Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 198: Hiệu cầm đồ Bách Long Thông

Dược cốc chủ yếu cung cấp ba loại đan dược cho Lục phủ là Dưỡng Thần Đan, Phiêu Hương Tán và Định Khiếu Hoàn. Trong đó loại hao tốn nhiều tài liệu nhất, khó luyện chế nhất là Dưỡng Thần Đan. Trước đây cả Linh Tố Phái chỉ có Đổng Tịch Chu là có thể luyện chế ra được, hiện giờ thì có thêm Mạc Cầu nữa.
Sau khi tìm hiểu, hắn từ bỏ Phiêu Hương Tán mà chuyển sang nhận luyện chế Dưỡng Thần Đan. Lý do là bởi đan dược này có thể làm thần hồn trở nên mạnh mẽ hơn, giúp tăng tốc độ thắp sáng tinh quang trong thức hải của hắn. Tóm lại là có lợi ích rất lớn với hắn. Nếu có thể cắt xén một hai viên là bằng thời gian mười ngày hắn tu hành Phù Đồ rồi.
Với trình độ hiện giờ của hắn, làm việc đó không khó.
“Lốp bốp...”
Bên trong phòng luyện đan, âm thanh huyết nam mộc bị thiêu đốt vang lên giòn giã, từ đan lô tỏa ra từng làn khói trắng bao phủ căn phòng. Mạc Cầu mặc áp trắng dài ngồi xếp bằng ở giữa, quanh người hắn mây mù lượn lờ rất giống với tiên cảnh, chẳng bì cho Trương Tử Lăng, khuôn mặt nàng đang đỏ bừng. Nàng không ngừng kiểm tra ngọn lửa, thiếu cái là phải dùng quạt bổ sung ngay.
“Tốt.” Nhìn thời gian xong, Mạc Cầu chậm rãi cất tiếng. “Giữ cho ngọn lửa không bị tắt, chờ mùi thuốc bay ra, cho thêm một ít dược liệu là được. Ngươi chú ý quan sát đấy.”
“Vâng.” Trương Tử Lăng gật đầu thở phào. Mạc Cầu xem kỹ thêm một lần rồi khép hai mắt tiến vào cảnh giới nhập định.
Lúc này, hắn thông qua tinh quang trong thức hải để cảm ngộ Vô Định Kiếm nên hiểu về nó rất sâu. Việc cảm ngộ lấy mất của hắn 3800 khối tinh quang, nó chắc chắn là võ kỹ số một mà hắn đang sở hữu. Số lượng ấy rất gần với lúc cảm ngộ Đại Hải Vô Lượng Công.
Nó có thể đứng số một số hai trong cả đống võ kỹ ở Vân Lâu trong Lục phủ, uy lực tất nhiên phải mạnh mẽ, bất phàm. Những người khác cảm ngộ nó khó khăn vô cùng, Mạc Cầu lại chỉ cần có đủ tinh quang thì mọi việc không thành vấn đề.
Môn kiếm pháp này rất giống với Độc Cô Cửu Kiếm mà hắn biết từ kiếp trước. Một kiếm phá vạn pháp, kiếm đã xuất thì không gì không phá được!
Chả trách người ta nói Vô Định lão nhân có thể một kiếm định càn khôn. Dù là cao thủ Tiên thiên cũng khó chống đỡ qua mười chiêu của hắn. Kiếm pháp này không câu nệ vào chiêu thức hay binh khí, một khi đã nắm giữ thì có thể tùy ý thi triển. Hiện giờ Mạc Cầu đã tiếp cận với không ít võ kỹ nhưng sau khi cảm ngộ hắn vẫn liên tục tán thưởng. Chỉ tiếc là lĩnh ngộ với thực sự nắm giữ lại không giống nhau. Suy nghĩ ra được không có nghĩa là có thể tùy ý thi triển.
Vô Định Kiếm mạnh nhất ở một chữ phá. Khám phá hết thảy chiêu pháp trên thế gian, sau đó mới dùng một chiêu để chế định. Lúc trước còn trong tay Vô Định lão nhân, môn võ kỹ này đã cùng hắn hòa làm một thể, lúc chiến đấu với đối phương hắn không ngừng khám phá chiêu thức của đối phương, sau đó chỉ cần một kích là có thể phản sát.
Mạc Cầu chưa làm được việc đó. Hắn có cảm ngộ sâu sắc nhưng không có được tầm mắt của Vô Định lão nhân nên không cách nào chuyển ngay suy nghĩ thành hành động được. Trong khi đó, cao thủ giao đấu, hơn thua chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi. Ví như đối phương ra chiêu với hắn, hắn còn đang phân tích chiêu thức của đối phương thì có khi đã trúng chiêu của đối phương rồi.
Cũng may, Vô Định Kiếm có kèm thêm cả mấy chiêu thức tinh diệu tuyệt luân đi kèm để cho hắn đối địch bên cạnh pháp môn. Chờ cho hắn hiểu biết sâu rộng hơn, đem võ kỹ của trăm nhà quán thông là có thể làm được. Suy nghĩ vừa động, một vòng kiếm quang đã lặng yên xuất hiện trong thức hải.
Thập Bộ Nhất Sát.
Sau khi cảm ngộ Vô Định Kiếm, hắn lại có thêm ý tưởng cho chiêu thức này, cũng nhìn ra được chỗ thiếu hụt của nó. Đúng là chỉ có võ công thuộc về mình mới là thứ võ công cường mạnh nhất. Điều này Mạc Cầu không quên. Hắn biết dù hắn có tùy tâm sở dụng thi triển Vô Định Kiếm thì cũng không thể bằng Vô Định lão nhân kia được.
Thập Bộ Nhất Sát giúp hắn trong thời gian ngắn nhất đưa lực lượng bộc phát đến cực hạn, chiêu thức phát ra nhanh, chuẩn, quyết tuyệt.
Bên trong thức hải, từng đạo kiếm quang thay nhau hiện ra, mỗi thức đều biểu hiện cho một hướng bộc phát khác nhau. Làm sao để có thể vận chuyển chân khí, bộc phát năng lực bản thân đến cực hạn? Việc này cần thời gian để thử nghiệm.
Cả nội công, kiếm pháp, khinh công cần phối hợp với nhau hoàn mỹ trong nháy mắt để tạo ra Thập Bộ Nhất Sát. Có thêm kiếm lý của Vô Định Kiếm, chiêu thức này của hắn đạt được những tiến bộ lớn. Gặp phải khó khăn vướng mắc gì, hắn có thể nhờ hệ thống tìm hiểu thử nghiệm dần, cuối cùng cũng ra giải pháp.
Thời gian dần trôi, kiếm quang trong thức hải ngày càng sáng càng thịnh, gần như viên mãn. Ngoài ra, ở khía cạnh nội công tâm pháp hắn cũng không dám nơi lỏng. Hắn tu luyện công pháp không nhiều, Chính Dương Công và Đại Hải Vô Lượng Công là hai công pháp chính nhưng hắn đã tham khảo qua không ít công pháp khác.
Có thể kể như Linh Tố tâm pháp mà Trương Tử Lăng tu luyện, Minh Tâm Quyết gia truyền của Hứa Việt cùng một số môn nội công hắn đổi từ Vạn Quyển Lâu về. Những công pháp này đều có chỗ huyền diệu, nếu có thể dung hợp và cải thiện thì có lẽ hắn có thể sáng tạo ra một pháp môn có khi còn vượt qua cả Đại Hải Vô Lượng Công nữa.
“Ông...”
Tinh quang trong thức hải đột nhiên bừng sáng, sau đó hơn trăm khối theo nhau ảm đạm. Một môn tâm pháp chưa hoàn chỉnh từ đó sinh ra.
“Ai!”
Mạc Cầu mở hai mắt, hắn im lặng lắng nghe. So với tu luyện võ kỹ, sáng chế một môn nội công tâm pháp khó khăn hơn nhiều, không cẩn thận là có thể tự làm thương tổn chính mình.
Đại Hải Vô Lượng Công đã đạt tới cực hạn. Bất kể là tốc độ vận chuyển hay lực bộc phát đều rất khó tiến triển thêm lên. Dù hắn đã liên tục thử nghiệm cải tiến nhưng pháp môn mới vẫn còn rất nhiều sơ hở. Một khi tu hành, trong thời gian ngắn tu vi có thể tăng lên rất nhanh nhưng hệ lụy sau đó là kinh mạch có thể đứt đoạn rất nguy hiểm.
“Đát đát...” Có tiếng đập cửa vang lên.
“Vào đi.” Cửa đan phòng mở ra, Hứa Việt bước vào.
“Mạc đại phu.” Hắn cầm trên tay một cuốn cẩm nang đưa tới. “Đổng trưởng lão bảo ta mang vật này tới, bảo rằng trong này có nhiều thứ, ngày mai đi hiệu cầm đồ Bách Long Thông một chuyến.”
Đổng Tịch Chu toàn ở trong Dược cốc mà rất ít khi ra ngoài. Mấy năm qua hắn cũng rất ít ra ngoài làm việc.
“Hiệu cầm đồ Bách Long Thông.” Mạc Cầu nhận lấy cẩm nang mở ra, trong đó có hai tấm biên lại cầm đồ.
“Sao ta không nhớ trong thành nội có chỗ này?” Hắn tới thành nội đã được mấy năm, tuy ít ra ngoài nhưng những chỗ nổi tiếng đều đã ghé qua, có điều hắn chưa từng nghe nói đến nơi này bao giờ.
Tờ biên lai rất đơn giản, phía trên chỉ có một hàng số và một ít hoa văn quái dị. Cầm tờ biên lai trong tay, Mạc Cầu nhíu mày. Không biết vì sao hắn có cảm giác rất quen thuộc như đã từng thấy ở đâu rồi.
“Cái này ta biết.” Trương Tử Lăng nghe xong thì giơ tay nói. “Tiệm cầm đồ Bách Long Thông hình như là chỗ kinh doanh của Lục phủ, nằm trên con phố phía trước nha môn, người bình thường không thể vào đó. Dù là cầm cố nhưng những thứ có thể gửi ở đây đều rất hiếm thấy.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi gật đầu. “Nói cho người tới, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi.”
“Vâng.” Hứa Việt đáp rồi nói thêm. “Mặt khác, Trương trưởng lão có bảo, lão tổ Phù gia sợ là không sống được lâu nữa, Phù gia đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự. Đến lúc đó ngài sẽ cùng với Trương trưởng lão tới đó lễ bái.”
“Phù lão gia tử.” Mạc Cầu lộ vẻ suy tư. “Bệnh của hắn đã kéo dài một năm rồi nhỉ?”
“Hơn một năm rồi.” Hứa Việt chắp tay. “Nếu không có Mạc đại phu, sợ là hắn đã chết lâu rồi. Linh Tố Phái chúng ta đã cố gắng hết sức nhưng sống chết có số, năng lực của con người chỉ có hạn mà thôi.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta biết rồi.”
Hứa Việt khom người cáo từ rồi lui ra.
Ngày qua ngày, năm theo năm trôi đi, hắn đã tới thành nội được mấy năm rồi. Tính cả tuổi mụ, Mạc Cầu giờ đã hai mươi sáu tuổi. Mấy năm nay tu vi của hắn tiến triển không lớn. Dù liên tục dùng mật huyền xà, thêm cả đan dược, Hắc Sát Chân Thân dường như đã đến cực hạn mà không đột phá tới đệ lục trọng được. Chân khí trong cơ thể hắn ngày một thâm hậu, khoảng cách đến chân khí ngoại phóng chỉ còn thiếu một chút nữa.
Ngược lại, thực lực của hắn đã tăng tiến không ít. Tuy hắn không so được với đám cao thủ trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng nhưng cũng không kém cao thủ nhị lưu hàng đầu.
Thu hồi suy nghĩ trong đầu lại, hắn vuốt ve vật nằm trong tay.
“Biên lai cầm đồ... Cái gì?”
Hai mắt hắn sáng lên. Hắn bỗng nhớ cách đó mấy năm trên người Cốc Tu, tên hòa thượng của Kim Cương Tự hắn có lấy được một tờ biên lai như thế này, sau đó để cùng chỗ với phương pháp điều chế Kim Cương Tô Du.
Hình như... khả năng là... Nó không khác tấm biên lai này bao nhiêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận