Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 237: Ngươi muốn như thế nào

Tuy trong phòng còn những người khác nữa nhưng với tu vi hiện nay của Mạc Cầu, dưới nhất lưu hắn đã không cần để ý. Dù là cao thủ nhất lưu đi nữa, có thể tạo thành uy hiếp với hắn cũng không có mấy người.
“Là ngươi.” Khâu Dẫn quay đầu, hai mắt trợn trừng. “Ta liều mạng với ngươi!”
Bởi vì hắn bất cẩn dẫn người ta đến trụ sở, khiến bên mình bị tổn thất nặng nề nên sớm muộn gì hắn cũng phải chết mà thôi. Tức giận, không cam lòng khiến hắn gào thét, quên cả sống chết lao tới Mạc Cầu.
Linh Xà Toản Thiên Chưởng.
Chưởng thế như có hàng trăm con độc xà nhe răng nhanh bổ tới kéo theo uy thế bất phàm. Mạc cầu nhéo mắt, thân hình bất động, hắn bấm tay điểm nhẹ.
Do công pháp tu hành mà ngón tay của hắn trắng nõn như ngọc còn hơn da nữ nhi, đầu ngón tay lướt qua, chưởng ảnh rực rỡ phiêu tán điểm tới mi tâm đối phương.
“Đát...”
Không khí chấn động, trán Khâu Dẫn lõm vào, hai mắt sung huyết lồi cả ra, thân thể bị bay ngược về sau đập mạnh vào phòng ốc. Mạc Cầu phất tay áo, một phiến đá lớn đằng không bay lên.
“Bành!”
Chân kình cưỡng mãnh nhập vào phiến đá khiến nó vỡ thành năm mảnh, sau đó tiếp tục bị hắc bào đánh vào hóa thành hơn mười khối đá to bằng đầu người, mỗi khối như kình nỏ quét ngang về những góc khác nhau trong căn phòng. Nơi này có nhiều người ẩn náu như vậy tất sẽ có cơ quan trùng điệp, tự tiện tiến vào là một quyết định thiếu khôn ngoan. Chi bằng hắn cứ hủy trước là hơn.
“Ầm ầm...”
Toái thạch lướt qua mang theo cự lực khiến vách tường vỡ nát, xà nhà gẫy vụn, phòng ốc sụp đổ ầm ầm. Bụi mù ngập phòng, có mấy thân ảnh nhanh chóng lao vọt tới.
“Ngư Câu La?”
“Cát Nguyên!”
Hai mắt Mạc Cầu chớp động, có kinh ngạc, có cảm khái. Điều khiến hắn kinh ngạc là tên Ngư Câu La có mặt trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng cũng có mặt ở đây, còn điều khiến hắn cảm khái chính là Cát Nguyên cũng tham gia vào hành động ám sát mình lần này. Cảnh còn người mất, hảo hữu Cát Nguyên năm xưa đã xảy ra chuyện gì?
“Cùng lên đi.”
Một người quát khẽ, sau đó bốn người cùng hành động. Đao, kiếm, quyền trảo lăng lệ theo nhau đánh tới. Ngư Câu La và Cát Nguyên chưa động thủ, còn trên tay một người khác đột nhiên xuất hiện một cái trống cổ. Người này cầm lấy cái trống lắc nhẹ.
“Tùng... tùng...”
Tiếng trống vang lên rơi vào trong tai khiến động tác của Mạc Cầu bị chững lại, lúc đó thế công của bốn người cũng vừa tới. Trường đao chém vụt, bảo kiếm đâm xiên, quyền trảo hung ác bao phủ tứ phương.
“Rầm rầm...”
Đột nhiên, hắc bào trên thân Mạc cầu chấn động như có linh tính tự triển khai đón lấy thế công của đối phương.
“Phốc!”
Đao kiếm chém lên nó, gặp phải hắc bào thì kình lực như gặp phải bùn lầy, như đá chìm xuống đại dương không có phản ứng gì. Bốn người sững sờ, chưa kịp lấy lại tinh thần đã cảm giác có một cỗ lực đạo cương mãnh từ đối diện vọt tới, nhanh chóng xé rách phòng ngự của bốn người.
“Phốc!”
Tiên huyết phun như mưa, bốn người bị đánh văng ngược trở lại. Mạc Cầu khẽ rung trường bào về phía đối diện, vẻ mặt hơi ngưng trọng.
“Mê Thần Âm!”
“Các ngươi là người của Huyền Y Giáo?”
Pháp môn quỷ dị bực này tấn công trực tiếp vào tinh thần đối phương khiến họ rất khó đề phòng, dù đối thủ có là cao thủ nhất lưu cũng gặp bất lợi lớn. May cho Mạc Cầu là hắn tu hành Phù Đồ nên có thần niệm cường đại hơn hẳn người thường, tác động đối phương gây ra được giảm thiểu tối đa làm hắn nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
“Ngươi biết nhiều đấy.” Vị lão giả cầm cái trống trong tay đưa mắt nhìn Ngư Câu La. “Cùng động thủ đi, không được để hắn chạy trốn.”
Nguyên nhân thì dễ đoán, trụ sở đã bị đối phương phát hiện, gương mặt cũng bị người ta nhìn thấy, bọn họ không thể để đối phương trốn thoát ra ngoài. Vừa nói thân hình lão lóe lên quỷ dị, cái trốn tạo ra sóng âm liên tiếp đánh tới.
“Ừm!” Ngư Câu La gật đầu, rút đao nhanh như chớp, người đao hợp nhất vọt tới. Đối phương là cao thủ nhất lưu đỉnh phong nhưng hai người bọn họ liên thủ, bọn họ có niềm tin chiến thắng rất lớn.
Tiếng trống vang lên ngày một gấp khiến nhiệt huyết không khống chế được sôi trào, hô hấp cũng bị trì trệ. Tinh thần bị ảnh hưởng khiến người ta khó mà phòng bị.
Hoành Hành Đao Thế mang theo đao quang kinh người bao phủ phía trước hơn một trượng, không khí như bị xé rách.
“Định!”
Lão già hét lớn, chân khí tuôn vào trong cái trống, tiếng trống dồn dập như thủy triều đánh lên người Mạc Cầu. Dùng mắt thường cũng thấy được khí lãng bao phủ khoảng không gian hơn một trượng như tạo thành một cái lồng giam. Hai mắt Ngư Câu La ngưng trọng, đao quang đại thịnh.
“Đương...”
Tiếng kim thiết va chạm vang lên, mấy người có mặt trợn mắt, vẻ mặt kinh ngạc không giấu được.
“Đao pháp không tồi.” Mạc Cầu giơ tay, năm ngón tay nắm lấy lưỡi đao nói giọng bình thản. “Tiếc là lực đạo quá yếu.”
Hắn đứng giữa sân mặc cho sóng âm oanh kích mà thân thể không hề nhúc nhích, dùng nhục thân ngang nhiên ngạnh kháng Hoành Hành Đao mà không bị thương tổn. Hai người đối phương dùng toàn lực đối phó còn hắn lại dễ dàng hóa giải. Trong lòng Cát Nguyên rối loạn, ánh mắt lấp lóe, hắn đột nhiên quay người về phía sau bỏ chạy.
“Ngươi...!”
Ngư Câu la há miệng muốn nói nhưng chỉ thấy đao quang lóe lên trước mắt rồi biến mất.
“Bịch!”
Đao quang qua đi, thân thể Ngư Câu La bị chém thành hai khúc. Lão giả còn lại vội lui về sau, lão búng mình lên cao chạy trốn nhưng thân thể còn đang ở trong không trung thì nửa dưới đã bị cắt lìa.
“Phù phù...”
Ruột gan nội tạng và máu huyết đối phương rơi lả tả nhưng lão không chết ngay.
“Ngươi... ngươi giết Ngư Câu La, Hoa... Hoa tiền bối sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không để ngươi...”
“Hừ!” Mạc Cầu hừ lạnh, không để ý đến đối phương mà thân hình khẽ động đã đuổi đến sau lưng Cát Nguyên.
“Bành!”
Tay áo dài vung lên, Cát Nguyên bị hất bay ra ngoài, chân khí trong cơ thể tán loạn, gân cốt đứt gãy không ít.
“Ta biết ngươi.” Mạc Cầu lạnh lùng bước đến gần. “Ngươi là Cát Nguyên, đệ tử Linh Tố Phái, trước đây quan hệ giữa ngươi mà Mạc đại phu không tệ, vì sao lại muốn giết hắn?”
“Nói mau!”
Âm thanh hắn lạnh lẽo lại mang theo dị lực rung động nhân tâm khiến thân thể Cát Nguyên run lên. Đối phương đã đứng về phía hàng ngũ những người muốn giết mình thì hắn sẽ không lưu tình.
“phốc!” Cát Nguyên thổ ra một ngụm máu, có lẽ biết mình khó mà qua khỏi nên hắn cười lên mấy tiếng lạnh lẽo. “Linh Tố Phái không còn nữa, tên họ Mạc kia cũng không phải là đệ tử của môn phái. Có trách thì trách y thuật của hắn quá giỏi, hắn lại còn vọng tưởng ngăn chặn đợt ôn dịch này.”
“Ôn dịch?” Mạc cầu nhíu mày. “Vậy ra, ôn dịch là do Huyền Y Giáo các ngươi gây nên?”
Chả trách hắn cứ có cảm giác không đúng, ôn dịch phát tán quá nhanh, thì ra là bị lực lượng đối phương dùng hết sức khuếch tán mà thành.
“Phải thì sao.” Cát Nguyên cắn chặt răng. “Lục phủ tàn nhẫn ngang ngược, động một tí là tiêu diệt môn phái, các ngươi giúp Trụ làm điều bạo ngược sẽ chết không yên lành. Tất cả các ngươi đều đáng chết!”
Vừa nói, khuôn mặt hắn trở nên điên cuồng, khí thế hung ác hoàn toàn khác con người Cát Nguyên mà mạc Cầu biết năm xưa. Không biết hắn đã gặp phải chuyện gì mà một vị thầy thuốc tốt tính lại trở nên cực đoan như thế này?
Mạc Cầu lắc đầu nói. “Ôn dịch chỉ có tác dụng với người bình thường, không có khả năng ảnh hưởng đến người trong Lục phủ, mà lại lan nhanh tới...”
“Ừm.” Hai hàng lông mày hắn nhíu lại, hắn đột nhiên hiểu ra. “Các ngươi có cách làm ôn dịch lây lan nhanh hơn hẳn phải hiểu rõ về nó, thậm chí chính Huyền Y Giáo các ngươi là những người tạo ra ôn dịch này, các ngươi sẽ phải có ghi chép về dược tính bệnh lý mới phải. Những thứ đó hiện ở đâu?”
Nếu có thể lấy được những ghi chép này sẽ rất có lợi cho hắn trong việc tìm ra giải pháp dập tắt ôn dịch.
“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết?” Cát Nguyên cười lạnh. “Có việc ta có thể nói cho ngươi hay, cha đẻ của Ngư Câu La là một cao thủ Tiên thiên, ngươi giết hắn, cha hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Việc đó không phiền ngươi quan tâm.” Mạc Cầu đáp. “Dược vật khiến người khác mở miệng ta có không ít, xem ra phải dùng nó cho các hạ thưởng thức một phen.”
Cát Nguyên cắn răng, hai mắt trợn trừng. Hắn thân là thầy thuốc, đương nhiên hiểu được tác dụng phụ của đám dược vật thế này, thần trí có bị mất cũng là điều hết sức bình thường. Tính mạng có giữ được hay không cũng còn khó nói. Ngay lúc hắn tính dốc hết toàn lực để liều mạng thì Mạc Cầu đột nhiên dừng tay, hai mắt lấp lóe đằng sau hắc bào. Một cỗ ý chí băng lãnh thấu xương xuất hiện từ lúc nào che mờ cả ánh mặt trời.
“Đát... đát...”
Hàm răng Cát Nguyên không khống chế được run lên cầm cập.
“Ta..., chết rồi sao?”
Âm thanh trầm thấp từ phía sau truyền tới. Mạc Cầu chậm rãi xoay người nhìn một người xuất hiện trong đình viện từ lúc nào, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tiên thiên!”
“Là ngươi đã giết hắn?” Người tới ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp. “Lão phu có không ít hậu nhân nhưng chỉ có một người mà ta đặt trọn tâm huyết, thậm chí không dám để lộ ra vì sợ một ngày ta sẽ liên lụy làm ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn. Thế mà bây giờ... hắn chết rồi!”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Hắn là do ta giết, ngươi muốn thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận