Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 543: Trận chiến cuối cùng (3)

Chả trách!
Mạc Cầu vỡ lẽ, mắt thấy Doanh Dao vặn vẹo thân thể, đem tứ chi khớp nối với thân người và đầu lâu như thể toàn bộ thân thể không phải làm từ huyết nhục mà được ráp lại từ những linh kiện tinh vi. Trước giờ hắn vốn nghi ngờ, bây giờ đã có đáp án chính xác.
Tu sĩ Yển Tông!
Năm đó ba người bọn họ có thể trốn thoát, tất nhiên người của bên Yển Tông cũng có thể. Việc đó là bình thường. Chỉ có điều, đối phương đã mất đi nhục thân nhiều năm tu luyện, chỉ còn hồn phách nhập vào động thiên này. May mắn là quy tắc động thiên này khác ở ngoại giới, âm khí nồng đậm nên cực dễ đi vào Âm hồn chi đạo. Nếu ở ngoại giới, ngay cả tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ mà chỉ còn sót lại hồn phách thì cũng rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh.
Hắn không biết người ở trước mắt này vẫn còn là Doanh Dao hay là tu sĩ Yển Tông, hoặc cả hai đã hoà vào làm một thể. Nếu là tu sĩ Yển Tông, đối phương hao tổn căn cơ tập sát Trác Bạch Phượng là điều dễ hiểu.
“Tu vi Trác Bạch Phượng không cao nhưng lại có pháp bảo bên người, ta ở bên cạnh nàng ta tất nhiên là không dám làm gì.” Doanh Dao chắp tay sau lưng. “Huống hồ ta cần tu hành Yểu sư chi đạo, ở ngay dưới tầm mắt nàng rất dễ bị phát hiện ra mánh khoé. Cứ coi như mọi việc đều bình thường, chờ nàng thiết hạ trận pháp liên thông với Thái Ất Tông ở thượng giới, cuối cùng ta cũng khó thoát một kiếp.”
“Thì ra là vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Cho nên ngươi mới tự tin như vậy?”
“Sao?” Doanh Dao bật cười. “Như thế vẫn còn chưa đủ?”
Nàng nhẹ lắc đầu. “Thân thể này do mấy trăm năm tích súc của triều đình Đại Chu kết hợp với thần thạch từ thượng cổ truyền lại mà thành. Chỉ thuần lực lượng bản thân đã có thể nâng sơn, thần tính bất diệt, phía dưới Kim Đan là không có đối thủ.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu nheo mắt. “Chưa chắc đâu.”
“Ha ha…”, Doanh Dao ngửa mặt lên trời cười to, khí chất phóng khoáng càng lộ rõ khí khái hào hùng. “Mạc đạo hữu, ta rất bội phục thiên phú kiếm đạo của ngươi. Có điều, hiện giờ pháp bảo đang ở trong tay ta, tu vi của ta mạnh hơn, nhục thân của ngươi cũng không bằng ta. Ngươi lấy cái gì để thủ thắng?”
Mạc Cầu khẽ lắc đầu, vươn tay nhấc trường đao chỉ về đối phương. “Ngươi thực sự không có ý định thoát ra khỏi giới này?”
“Đương nhiên.” Doanh Dao gật đầu. “Ở bên ngoài mặc dù ta không yếu, nhưng thọ nguyên đã gần cạn, vô vọng tiến giai Kim Đan, dù chuyển thế cũng khó đảm bảo mọi việc sẽ được như ý. Còn ở đây mặc dù tu vi khó mà tiến thêm nhưng lại có phương pháp kéo dài thọ duyên, thậm chí trường sinh vĩnh trú. Huống hồ…”, nói đến đây sắc mặt nàng trầm xuống. “Ngoài kia mọi việc muốn làm đều phải xem sắc mặt người khác vui buồn thế nào, thân là nữ nhân càng có nhiều điều bất tiện. Ở chỗ này…” nàng hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét như sầm rền vang chín tầng mây. “Quả nhân chính là chí tôn!”
“Chính là thần!”
Âm thanh còn chưa dứt, thân hình nàng đã biến mất tại chỗ, rồi đột ngột xuất hiện phía trước Mạc Cầu, năm ngón tay nắm thành quyền đánh ra. Quyền pháp của nàng thô ráp đến cực hạn, càng không có chút biến ảo nào. Nó đơn giản chỉ là trực tiếp công kích nhưng chính một quyền đánh thẳng như thế lại làm Mạc Cầu biến sắc, vội thu trường đao hoành ngang trước người.
“Bành!”
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, sóng xung kích từ điểm va chạm tuôn ra, trong chớp mắt đã quét ngang khắp xung quanh.
“Ừm.” Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lui về sau đến gần một dặm.
“A?” Hai người đồng thời thốt lên. Doanh Dao lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nàng chậm rãi thu tay, giọng nói lạnh lẽo. “Không tầm thường. Khôi lỗi này của ta lấy từ thần khu Cường Lương là một trong mười hai đại truyền thừa của Yển Tông, dù chưa đến mức được như Kim Đan nhưng vì có thần thạch làm hạch tâm nên lực lượng tuyệt đối không kém hơn Kim Đan, thế mà ngươi… có thể ngạnh kháng được?”
Nhục thân của nàng đã là đỉnh phong Đạo cơ, pháp khí cực phẩm bình thường không đả thương được.
“Quá khen.” Mạc Cầu cũng ngưng trọng, hai tay run rẩy, cảm giác tê dại từ cánh tay truyền tới. “Ta cũng không nghĩ, giới này lại có người ở phương diện nhục thân còn mạnh hơn mình. Thủ đoạn của Yển Tông quả nhiên bất phàm!”
Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân của hắn đã đạt tới Đạo cơ đỉnh phong, thiếu chút nữa là sánh được với Kim Đan, đấy là còn chưa kể bản thân hắn vốn là một cao thủ võ học, mang theo pháp môn tá lực tiêu diệu nữa, thế mà trước một quyền trực diện của đối phương vẫn bị rơi vào thế hạ phong.
“Ngươi cũng vậy.” Doanh Dao liếm khoé miệng, thân thể hạ thấp xuống, quanh thân hiện ra từng tia lôi đình. “Chả trách các hạ có thể dẫn theo người một đường thẳng tới, xem ra ta có chút coi thường các hạ rồi.”
“Đạo hữu cũng không kém.” Mạc Cầu hít sâu một hơi, ánh mắt hiện ra hoả diễm nồng đậm. “Chỉ tiếc, ngươi cuối cùng vẫn là xem thường người khác.”
“Không sao.” Doanh Dao gầm khẽ, lôi đình quanh người đại thịnh. “Giết ngươi rồi mọi việc sẽ bình thường trở lại, dẫu người ngoại giới có tới đi nữa ta cũng có thể diệt sát từng người một. Lôi đình lực, năm thành bộc phát!”
“Oanh!”
Lôi quang ngút trời cao tới trăm trượng biến Doanh Dao như hoá thành một cự nhân, lôi đình bộc phát khiến dãy núi xung quanh đó cũng rung động theo.
“Chết đi.”
Doanh Dao vừa dứt lời, lôi đình giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía Mạc Cầu, uy thế mạnh mẽ làm người khác nhìn thấy đã rợn người, không trung phủ đầy mây đen bị kình khí xé rách.
“Hoả Thần pháp tướng.”
“Xuất!”
“Oanh…”
Liệt diễm bạo khởi, huyết mạch hoả diễm trong thể nội Mạc Cầu giống như nham tương nóng bỏng bộc phát, một cự nhân hoả diễm cao đến mười trượng xuất hiện phía trước lôi đình, bàn tay xoè ra đánh về phía lôi đình, uy thế hai bên so với nhau không hề kém cạnh.
“Bành!”
Tiếng nổ lớn vang vọng đất trời. Từ xa nhìn lại, mảnh phế tích như đang tồn tại hai tôn thần linh đang chém giết lẫn nhau, liệt diễm và lôi quang không ngừng va chạm. Linh quang đan xen chốc chốc lại vút lên trời, chốc lát sau lại đâm sầm xuống mặt đất khiến hư không chấn động không ngớt.
Vô số đạo lôi đình đánh xuống một vùng rộng đến hơn mười dặm, chấn trời cuồn cuộn sẫm rền, mây đen quần đảo tứ phương. Trên mặt đất liệt diễm lăn lộn, nham tương phun trào, cả khu phế tích hoá thành một biển lửa.
Ở xa xa, các cao thủ phát giác ra điều dị thường chạy đến quan sát đều phải dừng bước, ánh mắt hoảng sợ.
“Đây là cái gì?”
“Sao… sao có thể mạnh đến như thế?”
“Lẽ nào là… thần linh?”
Ngay cả những tồn tại đỉnh tiêm ở giới này như Thiên Sơn Lão Mẫu, Kiếm tiên Trương Thanh Thu cũng trở nên ngây ngốc. Không cần tới gần, dư ba từ trận chiến kia truyền tới đã đủ khiến các nàng cảm thấy run rẩy xen lẫn với bất lực. Thì ra, thực lực của Mạc tiền bối lại kinh khủng đến thế?
Đám người trước giờ vẫn muốn trảm yêu trừ ma càng thấy sợ hãi. May mắn là lúc trước bọn họ còn chưa ra tay, nếu không…, căn bản là đi tìm chết mà thôi! Chả trách những người đã từng tập kích Mạc tiền bối không có ai may mắn thoát được. So với Mạc Cầu, đối thủ của hắn càng khiến mọi người kinh ngạc hơn.
Bệ hạ của bọn họ chẳng lẽ lại mạnh đến như thế?
Nàng tu hành công pháp gì mà có thể đánh ngang với tiền bối Thái Ất Tông, bất phân thắng bại? Điều này khiến tất cả rối bời không bình tĩnh được.
“Mau rời đi.” Đột nhiên Trương Thanh Thu biến sắc. “Đừng đứng quá gần, tránh càng xa càng tốt, hai người bọn họ giao thủ, không ai trong chúng ta có tư cách nhúng tay vào đâu.”
Nàng vừa dứt lời, một đạo lôi đình từ trên trời đánh xuống chém nát một tảng đá lớn. Đạo đạo hoả diễm như dải lụa màu rơi xuống theo, hoả diễm rơi xuống đâu đá núi cứng rắn hoá thành nham tương đến đó. Người nào không may trúng phải đều mất mạng tại chỗ, không ai cứu kịp. Đám người nháo nhào hướng về phương xa mà chạy, không dám tới gần.
“Lôi đình lực, tám thành bộc phát!”
“Thiên Lôi Cức Nhật!”
Doanh Dao ngửa mặt lên trời mà thét, bản thân hoá thành một đạo lôi đình to lớn, âm thanh ầm vang vọng đến hơn mười dặm. Quang người nàng đều là lôi quang ngưng tụ, lôi đình chi lực vận chuyển theo một quy tắc huyền diệu, sau đó ầm ầm bộc phát ra. Lôi quang chói mắt quét ngang bốn phía, những nơi lôi quang đi qua ngay cả đầu núi cũng bị san phẳng.
“Lực phách, khai!”
“Tinh phách, khai!”
“Anh phách, khai!”
“Thiên Xung, khai!”
Hai mắt Mạc Cầu mở lớn, thể nội như có mấy đạo phong ấn mở ra, khí tức trên thân tăng vọt.
“Hoả Thần đại chú!”
“Phần Thiên Hoả Hải!”
“Đi.”
Liệt diễm điên cuồng vũ động, chân trời tựa như cũng bị nó thiêu đốt lộ ra một lỗ thủng, mây đen đậm đặc bị xé rách hiện ra quần tinh ở ngoại giới. Lôi đình, liệt diễm cuộn lên, phạm vi tác động ngày một rộng lớn. Đám người ở cách đó mấy chục dặm cũng cảm thấy toàn thân khô nóng, lông tóc muốn xoăn tít lại, còn cây cối ở khu rừng gần đó đều đã hoá thành biển lửa.
Mặt đất trở thành một đại dương lửa mênh mông.
“Lôi đình lực, mười hai thành bộc phát!” Doanh Dao ngửa mặt lên mà gào thét, khuôn mặt trở nên dữ tợn, hai tay hợp nhất, một đạo lôi đình đao hiện ra. “Tử Lôi Nguyên Dương Phá!”
“Răng rắc…”
Lôi đình như mạng nhện lan tràn khắp nơi, lôi quang loé sáng hư không, chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa. Lúc này Mạc Cầu cũng bừng bừng phấn chấn, lực đạo trong thể nội phun trào khiến gân xanh gồ lên, huyết mạch cũng ầm ầm bao phủ.
“Thập Đại Hạn, toàn bộ khai mở!”
“Âm Dương hạn, khai!”
“Cửu U Phần Thiên, trảm.”
Trong hư không xuất hiện một đạo lôi đình tử bạch, một đạo liệt diễm xanh thẳm va chạm với nhau.
“oanh…”
Hư không chấn động mãnh liệt. Đất trời chợt tĩnh lại, sau đó ba động không thua kém uy năng của tu sĩ Kim Đan phát ra quét ngang trăm dặm. trong phạm vi này, dù là cao thủ chân nhân đỉnh tiêm cũng ngã xuống ngất đi.
Va chạm đi qua, Mạc Cầu mình đầy thương tích bóp chặt vầng trán Doanh Dao. Toàn thân Doanh Dao dầy vết rách, nhìn qua giống một con búp bê sứ tinh xảo nhưng chỉ khẽ chạm vào là vỡ nát. Nàng trừng mắt nhìn Mạc Cầu, vẻ không cam lòng.
“Thập… Thập Đại Hạn!”
“Ta đã nói rồi, ngươi quá xem thường người khác.” Mạc Cầu lắc đầu, trong mắt có một chút tiếc nuối. “Nếu không có Thập Đại Hạn của Doanh Hoạ, hôm nay đừng nói là chiến thắng, Mạc mỗ e là khó thoát được một kiếp. Đáng tiếc…”
Hắn phát lực. “Mọi thứ đều không có giá như…”
“Răng rắc…”
“Bành!”
Cái đầu của Doanh Dao vỡ nát trong lòng bàn tay hắn.
“Li!”
Đột nhiên, một vầng sáng âm lãnh loé lên giữa trời, từ trong đầu lâu bay ra xông vào mi tâm Mạc Cầu. Tốc độ di chuyển quá nhanh làm hắn không kịp phản ứng, đồng thời có tiếng Doanh Dao rít lên.
“Họ Mạc kia, ngươi tưởng mình đã thắng sao? Năm đó thần hồn của ta có thể đào thoát, hôm nay cũng có thể đoạt xá trùng sinh. Thần hồn mới là tồn tại mạnh nhất của ta, ngay cả thần lôi của chân nhân Nguyên Anh cũng không phá hủy được.”
“Ha ha…”
Tiếng rít chưa tan, một cỗ ý niệm cường hãn đã phóng về thức hải của Mạc Cầu. Thân thể Mạc Cầu cứng đơ lại, đứng yên trên mặt đất.
“Bành!”
Mặt đất dưới chân hắn chấn động, một thân ảnh chứa đầy sát khí từ trong lòng đất thoát ra, hai tay duỗi về phía trước mà hung hăng chộp tới.
“Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu. Thái Ất Tông và Yển Tông các ngươi ngao cò tranh nhau, ta mới là kẻ chiếm được tiện nghi. Ha ha…”
Trong tiếng gầm gừ, người tới vung tay đâm vào thân thể Mạc Cầu.
Nhược thuỷ thi hoàng! Ngoài Mạc Cầu ra, nó chính là người duy nhất khiến Doanh Dao phải kiêng kỵ, lúc này cũng đã xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận