Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 589: Thủ đoạn

Ở trên đảo, hộ pháp Ma Y Thần giáo là Tào Sư Bằng chắp hai tay sau lưng nhìn về phía xa. Hắn mặc áo tơi, sắc mặt xanh lét, hai má gồ cao, khuôn mặt kỳ dị, nếu không nhìn kỹ sẽ có người tưởng lầm hắn giống như một con cóc tinh.
“Tinh thần không yên sao?” Sau lưng hắn, Triệu Bán Sơn lên tiếng hỏi. “Ta đã toàn lực thôi động trận pháp trên đảo, dò xét trăm dặm xung quanh cũng không phát hiện thấy có gì bất thường. Có lẽ ngươi đã lo lắng quá rồi.”
“Nếu thực sự có người muốn ra tay với chúng ta, liệu sẽ để chúng ta phát hiện ra sao?” Tào Sư Bằng lắc đầu. “Ngươi cũng biết, huyết mạch trên người ta rất nhạy cảm đối với những mối nguy hiểm, chúng ta vẫn cần chuẩn bị thật cẩn thận. Nếu chúng ta không tự giải quyết được phiền toái thì phải thông báo cho Trưởng lão ngay.”
“Được.” Triệu Bán Sơn mang vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng biết khó để vị lão hữu này cảm thấy yên tâm được, hắn đành nói. “Có trận pháp ở đây, ngay cả tông sư Kim Đan đến cũng không thể trong nhất thời nửa khắc mà đánh vào được, người của chúng ta sẽ nhanh chóng chạy tới. Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
“Ừm.” Tào Sư Bằng thoáng an tâm, ánh mắt chiếu xuống nhìn tình cảnh hỗn tạp trên đảo hỏi. “Lần này đưa được bao nhiêu người?”
“Hơn ba ngàn.” Triệu Bán Sơn nhếch miệng để lộ ra một nụ cười. “Có nhóm thí nghiệm này, tốc độ của chúng ta có thể đẩy nhanh hơn, cũng có thể chuyển bọn chúng thành môn đồ, nếu thực không được cũng có thể xem như thực phẩm ăn uống.”
“Nhóm người kia nói thế nào?” Tào Sư Bằng nhìn đám người mặc đồ đen ở dưới chỉ. “Thù lao không cần keo kiệt cho bọn hắn, chỉ cần chúng mang người về cho chúng ta là được.”
“Yên tâm.” Triệu Bán Sơn đáp. “Đạo lý ấy ta…”
“Ồ!”
Hắn còn chưa dứt lời, vẻ mặt đã biến đổi, ánh mắt kinh nghi ngẩng đầu nhìn về một phương nào đó.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có người xông vào trận pháp, tốc độ rất nhanh, tầng thứ nhất của trận pháp đã bị phá. Sao có thể? Đệ nhị… tầng thứ hai cũng bị phá rồi!’.
“Mau gọi người!”
Tào Sư Bằng đại biến, vội vàng hô lên, đồng thời thân hình loé lên thi triển độn pháp hướng về đối mối trận pháp mà đi.
Một khắc sau.
“Ô…”
Âm thanh quỷ dị truyền ra khắp hòn đảo, các loại khí tức hỗn tạp nhao nhao từ trong địa huyệt, trong rừng rậm… đi ra.

Đông nam. Tây, lên. Bắc, xuống…
Tường vân bọc lấy năm người lấp loé trong hư không. Dưới Linh Quan pháp nhãn, ba tầng đại trận bao phủ hòn đảo nối liền trời đất, phun ra nuốt vào nguyên khí, khí cơ vận chuyển cũng không bình thường, còn mấy người Mạc Cầu giống như tường vân xuất nhập vô gian, từng chút từng chút một xâm nhập vào trong lại không động vào trận pháp.
Không bao lâu, đám tường vân dừng lại.
“Phía trước không đi nổi nữa.” Ngọc Thanh tiếc nuối.”Xem tình hình chúng ta đã bị bọn chúng phát hiện rồi. Tiền bối, phải làm sao bây giờ?”
Mạc Cầu không trả lời, chỉ nhẹ tay ném ra. Một thanh Ngọc Như Ý óng ánh phá không mà ra rồi di chuyển xuống phía dưới. Ngọc Như Ý va chạm với trận pháp rồi đập nhẹ.
“Bành!”
Linh quang nở rộ, trận pháp vốn kín kẽ đã bị phá ra một lỗ thủng.
Pháp pháp như ý!
Bảo vật này là do chân nhân Nguyên Anh ở Thái Ất Tông ban thưởng, phẩm giai cực cao, dùng nó để phá vỡ một tầng trận pháp tất nhiên là dễ như trở bàn tay mà thôi. Mặc dù đại trận đang tự chữa trị và liền lại với tốc độ rất nhanh, nhưng thời gian một chút đối với Mạc Cầu đã là quá đủ rồi.
“Bạch!”
Đoá tường vân loé lên một cái rồi hoá thành một sợi khói trắng lặng lẽ lướt qua chỗ sơ hở của trận pháp rơi vào trong đảo. Mạc Cầu phất tay, mấy khói tản ra, hoàn cảnh xung quanh đều lọt vào trong tầm mắt.
Ở trên đảo có hai ngọn núi, góc cạnh gập ghềnh, bốn phía mở rộng tựa như hai cây đại thụ ở bên trong chống lên đỉnh núi. Mặt đất có đầy hố sâu, trong đó có những tu sĩ hình thù kỳ quái từ bên trong thò ra. Khắp người những người này là nước bùn, có cả lân giáp, có người đầy vết nứt, có người lưỡi dài hoa múa, gần như không có ai bình thường. Trong rừng rậm và trong đầm nước đều có khí tức của người tu hành xuất hiện. Chỉ là… khí tức trên thân những người này không giống với tu tiên giả bình thường. Không có cảm giác thoát tục thông thấu, ngược lại là hỗn loạn, điên cuồng, tạp nham… nhìn qua đã biết là tâm trí không bình thường.
“Ngao!”
“Rống!...”
Những giáo đồ của Ma Y Thần Giáo này ngửa mặt lên trời gào to, tiếng kêu cổ quái hung tàn, ngoan lệ rồi đồng loạt bổ nhào về phía mấy người vừa xuất hiện. Từ xa nhìn lại, cây rừng lắc lư, nước bùn bắn tung toé, vô số thân ảnh vừa gào thét vừa lao vọt lên, số lượng trong chốc lát đã lên tới cả vạn. Mặc dù khí tức một người không mạnh nhưng dựa vào số lượng lại tạo nên uy thế kinh người.
“Ông…”
Xa xa, linh quang đột nhiên hộ tụ lại, một tia sáng thẳng tắp hút tới. Tia sáng mới đầu chỉ bằng ngón cái, sau khi hiện ra thì nhanh chóng biến lớn, chỉ chớp mắt thời gian đã lớn đến hơn mười trượng.
“Oanh!”
Tia sáng hoá thành hoả cầu bao trùm đối diện. Hoả cầu chưa tới, cuồng bạo chi ý đã khiến mấy người Vương Kiều Tịch biến sắc, vô thức lui về phía sau muốn tránh. Bọn họ nhận ra bên trong hoả cầu ẩn chứa vô số khí tức cuồng bạo cùng uy năng muốn hủy thiên diệt địa.
Tu sĩ Vân Mộng Xuyên phần lớn đều tu hành thuỷ pháp, so ra thì trận pháp ưa thích hoả hành như thế lại vừa vặn khắc chế bọn họ.
“Bạch!”
Thân hình Mạc Cầu loé lên đã xuất hiện tại phía trước hoả cầu. Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người kia, hắn vươn bàn tay về phía trước thăm dò vào bên trong.
Phần Thiên Đại Chú!
Hai mắt hắn sáng lên, thần niệm Mạc Cầu tăng vọt như vàn vạn sợi tơ xuất ra, hung hăng đâm vào bên trong hoả cầu rồi lao đi. Thần niệm cường đại, thuật khống hoả huyền diệu của hắn làm hoả cầu nội uẩn khí tức khủng bố nhanh chóng ổn định trở lại. Hoả diễm không ngừng mở rộng cũng đình trệ.
“A…”
Mạc Cầu than nhẹ, năm ngón tay hư nắm.
“Ông…”
Hoả cầu toa lớn nhanh chóng co lại, chỉ qua thời gian một chớp mắt đã thu lại chỉ còn bằng một viên hoàn rồi bị Mạc Cầu nắm ở trong tay. Khí tức ẩn chứa trong đó khiến Vương Kiều Tịch run rẩy.
“Bá!”
Mạc Cầu bấm tay gảy nhẹ, viên hoàn hoá thành một sợi lưu quang quay ngược đường cũ rồi đụng vào một dãy nhà bên sườn núi. Tiếp sau đó, một tầng khí lãng mắt thường cũng có thể thấy từ ngọn sơn phong hiện ra quét sạch bốn phía.
“Oanh!”
Một sát na sau khi khí lãng quét qua, tiếng nổ đinh tai nhức óc mới vang lên rung động bốn phương tám hướng. Bụi mù xông cao trăm trượng, đỉnh núi to lớn ở đối diện biến thành từng mảnh nhỏ, vô số toái thạch ầm ầm đổ xuống. Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Có một đạo linh quang chói mắt xông thẳng tới chân trời, tiêu tán trong tầng mây lượn lờ như đang gửi cảnh báo đến chỗ nào đó. Mạc Cầu không đổi sắc mặt, hắn giơ cao tay, năm ngón tay mở rộng, lòng bàn tay hiện ra hoả quang chói mắt.
Liệt nhật!
Vương Kiều Tịch và mấy người ở phía sau chỉ cảm thấy một vùng trắng xoá, sóng nhiệt đảo qua thân thể. Chờ đến lúc hơi nóng qua đi, bạch mang tiêu thất bốn người mới hoàn hồn đưa mắt nhìn ra xung quanh, gần vạn giáo chúng Ma Y Thần giáo hoá thành từng ấy ngọn nến bốc cháy rồi không ngừng kêu rên.
Ngọn lửa kia như một loại linh hoả nào đó dùng thất tình lục dục của người ta làm thức ăn, càng đốt càng cháy rực, gặp nước không tắt, gặp đất đều có thể đốt cháy. Hai tay Vương Kiều Tịch nắm chặt lại, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Tông sư Kim Đan… mạnh đến thế sao!
Người này hạ thủ quyết tuyệt, ngoan độc cũng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo. Đối phương không nói một lời, chỉ giơ tay nhấc chân đã khiến gần vạn người sống không bằng chết. Thái độ không để ý đến sinh tử này có khác nào một tu sĩ tà đạo?
Mấy người khác chứng kiến cảnh tượng ấy cũng đều biến sắc, tái mặt.
“Vô Trần, Vương Kiều Tịch, các ngươi xử lý Linh thụ.” Mạc Cầu lên tiếng ngắt ngang suy nghĩ của họ. “Phạm Nhân Long, Ngọc Thanh giải quyết tạp ngư, tận pháp và tu sĩ Đạo cơ của Ma Y Giáo còn lại để ta xử lý.”
“Vâng.” Mấy người gật đầu.
Dứt lời, Mạc Cầu hoá thành một đạo hoả tuyến phóng thẳng tới trung tâm của trận pháp. Hắn vung tay lên, mười tám đầu hoả long nóng bỏng, sống động như thật hiện ra giữa không trung, thân thể hoả long vờn quang vây khốn một phương, cái miệng hả to thả ra liệt diễm.
“Oanh!”
Linh quang nở rộ, đá núi tan rã hoá thành nham tương cuồn cuộn trượt xuống dưới, trận pháp ở bên dưới cũng điên cuồng lấp loé, vẻ như hết chống đỡ nổi. Ở trung tâm của trận pháp, Tào Sư Bằng và Triệu Bán Sơn cứng người, ánh mắt đã hiện ra vẻ tuyệt vọng.
“Vô Lượng Thọ Phúc!”
Vô Trần đạo trưởng vung khẽ phất trần, ánh mắt nổi lên một tia không nhẫn tâm rồi lập tức lắc đầu nhìn ba người đồng hành. “Ba vị, động thủ đi.”
Việc đã đến nước này có nói nhiều cũng vô ích, trước mắt phải giải quyết vấn đề ở đây rồi mới nói đến chuyện khác được. Vị tiền bối Kim Đan đi cùng ra tay tuy có tàn nhẫn nhưng lại cùng phía với bọn họ, đối thủ cũng là người của Ma Y Giáo, là những kẻ chẳng thiện lương gì.
Ba người còn lại gật đầu rồi tản ra bốn phía. Cao thủ đều đã bị Mạc Cầu vây khốn, những đối tượng còn lại không khiến bọn họ kiêng kỵ. Ngay cả Ngọc Thanh vốn không thiện về đấu pháp thì cũng là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ, giải quyết đáp giáo chúng phổ thông của Ma Y Thần Giáo dễ như trở bàn tay mà thôi.
Vô Trần, Vương Kiều Tịch thì nhanh chóng hướng tới hai đỉnh núi, sử ra pháp thuật cuốn lấy linh thụ.
“Ầm ầm…”
Không bao lâu sau, sơn phong rung động, toái thạch lăn lộn, hai gốc linh thụ hình thái quỷ dị cao hơn trăm trượng đã chậm rãi thoát ly hòn đảo. Linh thụ không chỉ là thánh vật trên đảo mà còn là đầu mối trận pháp, việc nó di chuyển cũng ngay lập tức làm ảnh hưởng đến trận pháp, một số khi vực bắt đầu vỡ vụn, Mạc Cầu động thủ càng thêm dễ dàng.
Lúc này Mạc Cầu đã sớm tiến vào trung tâm của cứ điểm. Linh Quan pháp nhãn mở ra mấy chỗ mật thất, tay áo dài của hắn vung lên, tất cả linh vật đều bị hắn thu lại.
“A…”
“Thiên Yêu Bảo Điển?”
Một bản sách to đến nửa thước làm Mạc Cầu chau mày, hắn tiện tay thu luôn cả lại. Thiên Yêu Bảo Điển này thanh danh không nhỏ, nó chính là bảo điển truyền thừa của Ma Y Thần Giáo. Vị giáo chủ bán yêu trong truyền thuyết cũng tu hành pháp môn này. Tất nhiên, sau khi hắn chết, Ma Y Thần Giáo bị đoạn mất truyền thừa, bản Thiên Yêu Bảo Điển ở đây chưa chắc đã phải là bản gốc. Môn công pháp này hẳn chỉ là bán thành phẩm, một số điểm giống với Tam Chuyển Nguyên Công nhưng không hoàn toàn giống.
Ra khỏi động phủ, Mạc Cầu dấy lên một cảm giác khác lạ, hắn ngẩng đầu nhìn về chân trời xa xa. Sau một lát ngẫm nghĩ, hắn vươn năm ngón tay đè ép, nghiền nát mấy vị Đạo cơ còn chèo chống trận pháp rồi hướng về mấy người Vương Kiều Tịch ở xa xa. “Có mấy vị Kim Đan đang tới, ta sẽ đi ngăn lại. Các ngươi cất kỹ linh thụ rồi đi trước đến điểm hẹn, phàm nhân nơi này từ từ hãy xử lý.”
“Vâng.” Mấy người Vương Kiều Tịch gật đầu.
Mạc Cầu vung tay áo, thân thể hoá nhập vào không trung.
Trên ngọc bài, vô số đạo mệnh hoả theo nhau tắt ngúm. Dưới lớp áo tơi, một khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện ra vẻ âm trầm, hai con mắt như mắt rắn điên cuồng lấp loé, cái lưỡi tê tê rung động.
“ Là ai?”
“Chết tiệt, sao lại nhanh như vậy?”
“Lốp bốp…”
Lôi quang u ám trên người liên tiếp nổ tung, tốc độ của Chu Thế Chương lại một lần nữa tăng lên, cả người hắn như một sợi u quang cấp tốc bay về phía trước.
Bỗng nhiên, độn quang đình trệ lại giữa trời, một sợi tơ yếu ớt lặng lẽ thoát ra từ sau lưng hắn, hướng về hư không cách đó không xa quất tới. Sợi tơ như chia cắt hư không, một đạo bạch ngân xuất hiện từ trống rỗng.
“Bạch!”
Một đạo hư ảnh loé lên rồi biến mất, ở phía xa xuất hiện một thân hình.
Mạc Cầu cúi đầu nhìn ống tay áo vừa bị xé rách, trên cánh tay cũng có vết máu nhàn nhạt thì vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
“Đây là pháp bảo gì?”
Nhục thân của hắn mạnh viễn siêu tu sĩ cùng giai, thậm chí có thể ngạnh kháng pháp bảo mà không bị thương tổn. Thế mà sợi tơ kia chỉ khẽ vạch qua đã khiến cánh tay hắn phải xuất huyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận