Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 231: Giao dịch

“Bành!”
Sau một tiếng vang thật lớn, án thư ầm ầm vỡ nát. Sắc mặt Phù Ngao xanh xám nhìn gia muội chằm chằm, không nhịn được quát lớn.
“Hồ đồ!”
“Ngươi thật quá hồ đồ!”
“Ta rất tỉnh táo thì có.” Phù Tú Ngọc tuy có thấp thỏm trong lòng nhưng ngoài mặt lại không hề e sợ, nàng bĩu môi. “Ta không thích nam nhân nhu nhược. Tên họ Mạc nhát gan sợ phiền phức tất nhiên không phải mối lương duyên tốt nên ta mới không muốn gả cho hắn.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Phù Ngao nghe xong giận quá, vừa tức vừa vội. “Ngươi thì biết cái gì chứ?”
Mạc Cầu yếu đuối? Ngay cả Bành Ngọc Nam là người mà muội muội hắn ngưỡng mộ cũng không phải là đối thủ của Mạc Cầu.
Nhát gan sợ phiền phức?
Hắn là người lão luyện thành thục mới đúng!
“Ta đúng là không biết hết mọi việc.” Phù Tú Ngọc biết lúc này không thể xuống nước, nàng ngẩng đầu. “Nhưng ta biết, nếu bây giờ mà thành hôn thì cuộc sống sau này sẽ không được bình an vui vẻ. Ca, ngươi nhất định phải đem muội muội đẩy vào hố lửa mới chịu sao?”
“Ngươi...”, Phù Ngao run lên. “Ngươi có biết là ngươi đã bỏ qua cái gì không hả?”
“Hừ.” Phù Tú Ngọc nghiêng đầu, nét mặt quật cường. “Dù sao ta không thích, hắn cũng đã đồng ý bỏ qua chuyện này, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.”
“Hỗn trướng.” Phù Ngao lòng đầy lửa giận, bước nhanh tới trước, vừa nhấc tay lên định đánh. Hắn là huynh trưởng, có thể thay cha bảo vệ muội muội của mình nhưng bây giờ đã không kiềm được lửa giận trong lòng nữa.
“Tướng công không được.” Phương Bình ở bên cạnh thấy thế thì biến sắc, vội vã ngăn lại. “Tú Ngọc còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu chàng cho rằng việc này nhất định phải bàn lại thì cứ việc nói lại là xong, không cần phải động tay chân như thế.”
“Ngươi không hiểu.” Phù Ngao ra vẻ chua chát, lắc đầu chán nản. “Nếu chỉ Tú Ngọc quyết định thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là Mạc huynh đã đồng ý rồi. Hắn nói rõ chuyện này không thành thì có nói nhiều hơn cũng vô ích mà thôi.”
“Hừ.” Phù Tú Ngọc hừ nhẹ. “Đây chẳng phải việc tốt hay sao.”
“Ngươi...”, Phù Ngao càng giận, tiện tay cầm lấy một cây gỗ gần đó rút ra. “Xem ta đánh chết ngươi đây!”
“A!” Phù Tú Ngọc hét lên sợ hãi. Nàng biết huynh trưởng không nói đùa vội chạy trốn ra khỏi phòng, chớp mắt đã không thấy tung tích đâu nữa.
“Tướng công.” Phương Bình nhíu mày. “Hay là thôi đi.”
“Chuyện đã ra thế này thì còn có thể thế nào nữa?” Phù Ngao thở dài bất đắc dĩ, quăng cây gỗ trong tay đi nói. “Tú Ngọc đã bị ta và phụ thân làm hư mất rồi. Nó không biết mình đã bỏ qua một mối nhân duyên tốt như thế nào.”
“Không nghiêm trọng đến thế chứ.” Phương Bình nghi hoặc. “Mạc đại phu tuy có xuất chúng nhưng Tú Ngọc cũng không phải nữ nhi bình thường, cuối cùng vẫn là hắn treo cao mới phải.”
“Không.” Phù Ngao lắc đầu. “Nàng không biết đó thôi. Thế hệ này, những nhân vật có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng không có ai có thể so sánh với hắn. Hôn sự mà thành thì là Tú Ngọc trèo cao mới đúng. Dù hắn không thành tựu Thiên thiên thì cũng sẽ không thua kém là mấy.”
“Ừm.” Phương Bình sững sờ. “Sao lại như vậy được?”
“Sự thực chính là như thế.” Phù Ngao bất lực khoát tay. “Ta đi tìm phụ thân nói rõ tình hình xem có thể khuyên nhủ Mạc huynh hay không, nhưng khả năng không lớn.”
Nói xong, hắn lại thở dài.
Người mang Vô Định Kiếm, tại cảnh giới nhị lưu đã có thực lực đàn áp những nhân vật đứng đầu Tiềm Long Sồ Phượng Bảng. Nếu thành tựu nhất lưu thì chẳng phải sẽ là vô dịch dưới Tiên thiên hay sao? Sau này dù Mạc Cầu có thành tựu Tiên thiên hay không thì thực lực của hắn đủ để mọi người phải đối đãi với hắn như một cao thủ Tiên thiên vậy. Mà cao thủ Tiên thiên, cả phủ Đông An này có bao nhiêu người?
Phù gia phụ thuộc vào Lục phủ lập tốc đã trăm năm, truyền thừa mấy đời cũng chỉ có hai vị Tiên thiên tọa trấn mà thôi, một vị trong đó đã già, thời gian không còn nhiều nữa. Cho nên Phù gia rất quan tâm tới việc lôi kéo Mạc Cầu, đấy là còn chưa kể đối phương là một y đạo thánh thủ có một không hai nữa.
“Ai...”
Thở dài một tiếng, Phù Ngao đứng dậy bước về phía sau hậu viện.
Thảo đường.
Nơi này cách lối vào Lục phủ không xa, danh phù kỳ thực, là mấy gian nhà tranh dược dựng đơn giản mà thành, không gian có vẻ u tĩnh khác với sự phồn hoa nơi nội thành. Mạc Cầu đẩy cửa đi vào trong đó. Lão bộc Hà bá đang quét dọn đình viện nghe tiếng thì dừng tay, hướng vào trong phòng chỉ.
Đổng Tịch Chu đang thưởng trà bên trong, hơi khói lượn lờ, thanh u yên tĩnh.
“Ngươi đã đến.” Hắn thả chén trà xuống quét mắt nhìn ra. “Ra là khách quý ít gặp.”
Quan hệ hai người có chút cổ quái, tuy là danh nghĩa sư đồ nhưng lại không mấy khi giao lưu với nhau. Tình cảm sư đồ lại thật khó mà nói. Vốn từ lúc rời khỏi Linh Tố Phái thì hai người đã không còn quan hệ gì nữa, không ngờ sau sự việc ở Dược cốc bọn họ lại trở thành những nguyên lão cuối cùng còn sót lại.
Mạc Cầu khoanh chân ngồi ở đối diện nói. “Sư tỷ không ở đây sao?”
“Ừm.” Đổng Tịch Chu gật đầu. “Nhị tiểu thư muốn đi Tê Hà ngắm cảnh nên gọi nàng tới cùng, đoán chừng phải hai ba ngày nữa mới trở về.”
Nhị tiểu thư trong lời hắn chính là nhị tiểu thư Lục Dung của Lục phủ. Mọi người vẫn bàn tán về việc Đổng Tiểu Uyển có mối tương giao gần gũi với một vị tiểu thư trong Lục phủ, người đó chính là vị Lục Dung này.
“Tê Hà Lâm.” Mạc Cầu lộ vẻ suy tư. “Ở Loan quận phải không?”
“Đúng rồi.”
“Xem ra nhị tiểu thư đúng là có chút coi trọng sư tỷ.”
“Ừm.” Đổng Tịch Chu ngẩng đầu, dừng một chút mới nói. “Công tử tiểu thư trong Lục phủ lúc nhỏ cũng phải học tập, để đỡ buồn chán nên các môn phải có lựa một số ít hài tử làm bạn học cùng. Đó là lúc Tiểu Uyển kết bạn với nhị tiểu thư.”
“Thì ra là vậy.” Mạc Cầu gật đầu. Việc này giống như làm một thư đồng trong trí nhớ của hắn, có điều địa vị chắc là cao hơn một chút.
Nhìn làn khói bốc lên, Đổng Tịch Chu chớp mắt. “Khi đó các nàng còn nhỏ không hiểu tôn ti trật tự, nhị tiểu thư lại hay bị người khác bắt nạt, những lúc ấy Tiểu Uyển là người ra tay giải quyết giùm nên giao tình có sâu sắc hơn những người khác. Có điều... “.
Hắn than nhẹ một tiếng, nhấp một ngụm trà xong mới tiếp tục.
“Con người rồi sẽ lớn lên, sẽ nhận ra hiện thực là thế nào. Có người trời sinh đã cao cao tại thượng, có người cả đời chỉ là phàm nhân tầm thường vô vi.”
“Điều đó chưa chắc.” Mạc Cầu đáp. “Ta thấy nhị tiểu thư đối đãi với sư tỷ khá tốt, không hề xem như hạ nhân mà có phần giống với bằng hữu.”
“Bằng hữu?” Đổng Tịch Chu cười nhạt. “Có lúc, đối phương muốn cùng làm bằng hữu với ngươi, bản thân ngươi cũng có cảm giác không xứng với điều ấy.”
Mạc Cầu im lặng. Điều này không sai.
Nhị tiểu thư có lẽ vẫn coi Đổng Tiểu Uyển là bằng hữu của mình, nhưng trước mặt nàng, Đổng Tiểu Uyển lại không dám như thế.
Đối phương là tu Tiên giả trong truyền thuyết, dù Đổng Tiểu Uyển có đem hết khả năng để đạt thành Tiên thiên thì vẫn còn không bằng xuất phát điểm của người khác. Người có cao thấp, nhiều khi có cố gắng như thế nào cũng không thể san lấp được khoảng cách và sự khác biệt.
“Nói đi.” Đổng Tịch Chu cảm khái xong thì bảo. “Trước giờ ngươi không có việc thì không đến điện tam bảo, lần này ngươi tới tìm ta có việc gì?”
Mạc Cầu nghiêm mặt nói. “Ta muốn được xem Dược Vương Bảo Điển, cả bộ bao quát cảnh giới Tiên thiên.”
Trong Linh Tố Phái có không ít người tu tập Dược Vương Bảo Điển nhưng phần lớn chỉ tu hành mấy tầng phía trước. Không phải bọn họ không cho, mà nhiều năm qua Linh Tố Phái chưa từng xuất hiện cao thủ Tiên thiên nào.
“Ừm?” Đổng Tịch Chu nghiêm sắc mặt lại. “Ngươi phải rõ, Dược Vương Bảo Điển là công pháp truyền thừa, trừ phi tông môn đồng ý thì không ai được xem cả bộ.”
“Đúng là như vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Nhưng hiện giờ Linh Tố Phái đã bị diệt, quy củ trước kia có thể phá lệ.”
Hắn biết trên người đối phương có cả bộ Dược Vương Bảo Điển kia.
“A...”, Đổng Tịch Chu cười lạnh, từ chối cho ý kiến.
“Tiền bối.” Mạc Cầu chớp mắt. “Ta biết, ngươi hy vọng sư tỷ có thể đạt thành tựu Tiên thiên trước ba mươi tuổi nhưng ngươi thực sự cảm thấy khả năng đó lớn bao nhiêu?”
Đổng Tịch Chu trầm sắc mặt. Phủ Đông An tồn tại đã hơn trăm năm, trước ba mươi tuổi đột phá Tiên thiên chỉ có hai người. Một người trong đó còn không rõ là thật hay giả. Con đường võ đạo vốn gian khó, càng về sau lại càng khó hơn. Trước ba mươi tuổi đột phá có rất nhiều chỗ tốt, quá bốn mươi tuổi thì nhục thân bắt dầu xuống dốc, khả năng đột phá ngày càng nhỏ, sau năm mươi tuổi trừ khi được phục dụng thiên tài địa bảo nghịch thiên ra thì chẳng ai làm được việc đó.
Đổng Tiểu Uyển còn thời gian mấy năm nhưng tới lúc đó có thể đột phá hay không chẳng ai dám nói chắc.
Hắn trầm giọng. “Ngươi muốn cái gì?”
“Tiền bối.” Mạc Cầu lấy từ trên người ra một vật đặt ở trên bàn, đẩy nó sang phía đối phương. “Ta nguyện dùng vật này đổi lấy một cơ hội quan sát Dược Vương Bảo Điển.”
Đó là một trang giấy, bên trên có chữ viết, trên cùng là ba chữ to. Tiên Thiên Đan!
Đổng Tịch Chu biến sắc, hai mắt nhìn gắt gao Mạc Cầu một lát rồi mới đưa tay cầm lấy trang giấy.
Một lát sau.
Hắn buông ánh mắt phức tạp xuống nói. “Đan phương không giả.”
Nhưng còn thiếu một bộ phận, dù sao giao dịch giữa hai người vẫn còn chưa thành.
“Thế nào?” Mạc Cầu mở miệng. “Chỉ cần luyện được Tiên Thiên Đan, tinh khí thần đạt tới ngưỡng là có năm phần đạt thành tựu Tiên thiên. Với căn cơ nền móng của sư tỷ, phục dụng đan dược vào khả năng mười phần đột phá thì chắc chín phần. Tiền bối có đổi hay không?”
Vừa nói chuyện, hắn vừa hồi hộp trong lòng. Dược Vương Bảo Điển quan hệ tới việc hắn sáng tạo pháp môn có thể viên mãn hay không, càng quan hệ đến cơ hội thành tự Tiên thiên về sau này. Dù là đôi bên hợp tác cùng có lợi nhưng chẳng có ai dám chắc đối phương sẽ đồng ý giao dịch.
Thật lâu sau, Đổng Tịch Chu mới bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Mạc Cầu nói. “Ta muốn ngươi thề, tuyệt đối không truyền Dược Vương Bảo Điển cho người ngoài.”
“Có thể.” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, lập tức đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận