Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 341: Một kiếm

“Sư huynh...”
Hạ Bạch Thạch ngây ra, hắn tròn mắt nhìn Vạn Nhậm Bình, gương mặt không hiểu. Lẽ ra đối phương không nói trừng trị mình thì cũng phải tìm cách điều tra tìm hiểu ngọn ngành sự việc mới phải. Thế mà... Chuyện gì xảy ra thế này?
Đối phương trách hắn làm việc bất thành, xử lý việc không sạch sẽ sao?
“Chà chà!” Chu Ngọc Dung thốt ra mấy lời, thân thể mềm mại lắc lư bay lên ngọn cây rồi cúi xuống nhìn Mạc Cầu. “Xem ra các hạ làm người có vấn đề rồi, ngay cả người bên mình cũng không chấn nhận được ngươi.”
Mạc Cầu quay ra nhìn đối phương. Hắn chưa từng gặp Chu Ngọc Dung trước đây nhưng có thể thông qua khôi lỗi để cảm nhận khí tức của nàng. Nàng chính là đại sư tỷ của Hợp Hoan Tông ở chốn này.
“Sư huynh.” Hắn chậm rãi lên tiếng. “Sao ngươi lại ở cùng một chỗ với yêu nữ Hợp Hoan Tông này?”
“hừ.” Vạn Nhậm Bình hừ lạnh. “Việc này phải hỏi ngươi mới đúng. Thành sự chẳng có, nhưng thất bại thì lại không thiếu, suốt ngày chỉ mang lại phiền phức cho ta.”
Nói xong hắn quét mắt nhìn Chu Ngọc Dung. “Người ở đây, giao cho ngươi xử lý.”
“Làm phiền rồi.” Chu Ngọc Dung chắp tay. “Vạn sư huynh yên tâm, bên này ta đắc thủ là bên kia sẽ nhả người, quyết không nuốt lời.”
Nghe vậy, hai mắt Mạc Cầu co rút lại, suy nghĩ nhanh chóng biến chuyển, vẻ mặt chuyển sang âm trầm cực độ. Hắn hiểu rõ, không biết vì lý do gì mà hai người này đã đạt được thỏa thuận nào đó để cho Vạn nhậm Bình bán đứng chính mình.
Hít sâu một hơi, hắn chậm rãi lên tiếng. “Sư huynh, ngươi cấu kết với yêu nữ của Hợp Hoan Tông, bỏ qua sống chết của đồng môn, ngươi không sợ tông môn trách phạt sao?”
“Phạt cái rắm” Không chờ Vạn nhậm Bình lên tiếng, Hạ Bạch Thạch đã rống lên. “Ngươi thì là cái thá gì mà dám chất vấn Vạn sư huynh. Chỉ hận là ta không thể trực tiếp xử lý ngươi sớm khiến sư huynh phải tự mình ra tay mà thôi.”
Vạn Nhậm Bình hừ lên một tiếng, không nhiều lời, thân hình lóe lên đã ngăn đường bỏ chạy của hắn. Chu Ngọc Dung thì cười hì hì, tay áo dài bay múa như phi thiên, hào quang thấu thể mà xuất. Sát cơ như có như không lẳng lặng xuất hiện.
Mạc Cầu thấy vậy thì trở nên ngưng trọng.
“Rõ ràng chỉ có tu vi Luyện khí tầng bảy lại liên tiếp khiến người ta phải kinh ngạc, các hạ ẩn giấu thật sâu đấy.” Chu Ngọc Dung không vội động thủ, nàng nhẹ nhàng nói. “Ta thật sự muốn xem xem ngươi có những thủ đoạn gì.”
Có thể trong chốc lát thời gian khi nàng rời đi mà giết chết Từ Minh, đối phương không có thực lực thì không thể làm được. Hiện giờ lại thêm hai người khác ra tay nhưng thất bại. Rõ ràng người trước mắt này tu vi không cao nhưng thực lực không hề yếu.
Có điều nàng cũng không tỏ ra lo lắng. Ở đây có hai cao thủ Luyện khí tầng mười một, đối phương có ẩn giấu thế nào cũng không lật thuyền được. Muốn trốn cũng chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.
Mạc Cầu chau mày, hắn lên tiếng một lần nữa. “Sư huynh, nhất định phải làm như thế này sao?”
“Hừ.” Vạn Nhậm Bình hừ một tiếng. “Nếu có trách thì chỉ trách chính ngươi tạo ra thị phi. Thật có bản lãnh, ngươi hay giết chết yêu nữ kia rồi quay trở lại tông môn tố giác ta.” Nói xong hắn cười lên một tiếng khinh thường.
Đối với sự sống chết của đệ tử ngoại môn hắn vốn không để ý đến, để đổi lấy tính mạng của người thân, hắn càng không để ý đến.
“Tốt lắm.” Mạc Cầu thở dài.
Trong một chớp mắt sau đó.
Kiếm quang.
Kiếm quang như một sợi âm phong cuốn qua, không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo, ngay cả thời gian như cũng dừng cả lại. Chỉ có một vòng kiếm quang u ám phá toái hư không hiện ra trước mắt. Kiếm quang hư vô mờ mịt tạo ra một chút gợn sóng. Nó vừa xuất hiện, trong mắt mọi người ngoài nó ra không còn gì khác nữa.
Nhịp tim Vạn Nhậm Bình như ngừng đập, suy nghĩ cũng lâm vào đình trệ. Giữa trời đất, vạn vật trở nên tĩnh mịch, chỉ có một kiếm kia lóe lên rồi biến mất.
Suốt quãng đường long đong với bao nhiêu tao ngộ, Mạc Cầu chưa khi nào quên mất bản tâm. Thời gian thấm thoắt thoi đưa cho đến hôm nay, lúc hắn đã tu thành pháp lực, hắn vẫn luôn lấy Thập Bộ Nhất Sát làm cơ sở, dung nhập mấy môn kiếm pháp để ngộ ra một thức này.
Chiêu kiếm có bôn lôi chớp giật, có vân vụ chi hình, càng có kiếm ý nhiếp hồn đoạt phách.
Kiếm xuất vô hối.
Một kiếm tên là Lưu Quang.
“Phốc!”
Một âm thanh vang lên trong trẻo. Thân hình Vạn Nhậm Bình lắc lư, mi tâm xuất hiện một vết rách, phía sau đầu lặng yên toát ra một tia kiếm mang, đôi mắt hắn ngập tràn kinh ngạc không thể tin được.
“Bạch!”
Thân hình Mạc Cầu chớp động, hắn tới gần Hạ Bạch Thạch trong nháy mắt. Lúc đó Hạ Bạch Thạch vẫn còn khủng hoảng, cuống quýt tế ra Thất Tinh Kiếm mà chém xuống.
“Đinh...”
Tia lửa lóe lên gặp phải một tầng liệt diễm quanh thân Mạc Cầu thì bị ngăn lại, đồng thời một bàn tay lớn vươn ra phía trước. Một cây côn đen bóng như mực xuất hiện trong lòng bàn tay Mạc Cầu, đánh vỡ linh quang bảo vệ, xuyên thủng trái tim và lồng ngực Hạ Bạch Thạch.
“Phốc!”
Âm thanh trầm đục vang lên.
Mạc Cầu thu côn mà đứng, một trái một phải là hai cỗ thi thể lung lay một lúc rồi từ từ ngã ra đất.
Vạn Nhậm Bình. Hạ Bạch Thạch. Chết!
“Ông...”
Cách đó không xa, gương mặt xinh đẹp của Chu Ngọc Dung đã trắng bệch, linh quang trên thân phun trào, đôi mắt đẹp không chớp nhìn Mạc Cầu chằm chằm.
Tình huống vừa diễn ra khiến nàng tưởng mình đang trúng phải huyễn thuật mà thấy toàn là ảo giác.
“A...”
Hàm răng va vào nhau, cổ họng nhấp nhô, nàng nặng nề thốt ra mấy chữ. “Kiếm pháp thật kinh khủng.”
“Quá khen.” Mạc Cầu quay ra nhìn đối phương, sắc mặt vẫn bình thản. “Kiếm pháp của tại hạ cũng bình thường thôi.”
“Ngươi không cần khiêm tốn.” Chu Ngọc Dung nheo mắt lại. Nàng không phải người mới ra ngoài, sau thời gian ngắn hốt hoảng thì nỗi hoảng sợ trong lòng cũng từ từ lắng xuống.
“Có thể lấy tu vi Luyện khí tầng bảy mà dùng một kích chém chết đệ tử hạch tâm nội môn của Thương VŨ Phái, chuyện như thế đừng nói là ta chưa từng nhìn thấy, mà ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Có điều...”
Khóe miệng nàng hơi vểnh lên. “Ngươi hẳn là không thể phát ra một kiếm thứ hai như thế nữa.”
“Ngươi có thể thử.” Mạc Cầu nheo mắt, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm xoay vòng quanh người.
“Hì hì.” Hai chân Chu Ngọc Dung hơi run, nàng cởi bỏ giày tất để lộ da thịt trắng như ngọc. “Một kiếm vừa rồi quả không tầm thường, nhưng khí tức trên thân huynh đài cũng bị hao tổn quá nhiều. Điểm đó không thể gạt ta được.”
Bí pháp của Hợp Hoan Tông dùng để cảm nhận khí tức tinh nguyên của người khác có điểm độc đáo, rất ít khi sai lầm.
“Hơn nữa...”, nàng tiếp tục cười nói. “Nếu ngươi có thể xuất ra một kiếm thứ hai thì cần gì phải nhiều lời với ta, ngươi đã ra tay từ sớm rồi. Hiện giờ ngươi làm ra vẻ trấn định, thực tế là để kéo dài thời gian che giấu sự suy yếu của bản thân mà thôi.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu không đưa ra ý kiến mà nói. “Vậy sao ngươi không ra tay đi? Chẳng lẽ ngươi đang sợ hãi?”
Chu Ngọc Dung biến sắc. Đối mặt với một kiếm vừa rồi, nàng đúng là sợ thật.
“Ta thừa nhận, một kiếm vừa rồi của ngươi nếu ta không có phòng bị trước thì cũng không trốn thoát được.” Hít vào một hơi, Chu Ngọc Dung mới nói tiếp. “Nhưng lúc này...”
Vừa dứt lời, một cái vòng ngọc từ trên tay nàng bay ra, biến lớn trong tích tắc để hóa thành một cái vòng tròn bao bọc xung quanh người nàng.
“Một kiếm kia của các hạ có đi mà không có về, hoàn toàn không có phần thủ thế. Uy lực của nó tuy kinh người nhưng nếu một kích đánh ra không đắc thủ thì sẽ đẩy bản thân lâm vào hiểm cảnh. Ta đoán vừa rồi ngươi ra tay với Vạn Nhậm Bình là bởi vì ngươi đã biết rõ hắn. Còn ta, ngươi chưa hề biết gì, ngươi sợ một kiếm không thể giết địch thì hậu quả thật không thể lường được.”
Mạc Cầu nheo mắt. Yêu nữ này nói không hề sai.
“Hì hì...”
Nói xong mấy câu, ý niệm sợ hãi trong lòng rốt cuộc cũng tiêu tán quá nửa, Chu Ngọc Dung mới điểm chân bay nhào tới. Nàng biết lúc này Mạc Cầu đang ở trong tình trạng không được tốt, nhưng cũng thừa hiểu chỉ cần cho đối phương thời gian nhất định, một kiếm kinh người kia hoàn toàn có thể được phát ra thêm lần nữa. Lúc đó, liệu nàng có thể ngăn cản được hay không?
Chu Ngọc Dung không nắm chắc, cho nên lựa chọn duy nhất của nàng là thừa dịp đối phương chưa hồi phục mà giết đi.
Còn việc bỏ chạy? Chưa nói tới việc có chạy được hay không, dù rời đi, bóng ma về một kiếm kia cũng khó mà tiêu tan được. Chỉ có... giết!
Nàng đã hạ quyết tâm, mấy ngón tay điểm nhanh. Pháp khí trung phẩm Hồng Trần Phiên từ phía sau trải rộng mang theo tạp niệm của vô số người như hóa thành một đóa bạch liên nở rộ. Cánh hoa từng tầng từng tầng bóc ra rồi xoay tròn như lưỡi dao điên cuồng cắt chém trong vòng trăm thước. Những nơi các lưỡi dao này đi qua, đá núi cũng phải toái liệt. Nhụy hoa hóa thành mấy chục đạo kiếm khí bắn ra như mưa.
Mạc Cầu nhắm hai mắt lại, bàn tay vừa nhấc lên, Cửu Hỏa Thần Long Tráo xoay tròn phía trên bao phủ một vùng rộng đến mấy trượng, đồng thời hỏa long trong đó gào thét, cái miệng phun ra liệt diễm đột kích kiếm khí.
“Oanh...”
Một thoáng sau, kiếm khí nổ vang, liệt diễm sáng bừng, mặt đất rộng tới trăm mét quanh đó cùng run lên.
Chu Ngọc Dung hơi biến sắc, ánh mắt chưa một tia kinh sợ. Nàng vốn nghĩ Mạc Cầu chỉ có kiếm pháp là tinh diệu, tu vi thì không cao, nàng chỉ cần để phòng kiếm pháp đối phương là được, không ngờ đối phương còn có bí pháp cường hãn như thế.
Nàng dùng toàn lực thi triển Hồng Trần Phiên vẫn bị đối phương ngăn cản được.
Suy nghĩ vừa động, pháp quyết trong lòng cũng nổi lên, Lục Dục Mê Hồn Chú từ trên cao chụp xuống đầu Mạc Cầu.
Một khắc sau đó, Phù Đồ hiện ra trong thức hải Mạc Cầu, có thần ngục trấn áp, tạp niệm đột kích vào bị nó nghiền nát.
Luận về thần hồn chi lực, Hợp Hoan Tông tuy có nhiều bí pháp nhưng đều không thể thương tổn đến hắn.
“Tốt lắm.”
Chu Ngọc Dung nôn nóng quát lên, sát niệm trào dâng tỏng lòng, một cái vòng ngọc khác rời tay bay ra nghiêng nghiêng đánh tới.
Đoạt Tình Trác.
Mạc Cầu bước lùi về phía sau một bước, bàn tay bấm niệm, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm như thiểm điện bay ra nghênh đón.
“Đinh đinh... đương...”
Phi kiếm đụng phải cái vòng làm lóe lên vô số hỏa tinh. Từ trong hư không khí tức giao hội, một bàn tay sáng long lanh chụp xuống phía dưới.
Huyền Âm Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ!
Cự thủ chưa xuống hết, một mảnh linh quang ở phía dưới đã nghịch thế mà lên, trong nháy mắt xé nát pháp thuật.
Hắc Huyền Bổng - Trọng Huyền Linh Quang!
“Xuất vỏ.”
Chu Ngọc Dung cũng nôn nóng quát lên, nàng ưỡn lưng, một đoạn xương trắng nhuốm máu phá thể mà ra lao qua bầu trời.
Bạch Cốt Kiếm.
Chuôi kiếm pháp này chính là một trong các pháp khí bí luyện của Hợp Hoan Tông, luyện đến cùng sẽ trở thành một pháp bảo. Chu Ngọc Dung khổ luyện bảo vật này nhiều năm nhưng rất ít thi triển chính là để đề phòng bị đồng môn sơ tỷ phát hiện ra.
Một khi đã dùng đến thì nhất định phải nhuốm máu, giết địch!
Bạch Cốt Kiếm này được nàng luyện từ xương sống lưng bản thân mình, do đó sử dụng nó vô cùng dễ dàng, tùy tâm.
Suy nghĩ khẽ động kiếm quang đã biến mất.
Cửu Hỏa Thần Long Tráo điên cuồng run rẩy, nhanh chóng biểu hiện sắp không chống đỡ nổi. Vẻ mặt Mạc Cầu vẫn ngưng trọng. Hắn giậm chân, một kích Viên Hầu Phiên Thiên hung hăng đánh tới.
“Bành!”
Kiếm bay người ngả.
Chu Ngọc Dung lộ ý cười. Mạc Cầu hít một hơi, thân hình gấp rút phi độn về phía sau.
Hắn chỉ có tu vi luyện khí tầng bảy, sau khi thi triển một kiếm Lưu Quang thì pháp lực đại giảm, sau đó lại liên tục ngự sử pháp khí, thi triển bí thuật, hiện giờ đã sắp không chống đỡ được nữa.
“Muốn chạy trốn ư?” Chu Ngọc Dung cười lạnh, thân thể mềm mại tung lên không trung. “Ngươi trốn được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận