Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 366: Truyền nghề (1)

“Giá!”
“Giá!”
Trên đường lớn có ba con ngựa đang phi nhanh. Tề Giáp thúc ngựa chạy đầu tiên, hắn bỗng kéo dây cương, ngẩng nhìn phía chân trời nơi con ưng đang bay lượn rồi hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn hai người kia nói.
“Các ngươi cứ đi trước, ta giải quyết đám côn trùng bám theo sau.”
“Vâng.” Ô Liên Thành gật đầu. “Tiền bối cẩn trọng.”
“Hắc hắc…”, Tề Giáp nhìn hắn cười. “Đa tạ Ô công tử quan tâm, nhưng không có gì đáng lo cả.”
Nói xong hắn thúc ngựa quay trở lại lao nhanh đi.
“Ô đại ca.” Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh lên tiếng. “Chúng ta đi thôi, Tề thần y sẽ không sao đâu, đừng để vị Mạc tiền bối kia phải chờ.”
“Ừm.” Ô Liên Thành đồng ý, hai người ruổi ngựa mà đi, không bao lâu thì tiến đến một sơn cốc vắng vẻ. Trong cốc mây mù trôi nổi, chướng khí nồng đậm đưa tay ra không nhìn rõ ngón.
Lúc hai người còn loay hoay không biết phải làm sao thì sương mù phía trước bỗng tản ra để lộ một con đường mòn. Hai người liếc nhìn nhau, nhảy xuống ngựa, cẩn thận đi dọc theo con đường đá tiến vào trong cốc. Đi hết con đường quanh cô thì thấy hiện ra một tiểu viện, xung quanh đủ loại hoa tươi khoe sắc.
Một góc viện lạc có một toà trúc đình, dưới đình có một người, chính là người đã thay đổi vận mệnh của Ô Liên Thành.
Mạc Cầu.
Hai người ngừng thở, vô thức cúi đầu. Nhất là Ô Liên Thành, tim hắn đập rộn, toàn thân phát nhiệt, suy nghĩ trong đầu miên man bất định. Mấy ngày vừa rồi cuộc sống của hắn phát sinh những biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Ô gia trước kia đang xuống dốc lại đông như trẩy hội. Tộc trưởng mới cự tuyệt hôn ước vội mang theo nữ nhi tự mình đến để xin lỗi. Ngay cả kiều nữ của bang chủ Trường Hà Bang cũng trở thành hôn thê của mình.
Tất cả những việc này đều xuất phát từ một câu nói của người trước mặt hắn đây.
Lấy lại bình tĩnh, hắn quỳ một chân trên mặt đất. “Ô Liên Thành ra mắt tiền bối.”
Ngọc Phượng Dung ở bên cạnh chớp mắt, muốn quan sát đối phương mà không dám, nàng cũng theo Ô Liên Thành khuất thân thi lễ.
“Đứng lên đi.”
Mạc Cầu xoay người lại, khẽ vung ống tay áo, một cỗ lực lượng vô hình nâng hai người đứng dậy.
“Tiền bối.” Ô Liên Thành ngồi thẳng lên, hắn thấp giọng. “Phượng Dung là hôn thê của ta, hôm nay nàng cũng đến đây mong được thấy phong thái của tiền bối. Việc này thật thất lễ, mong tiền bối rộng lòng tha thứ.”
Hắn nói thấp thỏm, tiền bối vốn chỉ bảo một mình hắn đến thôi, nay lại có thêm một người khó tránh đối phương cảm thấy bực dọc. Có điều sau ít ngày tiếp xúc, hắn đã thực sự thừa nhận vị hôn thê này mặc dù lúc đầu đối phương mở miệng hắn có hơi chần chừ.
“Hôn thê?” Mạc Cầu nhìn Ngọc Phượng Dung, trong ánh mắt có linh quang chớp động rồi nhẹ gật đầu. “Vừa xinh đẹp lại thông minh, giảo hoạt nhưng không mất bản tính, nếu có thể một lòng với nhau cũng là việc tốt. Các ngươi cùng đến rồi thì cứ ở lại.”
Nói xong hắn dạo bước đến chính giữa đình viện. Hai người trẻ tuổi thấy không bịt rách cứ thì lộ vẻ vui mừng rồi vội vàng theo sau.
“Ô Liên Thành.”
“Dạ.” Ô Liên Thành nghiêm sắc mặt.
“Không phải khẩn trương như vậy.” Mạc Cầu lắc đầu. “Đem sở học của ngươi diễn lại một lần cho ta xem.”
“Vâng.” Ô Liên Thành gật đầu bước ra khoảng sân trống trải, vươn tay giãn cốt rồi bắt đầu ổn định tư thế.
“Tiền bối, Thanh Điểu Quyền mà vãn bối tu chính là võ học gia truyền của Ô gia, chiêu thức linh xảo biến hoá.”
Nói xong hắn đạp chân xuống, cả người nhảy lên cao, hai tay mở rộng tựa như diều hâu mổ mồi.”
“Li!”
Tiếng gió vang lên phần phật, quyền ảnh bay múa lúc đông lúc tây kéo theo kình khí phun trào. Thanh Điểu Quyền linh hoạt tinh diệu, nhưng ở trong tay Ô Liên Thành thì… thê thảm vô cùng!
Ngọc Phượng Dung ngẩng đầu quan sát một lúc rồi lại cúi xuống chờ đến lượt mình được tiền bối răn dạy. Với nhãn lực của nàng, nàng có thể dễ dàng nhìn ra quyền pháp Ô Liên Thành thi triển có rất nhiều sơ hở. Nếu hai người đối địch, nàng có bảy phần chắc thắng, trong vòng mười chiêu phá vỡ hàng phòng ngự của đối phương. Trong ba mươi chiêu tất phân ra thắng bại.
Bốn mươi chín chiêu quyền pháp lần lượt được đánh ra, Ô Liên Thành ra vẻ xấu hổ trầm ngâm. “Tư chất của vãn bối không tốt, gia phụ từng nói ta ngu dốt đầu óc chậm chạp, tu hành quyền pháp không tốt.”
“Không tệ.” Mạc Cầu bình thản nói.
“A!”
Hai người kia sững người. Đôi mắt Ngọc Phượng Dung cũng mở lớn, vẻ mặt khó mà tin được. Như vậy mà không tệ ư?
Chẳng lẽ vị tiền bối này lại không thông hiểu võ nghệ? Lời giải thích này khó mà chấp nhận được.
“Với tuổi tác của ngươi, lại không có bao nhiêu bối cảnh, có thể tu đến Hậu thiên đã không tệ, sao có thể bảo là tư chất không đủ được.” Mạc Cầu nói. “Còn về quyền pháp là do không phù hợp với tính tình của ngươi mà thôi, mặc dù thiếu khuyết sự linh động nhưng căn cơ vững chắc có thể xem như không tệ.”
“Cái này…”, Ô Liên Thành ra vẻ không hiểu, hắn chắp tay. “Xin tiền bối giải thích cho.”
Ngọc Phượng Dung cũng nghiêm trang lắng nghe.
“Công pháp võ kỹ khác nhau rất nhiều, có thứ chú trọng về chiêu thức linh xảo, có chỗ mạnh về vận kình ảo diệu, cái thì lại coi trọng khí thế.” Mạc Cầu chắp tay sau lưng bước chậm rãi. “Ba thứ ấy nếu đạt tới đỉnh thì đều là võ học đỉnh cao cả. Ngươi không có thân pháp biến hoá, đó là thiên tính, chẳng may lại tương xung với Thanh Điểu Quyền của ngươi.”
Mạc Cầu lắc đầu. “Không học cũng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận