kịch liệt. Một mảng lớn diện tích bị linh quang lật tung để hiện ra một cửa hang tối đen như mực.
Đan Bất Quy phất tay áo, hai người lập tức bay tới gần đó.
“Huyết khí nồng nặc quá.” Tu vi Kỷ Tuyết không cao, nhưng linh giác lại có phần vượt hơn cả sư phụ, nàng nhíu mày.
“Để ta xem.” Đan Bất Quy đưa tay ra rồi bỏ một tờ linh phù xuống. “Minh Quang Phù.”
“Đốt.”
Linh phù rơi xuống không cần lửa mà tự cháy toả ra một vùng ánh sáng soi rõ động ngầm. Vùng sáng khuếch tán để lộ giữ lòng đất u ám một cái ao máu. Cái ao chiếm diện tích chừng mấy trượng, ở giữa nước sôi phun như suối. Nước dịch màu máu trong ao đó đúng là… huyết dịch!
Quỷ dị, hung lệ, khát máu chi ý ngay lập tức hiển lộ, ngang nhiên xông vào thức hải hai người.
“Hoá Huyết Trì.” Hai mắt Đan Bất Quy co rụt lại, thân thể lạnh buốt. Hắn đột nhiên hét lớn.
“Mau trốn!”
Lập tức linh quang phun trào hiện ra rất nhanh rồi lùi lại.
Trong thiên hạ không thiếu các tông phái khác nhau, cả chính đạo lẫn tà đạo. Huyết Sát Tông là một trong số đó. Hoá Huyết Trì là đấu hiệu nhận biết độc môn của tông pháp này, không phải tu sĩ Luyện khí cao tầng thì không thể tế luyện được.
Gặp phải đệ tử cao tầng của Huyết Sát Tông ở đây đúng là vận rủi lớn nhất của hai thầy trò.
“Trốn ư?” Trong huyết trì, máu huyết đang phun trào chợt vang lên tiếng người. “Các ngươi trốn được sao?”
Một khắc sau huyết thuỷ dâng lên che khuất cả không trung, một cánh tay máu từ đó lao ra.
“Oanh!”
Bàn tay đập xuống, cả đình viện to lớn bị nó nghiền nát. Khí huyết sinh linh bên trong đều bị bàn tay này thôn phệ hoá thành một thể giúp nó to lớn hơn. Giữa lúc đó chỉ có một vòng linh quang lặng yên chui xuống lòng đất, dùng tốc độ nhanh kinh người bỏ chạy về phía xa.
“Độn Địa Phù?”
“Thú vị thật!”
Tại Ô phủ, Ma Lão Cửu kéo tới một cái ghế lớn, hắn ngồi xuống chính giữa đình viện rồi quét mắt nhìn quanh. “Còn mấy người chưa quay lại sao?”
Trước mặt hắn có mười ba người của Ô gia, thêm cả nô bộc lớn nhỏ có hơn mười người nữa, tất cả hiện đang quỳ dưới đất. Người nào người nấy run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ, hai mắt rưng rưng nhưng không ai dám phát ra tiếng động hay khóc lóc.
Những người vừa mới khóc thành tiếng đều đã mất mạng cả rồi.
“Bẩm… bẩm tiên sư.” Quản sự nhà họ Ô đang quỳ dưới đất run rẩy bò tới gần, hắn cúi đầu nhỏ giọng nói. “Hai vị tiểu thiếu gia chơi đùa gần đây, tiểu nhân đã sai người đi tìm, chắc sẽ trở về ngay thôi. Công tử Liên Thành và phu nhân đi trụ sở ở ngoài thành để gặp hai vị tiên sư vẫn chưa trở về.”
“Hai vị tiên sư?” Ma Lão Cửu sờ lên cằm. “Thật thú vị. Một địa phương nho nhỏ thế này mà lại gặp được người tu hành khác nữa.”
“Sư phó.” Hạng Lương chớp mắt. “Nơi này còn có tiên sư khác, chúng ta có nên rời đi trước để tránh phiền phức hay không?”
“Cái gì?” Ma Lão Cửu nghiêng đầu nhìn hắn. “Ngươi đang sợ đấy à?”
“Có một chút.” Hạng Lương trả lời một cách ngại ngùng. “Không phải sư phó người cũng nói rồi sao, chúng ta không được chào đón ở đây, cả Thương Vũ Phái và Trấn Pháp Ti đều đối nghịch với chúng ta.”
“Ngươi nói đúng. Cả Thương Vũ Phái và Trấn Pháp Ti đều không dễ động vào.” Ma Lão Cửu cười gằn. “Nhưng một đám tán tu trà trộn trong thế giới của phàm nhân thì vi sư giải quyết dễ dàng mà thôi. Huống chi…”
Hắn dừng lại một lúc, ngẩng đầu nhìn lên trên. “Gần đây còn có một vị sư huynh thượng tông ở, nếu phải đi thì bọn hắn mới là người phải đi trước.”
“Vâng vâng…”, sắc mặt Hạng Lương đã trắng bệch. Nó nhìn đám người Ô gia đang quỳ trên mặt đất với vẻ mặt không đành lòng. “Sư phó, chẳng may…”
“Không có chẳng may nào cả.” Ma Lão Cửu trợn mắt. “Đồ nhi ngươi xem thường vi sư hay sao? Ma Lão Cửu ta dù sao cũng là đệ tử nội môn của Cửu Sát Điện, là tu sĩ Luyện khí tầng chín. Ta đã bày thêm Ngũ Uẩn trận, ngay cả tu sĩ Luyện khí tầng thứ mười một ở đây ta cũng không sợ.”
BỘ đầu kim bài của Trấn Pháp Ti thường là tu sĩ Luyện khí viên mãn, đệ tử chân truyền hạch tâm của Thương Vũ Phái cũng thế, nhưng bọn họ liệu có bao nhiêu người chứ?
Vừa nói chuyện thì có tiếng báo hiệu từ bên ngoài vang lên. “Thùng thùng… Tiểu thiếu gia trở về rồi.”
Hai mắt vị quản sự sáng lên rồi trở lên trầm mặc. Đám người dưới của Ô gia càng nghiến răng nghiến lợi, bọn họ muốn mở miệng nhưng không dám phát ra tiếng động.
“Kẽo kẹt…”
Cửa ngoài mở ra, từ bên ngoài xuất hiện tiểu thiếu gia và một nam tử trung niên khác nữa. Nam tử có mái tóc trắng, ánh mắt tang thương, một tay dắt theo một đứa bé, tay còn lại ôm một đứa nữa. Mấy người đi tới đình viện, đám người trong nhà nhìn thấy thì cùng quỳ rạp xuống như bị một lực lượng vô hình khống chế không thể động đậy.
Hai đứa bé rất thắc mắc còn nam tử trung niên không biết lộ gì, chỉ nhẹ nhàng thả hai đứa nhỏ xuống. “Đi đi, các ngươi đi tìm người nhà đi.”
“Tạ ơn đại thúc.”
Hai đứa ngẩng cao đầu rồi từ từ chạy tới bên gia chủ Ô Trác. Ô Trác lúc này cũng hết sức vui mừng. Lần trước hắn nhìn thấy Mạc Cầu đã cách mấy năm nhưng tướng mạo đối phương thế nào hắn vẫn còn nhớ rõ. Mấy năm trôi qua vị tiên sư này nhìn vẫn như vậy. Lần này Ô gia được cứu rồi.
“A…”
Ma Lão Cửu ngồi thẳng dậy, hắn híp mắt nhìn Mạc Cầu. “Phàm nhân ư? Không phải, thu pháp thu liễm khí tức cao minh như thế thật là bội phục. Không biết phải xưng hô với các hạ như thế nào đây?”
“Đệ tử ngoại môn của Thương Vũ Phái, Mạc Cầu diện kiến đạo huynh.” Mạc Cầu chắp tay nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng. “Tổ tiên Ô gia có duyên với phái ta, Mạc mỗ phụng mệnh để ý đến bọn họ, xin đạo huynh hạ thủ lưu tình.”
Nói xong hắn hiển lộ tu vi.
“Luyện khí tầng tám. Đệ tử ngoại môn.” Ma Lão Cửu khẽ nhếch miệng lên. “Ta xem ra ngươi không hề biết lai lịch của Ô gia này. Có duyên cùng với tông môn của ngươi ư?”
“A!” Mạc Cầu không đổi sắc mặt. “Có vấn đề gì xin đạo huynh chỉ giáo.”
“Đừng lãng phí tâm tư làm gì.” Ma Lão Cửu khoát tay. “Với tu vi của ngươi, muốn kéo dài thời gian để khám phá trận pháp ở đây chỉ là vọng tưởng.”
Nghe hắn nói vậy, hai người Hạng Lương và Ô Trác đều biến sắc. Từ khẩu khí của Ma Lão Cửu mà đoán thì thấy hắn không hề sơ Mạc Cầu, thậm chí còn có chút khinh thường đối phương.
Đệ tử nội môn của Cứu Sát Điện và đệ tử ngoại môn của Thương Vũ Phái. Nghe như vậy thôi là có thể đoán được hai bên cao thấp thế nào. Ô Trác vừa cảm thấy mừng rỡ đã lại rơi vào buồn rầu.
“Ngũ Uẩn mê thần, điên đảo cảm giác.” Mạc Cầu ngẩng đầu đưa mắt nhìn bốn phía, hắn cảm thấy rất nhiều linh quang đang lấp lánh không ngừng. “Đúng là cao minh.”
Ngũ Uẩn Trận này có cùng công hiệu với Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo Trận của hắn, chỉ là Điên Đảo Trận dựa vào việc dẫn động khí tức biến hoá của thiên địa để gây ảo giác cho người khác, còn Ngũ Uẩn Trận thì trực tiếp mê hoặc họ.
Đấu tranh giữa cao thủ với nhau, sai sót một chút là đủ mất mạng rồi, huống chi là tâm thần bị mê mẩn. Luận về cao thấp, cuối cùng thì khí tức biến hoá của Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo Trận vẫn cao hơn một bậc.
“Đáng tiếc.” Mạc Cầu than nhẹ.
Sắc mặt Ma Lão Cửu đã sa sầm lại, hắn đột nhiên vung tay.
“Bạch!”
Một thanh đoản mâu đen nhánh phá vỡ hư không xuất hiện ngay phía trước Mạc Cầu.
“Khoác lác gì vậy? Đi chết đi.” Ma Lão Cửu cười lạnh lẽo.
Một khắc sau, ý cười trên mặt hắn trở nên ngưng trọng.
“Đinh…”
Mũi thương sắc bén đâm vào trán Mạc Cầu, lực lượng to lớn thổi bay mái tóc dài phía sau nhưng ở mi tâm đối phương lại chỉ hiện ra vết lõm nhỏ.
“Không thể nào.” Ma Lão Cửu thốt lên một tiếng, hắn đứng bật dậy từ ghế ngồi rồi trừng mắt. “Vô Hạ chân thân! Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Đệ tử ngoại môn Thương Vũ Phái, Mạc Cầu.”
Mạc Cầu đáp lạnh nhạt, hắn bước lên một bước, cả người đã ngay lập tức xuất hiện trước mắt Ma Lão Cửu.
Ngũ Uẩn Trận đúng là không có chút ảnh hưởng nào đến động tác của hắn.
“Bạch!” đón hắn là một nhánh đao đen kịt. Sắc mặt Ma Lão Cửu rơi vào âm trầm, sau khi xuất trảm sát đao ra thì thanh xà trượng bên cạnh nhanh chóng hoá thành một làn khói đen quấn về phía đối phương, thân thể hắn cũng nhanh chóng lùi lại.
“Đinh…”
Trước mặt Trảm sát đao hiện ra một vòng hoả diễm mỏng, liệt diễm nổi lên gợn sóng ngăn trở đao mang, đồng thời xuất hiện mấy đầu hoả long đột nhiên uốn lượn va chạm cùng với xà trượng. Liệt hoả mạnh mẽ theo nhau phun ra.
“Phốc!”
Pháp khí tương thông bị thương, Ma Lão Cửu cũng biến sắc, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi…”
Hắn há miệng muốn nói nhưng lại phát hiện có một thi thể không đầu xuất hiện trong tầm mắt mình. Thi thể kia… chính là thi thể của hắn!
Mắt hắn tối đen, ý thức dần chìm vào bóng tối.
Mạc Cầu buông tay, chiếc đầu lâu rơi bịch xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận