Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 453: Bị tập kích

“Thiếu gia.”
“Tiểu Thiền.”
Cửu biệt trùng phùng, hai người có vô số điều muốn nói. Thấy hai người trẻ tuổi phấn khích hồng quang đầy mặt, La Khỉ lắc đầu rồi biết điều bay lên không trung.
Công pháp Thái Hoà Cung đúng là cần bạc tình mỏng dục nhưng không phải đoạn tình tuyệt dục như thường nhân. Thái thượng vong tình nhưng không phải là Ma đạo vô tình vô nghĩa.
Những năm vừa rồi nàng không nhớ có bao nhiêu lần thấy Tiểu Thiền lôi kỷ vật của Vương Hổ ra mà lén xem, khó tránh khỏi có phần đồng tình. Chỉ là gặp gỡ một chút, cùng lắm thì khi về bị sư tôn răn dạy một phen rồi thôi.
Như thế cũng là đáng giá!
“Tiểu Thiền, người của Thái Hoà Cung có khi dễ ngươi không?”
Mặc dù cảm thấy câu hỏi này có vẻ thừa thãi nhưng Vương Hổ vẫn thốt ra trong vô thức.
“Không có.” Vương Thiền đỏ mặt, lắc đầu liên tục. “Sư phó, sư tỷ đối đãi với ta rất tốt. Ta được ăn ngon, ở tốt, quan hệ với đồng môn cũng tốt.” Nói xong hai mắt nàng ửng đỏ. “Thiếu gia, những năm qua ngươi phải chịu khổ rồi, vết sẹo trên tay là làm sao thế? Có ai dám bắt nạt ngươi cứ nói với ta, ta sẽ… nhờ sư phó, sư tỷ đòi lại công bằng cho ngươi.”
“Ta nào có khổ gì?” Vương Hổ khoát tay. “Cái sẹo này là khi hái thuốc không may bị thương, ngươi còn không biết thiếu gia ta thế nào sao? Chỉ có ta khi dễ người khác chứ có bao giờ để bị người khi dễ? Ngươi ấy, ngươi mới là người thay đổi nhiều.”
Nói xong Vương Hổ lui lại một bước nhìn từ trên xuống dưới người nha hoàn đã theo mình nhiều năm. Trong mắt hắn không khỏi sợ hãi xen với thán phục.
Lúc trước đối phương chỉ là một nha hoàn bình thường, có lẽ còn hơi xấu mà hiện giờ bộ dáng đã thay đổi hẳn. Một thân tơ lụa tuyết trắng quanh người, tóc dài đón gió tung bay, ngọc phượng bảo trâm đều nở rộ linh quang. Da thịt nàng bóng loáng như ngọc, đôi mắt sáng như sao trời, mọi cử động đều như họa trung tiên tử. So với nha hoàn trước kia bẩn thỉu rách rưới, cả người đầy sẹo đã khác một trời một vực. Nếu không giữ được một chút bộ dáng xưa kia, thêm cách ứng xử thì sợ là Vương Hổ cũng không dám nhận.
Nhất là thân hình, lúc trước nàng gầy gò như thanh củi, bây giờ trổ mã phổng phao lung linh động lòng người.
“Tiểu Thiền.” Vương Hổ chớp mắt, không khỏi than nhẹ. “Ngươi đã trưởng thành rồi.”
“Ừm.”
Bị đối phương quan sát kỹ như thế, Vương Thiền không khỏi e thẹn nhưng trong lòng lại đắc ý. Ý niệm vừa động, nàng chợt nhớ ra thời gian gặp nhau không có nhiều nên vội vàng nói.
“Thiếu gia, ta không thể ở đây lâu được, lần này ra ngoài là bởi vì sư phó có việc giao cho.”
“Ừm.”
Nàng mở túi trữ vật trên người, lấy ra từ đó rất nhiều đồ vật.
“Những thứ này là ta để riêng mang cho ngươi. Lục Chuyển Bách Linh Đan rất tốt cho người tu hành, một viên này đủ giúp ngươi tiến giai Luyện khí tầng thứ chín.”
“Đây là hai kiện pháp khí thượng phẩm, đều là do sư bá sư thúc tặng cho ta, ngươi cầm lấy để hộ thân.”
“Ở đây còn có mấy tấm linh phù, một tấm trong đó là sư phụ ta tự mình luyện chế mà thành, có thể kháng lại một kích toàn lực của tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ. Đáng tiếc là vì tu vi của chúng ta quá yếu nên không thể ngăn được công kích của tu sĩ Đạo cơ viên mãn.”
Nàng móc đồ vật trong túi ra, cái nào cũng chứa đầy linh khí, thần quang sáng ngời. Chỉ xem đã biết chúng không phải là phàm phẩm. Nhất thời Vương Hổ trở nên ngây ngốc.
Cực phẩm đan dược, pháp khí thượng phẩm, linh phù đỉnh tiêm, những vật này ngay cả Mạc sư phó của hắn cũng không dễ bỏ ra được, thế mà Tiểu Thiền lại có thể tuỳ ý mang theo bên người.
Tiểu Thiền đến được nơi thật tốt đẹp.
Ý niệm vừa động, mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút đăng chát.
“Không cần.” Hít sâu một hơi, Vương Hổ hạ tay xuống. “Thiếu gia ngươi ở đây rất tốt, còn được người ta gọi là tiểu Bá Vương ở Dược viên, muốn cái gì mà không có? Những thứ này ngươi giữ lại mà dùng đi.”
“Ta còn nữa mà.” Tiểu Thiền mở lời. “Sư phó cho ta một kiện pháp khí cực phẩm, nói là đẻ huyết luyện bí bảo, chờ sau khi ta tiến giai Đạo cơ, lấy chân hoả uẩn dưỡng mấy chục năm thậm chí còn có cơ hội trở thành pháp bảo đó.”
“Pháp bảo?” Hai mắt Vương Hổ co rút lại. Thứ đồ đó với hắn chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, tu sĩ Đạo cơ viên mãn cũng chưa chắc đã có được. Hắn há miệng, thần sắc phức tạp. “Đồ vật ta lấy, còn đan dược ngươi thu về đi, ngươi dùng tốt hơn.”
Vương Thiền lắc đầu. “Thiếu gia, đan dược là ta chuẩn bị để mang cho ngươi, ta đã không cần dùng đến nữa.”
“Không cần dùng đến sao?” Vương Hổ sững sờ, trong lòng chợt như nghĩ tới điều gì đó, hắn nhìn Tiểu Thiền hỏi. “Ngươi bây giờ là Luyện khí tầng mấy rồi?”
“Luyện khí viên mãn.” Vương Thiền cười. “Thiếu gia, lần này ta ra ngoài chính là phụng lệnh sư tôn bái phỏng mấy vị sư thúc sư bá để lấy kinh nghiệm Trúc Cơ. Mặc dù mọi người vẫn nói Tiên Thiên Thú Thổ đạo thể thành tựu Đạo cơ gần như không vướng mắc gì, nhưng thực tế vẫn cần phải cẩn thận một chút.”
“Luyện khí viên mãn, sắp sửa Đạo cơ…”
Hai gò má Vương Hổ run lên, nhất thời không biết mình nên cao hứng hay chán nản đây. Trong lòng hắn đang hết sức rối bời.
“Tốt rồi.” Hắn nhẹ gật đầu, thu hồi đám linh vật kia lại. Trong thoáng chốc, cảnh tượng năm xưa hắn cướp đồ ăn đưa cho đối phương hiện ra trước mắt. Cũng là hưng phấn, cũng là chờ mong. Chỉ là vị trí bây giờ đã đổi lại rồi.
“Tiểu Thiền…, ngươi trưởng thành rồi.”
Vương Hổ lại than nhẹ, ngữ khí đã không còn chút càn rỡ nào khi xưa, thêm vào đó là một chút mỏi mệt, uể oải.
“Ừm.”
Phát hiện thấy vẻ biến hoá trên người Vương Hổ, Tiểu Thiền liền thu nụ cười đắc ý trên miệng lại. Nàng muốn mở miệng nói gì lại không biết phải nói ra sao.
“Không sao.” Vương Hổ không phải người bình thường, cỗ ngạo khí trên người hắn chính là thứ năm xưa được Mạc Cầu tán thưởng. Hắn hít sâu một hơi, tinh thần lại một lần nữa phấn chấn. “Đến nha hoàn nhà mình còn có Đạo thể, bản thiếu gia há lại là kẻ vớ vẩn hay sao? Ngươi chờ xem, không bao lâu ta cũng sẽ thành tựu Đạo cơ, thậm chí chứng được Kim Đan, sớm muộn cũng sẽ để ngươi ngoan ngoãn gọi hai tiếng thiếu gia.”
“Thiếu gia, bất luận khi nào cũng đều là thiếu gia.” Đôi mắt đẹp của Vương Thiền chớp động, hai tay nắm chắc động viên đối phương. “Thiếu gia đã nói là nhất định làm được.”
“Đương nhiên rồi.” Vương Hổ đắc ý, ánh mắt đảo qua bên hông Vương Thiền tò mò. “Tiểu Thiền, đây là vật gì vậy? Sao nó tự dưng lại loé lên?”
Hắn chỉ vào khối ngọc bội đối phương đeo bên hông.
“Cái này ư?” Tiểu Thiền vui vẻ cầm ngọc bội rồi nói. “Nó chính là do sư phó ban cho ta huyết luyện bí bảo, kêu là Thiên Thiền Linh ngọc, có khả năng cảnh báo nguy hiểm.”
“Cảnh báo?”
“Đúng, nói cách khác gần đây có nguy hiểm…”
Hai người chợt ngưng trọng, sắc mặt biến đổi rồi lập tức ngẩng đầu.
“Sư muội.” Vừa lúc ấy có tiếng La Khỉ kinh hô truyền tới từ chân trời. “Mau trốn đi.”
Lời còn chưa dứt, một vệt quang mang đen nhánh đã hiện ra giữa trời, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhằm chỗ hai người rơi xuống. Tốc độ nhanh làm cho La Khỉ không kịp phản ứng, chỉ đành trơ mắt ra nhìn.
“Oanh!”
Đại địa chấn động. Mặt đất trong phương viên hơn mười trượng đột nhiên bị thụt xuống hơn một trượng, trong khu vực đó đá núi, cây cối đều bị đè bẹp. Nguồn sức mạnh này thật kinh khủng, pháp khí hộ thể thượng phẩm trên người Tiểu Tiền vừa chạm vào đã vỡ tan nhưng hết lần này đến lần khác đều không có lực đạo nào thoát ra ngoài được.
Bên ngoài cây cỏ vẫn như cũ, gió nhẹ không vần vũ, vạn vật không sụp đổ, bên trong thì không có gì tồn tại được. Hắc quang dâng lên hoá thành một cái đại ấn đen nhánh lơ lửng.
“A?”
Trong hư không truyền đến một âm thanh kinh ngạc.
Lập tức có một vệt linh quang ảm đạm đột nhiên loé lên, như mạng nhện hướng về bốn phương tám hướng mà khuếch trương. Chỗ linh quang đi qua hai thân ảnh đang ẩn nấp cũng bị bức phải hiện hình.
“Sao lại như vậy?”
Vẻ mặt Vương Thiền vô cùng kinh ngạc, nàng vô cùng hoảng loạn. Vừa rồi nàng thử nghiệm kích phát vật cảnh báo sư tôn lưu lại cho nhưng rốt cuộc nó lại không có phản ứng nào. Dường như có một lực lượng quỷ dị nào đó đã đem thần niệm tông sư Kim Đan phong kín lại bên trong pháp khí.
“Mau trốn.”
Vương Hổ phản ứng cực nhanh, hắn kéo đối phương chạy nhanh về phía Dược viên.
Những năm qua hắn trộm gà bắt chó ở Dược viên đã quen, bản sự khác không có nhưng bỏ chạy thì rất thông thạo. Chân hắn điểm lên, mấy đạo huyễn ảnh thuật phát ra tứ tán khiến cho pháp khí ở phía trên đã hơi chậm lại.
Cùng lúc đó, thân hình La Khỉ đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ngưng trọng, phẩy tay áo trước người tung ra vô số lớp phòng ngự.
“Các ngươi là ai? Dám ám toán Đạo thể của bản tông? Đạo thể mà gặp phải việc gì, dù phía sau các ngươi có là tông sư Kim Đan thì kết cục cũng khó mà tốt được.”
“Hừ.”
Đáp lời nàng là mấy chục đạo quang mang mảnh như tơ tuyến. Quang mang vượt hư không xoắn nát rất nhiều pháp khí phòng ngự giữa trời.
“Đôm đốp…”
Chỉ trong một sát na, một thân ảnh đã lảo đảo ngã xuống phía dưới.
“Không ổn.”
Vừa mới chạy được mấy hơi thở bộ pháp Vương Hổ đã bị chậm lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn ra xung quanh. “Chúng ta đã chạy qua chỗ này rồi mà.”
“Tiểu gia hoả, chịu chết đi.” Trong hư không có tiếng người cười lạnh. “Nơi này đã sớm bị chúng ta thiết hạ Cửu Nghi đại trận, các ngươi không thể trốn thoát được đâu.”
Vừa nói xong, linh quang như gió cuốn vần vũ, những nơi nó đi qua cỏ cây khô héo, linh dược điêu linh, cả một vùng rộng trăm trượng không còn thứ gì tồn tại. Vương Thiền kêu lên thất thanh, run tay tế ra mấy tấm linh phù, Vương Hổ cũng lôi ra hết những thứ có thể sử dụng bên người.
“Oanh…”
“Lốp bốp…”
Nhất thời hai người đã ngăn được thế công lại. Nhất là linh phù mà Vương Thiền tế ra, nó toả hào quang uy dũng khiến người ta phải kinh ngạc run rẩy.
“Không hổ là Tiên Thiên Thú Thổ Đạo thể, tông sư Kim Đan lại dám bỏ vốn lớn như thế, linh phù bậc này cũng cho được.”
Trong hư không lại vang lên giọng nói âm lãnh. “Nhưng hôm nay các ngươi chắc chắn phải chết.”
Dứt lời, đại ấn đen nhánh lại thêm một lần nữa rơi xuống. Uy lực của đại ấn có thể xem là kinh người nhưng có vẻ như trước một lần sử dụng nó đều cần thời gian để tụ lực thì phải.
“Bành!”
Phía dưới đại ấn, hai khôi lỗi bị chấn thành bụi phấn nhưng vẫn chưa diệt được hai người.
“Yển sư khôi lỗi?”
Âm thanh vang lên vẻ quái lạ, muốn động thủ tiếp nhưng chỉ thấy Vương Hổ đưa tay ôm lấy Vương Thiền.
“Đi.”
Hắn quát lên một tiếng, hư không nơi hai người đứng hơi chao đảo rồi hai người lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
“Hư không na di!”
“Sao có thể?”
Trong thạch thất, Mạc Cầu ngồi xếp bằng, trước người đặt một chồng sách thật dày, hắn đang tập trung ngưng thần mà đọc. Bình thường để cho tiện, phần lớn loại hình thuật pháp đều dùng ngọc giản để ghi chép nhưng cũng có ngoại lệ. Ví như…
Trận pháp!
Trong một số thời khắc trận pháp nhất đạo cần đồ văn hội chế, một ít hoa văn khó mà khắc trong ngọc giản được, chí ít khi tu vi không đủ thì không thể làm được, cho nên có không ít trận pháp vẫn ghi chép lại theo cách cũ trong thư quyển.
Hiện giờ thứ hắn đang xem chính là Cửu Thiên Lôi Hoả trận pháp mua được từ tiên phường. Trận này uy lực cường hãn nhưng bày trận rườm rà, vật tư bày trận yêu cầu đến mấy kiện pháp khí cực phẩm làm cơ sở. Nó có thể dùng làm đại trận thủ sơn của một ít tiểu môn tiểu phái, cá nhân Mạc Cầu tất nhiên là không có khả năng bày ra được nhưng hắn có thể tham khảo. Trận này mà thành thì có khả năng sinh ra một loại linh hoả hiếm thấy có tác dụng rất lớn với hắn.
“Cái gì?”
Đang trầm tư, bỗng hắn nhíu mày, phát hiện ra có dị tượng. Mạc Cầu ngẫm nghĩ rất nhanh rồi lắc đầu than nhẹ một tiếng, phất tay mở cửa động phủ, hoá thành một luồng kiếm quang bay vào không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận