Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 207: Chiến Tiên Thiên

Chả trách Ôn Nhụ không nghĩ phía trước có nguy hiểm gì, thì ra hắn đã cấu kết với người khác ở trong bóng tối, âm mưu cướp đồ vật trên tay Nhạc Định Sơn.
Không biết vật đó là vật gì mà khiến cho hai cao thủ Tiên thiên không tiếc bày mưu tính kế để đoạt lấy.
Dù sao việc này cũng không liên quan gì đến Mạc Cầu. Lúc này hắn chỉ muốn chạy thật nhanh, rời xa nơi đây, tránh thoát nguy hiểm. Lúc hai vị Tiên thiên kia đột ngột xuất hiện hắn đã cảm thấy không ổn, chẳng nói chẳng rằng xoay người bỏ chạy liền.
“Bạch!”
“Bạch!”
Bóng người không ngừng lóe lên rồi biến mất giữa rừng núi, trong thời gian mấy cái chớp mắt đã vọt ra xa ngoài trăm mét.
Phù Quang Lược Ảnh, Chỉ Xích Thiên Nhai đều là khinh công thượng thừa, mạnh về tốc độ. Hai môn khinh công này hắn đã tu tới viên mãn, thi triển tùy ý. Chân khí tinh thuần hùng hậu trong kinh mạch lưu chuyển, bộc phát giúp hắn lao nhanh về phía trước. Trên người hắn còn có hắc bào phụ trợ, hắn dùng toàn lực xuất ra, tốc độ nhanh đến mức có thể khiến cho đám cao thủ nhất lưu nhìn thấy phải xấu hổ.
Ở phía sau tốc độ của hành thi cũng không chậm. Nó giậm chân xuống đất, hất người lên đã bay xa mấy trượng, hai chân như có lò xo không ngừng đạp xuống. Sau một khoảng thời gian, một người một hành thi đã đi xa được vài dặm.
“Hô...”
Gió thổi ào ào, Mạc Cầu nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn cây, chân hắn điểm nhẹ, cả người nhảy vọt lên cao. Giữa không trung, hắn quay đầu xem xét, sắc mặt lập tức trầm xuống.
ở phía sau, một đạo hư ảnh màu trắng đang bay tới với tốc độ kinh người. Từ xa nhìn lại, người kia không khác gì một con phi yến ép sát xuống mặt đất mà lao đi, hai tay khẽ vung đã vượt qua khoảng cách năm sáu trượng. Tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn rất nhiều.
Cao thủ Tiên thiên!
Đối phương chắc chắn muốn nhổ cỏ tận gốc, không định buông tha cho bất cứ người nào.
“Ừm!”
Khẽ kêu lên một tiếng cảm thán, cây cối dưới chân Mạc Cầu bạo tán, một cỗ lực lượng to lớn đẩy hắn phi nhanh về phía trước.
Làm sao bây giờ? Với tốc độ của đối phương, chẳng bao lâu nữa sẽ đuổi kịp hắn. Hắn có hành thi bên mình, thực lực không yếu, nhưng còn chưa có khả năng chiến thắng một cao thủ Tiên thiên. Tới lúc đó, hắn phải chết là cái chắc.
Muốn trốn lại không trốn được. Muốn đánh thì đánh không lại. Nguy cơ ở ngay trước mắt làm cho một người vốn có tâm tính kiên định như Mạc Cầu không khỏi bối rối. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị hắn đè xuống.
“Hô...” khẽ thả ra một ngụm trọc khí, hai mắt hắn nghiêm lại, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, thân hình ngay lập tức làm ra biến hóa. Hắn đang một đường chạy thẳng lại đột ngột đổi hướng. Nếu Độc Hoa phu nhân có mặt ở đây, nàng sẽ nhận ra hướng mà Mạc Cầu đang chạy tới chính là hướng tiến đến hạp cốc kia.
Trong lúc đang chạy, Mạc Cầu lấy từ trong ngực ra cái huân bằng gốm, đặt trên môi rồi thổi vang. Không có âm thanh vang lên, chỉ có sóng âm vô hình từ cái huân khuếch tán ra ngoài, truyền đi bốn phía.
“Chi chi...”
“Chít chít!”
Chấn động đi qua, rất nhiều dị thú xao động hình thành các loại âm thanh nối nhau liên tiếp. Hai lỗ tai Mạc Cầu run lên, hắn cẩn thận lắng nghe xung quanh rồi tiếp tục thổi.
“O... o... o...”
Lần này, một âm thanh mênh mông vang lên truyền khắp tứ phương.
“Hắn làm cái gì vậy?” Ở phía sau, vị Tiên thiên mặc bào trắng khẽ nhíu chân mày, lắc đầu tha nhẹ. “Việc đã đến nước này, nhà ngươi hãy ngoan ngoãn chịu trói đi.”
Vừa nói, thân thể hắn lao đi như thiểm điện rồi hiện ra cách đó mấy trượng, bàn tay vung thành chưởng đánh tới.
Chân khí Tiên thiên gào thét tạo thành một cỗ sương lạnh bổ nhào tới, cây cối xung quanh ngưng kết thành bằng trong nháy mắt. Nhiệt độ xung quanh Mạc Cầu giảm đột ngột, hơi lạnh xuyên qua quần áo, ngấm thẳng vào tạng phủ. Cũng vì thế mà tốc độ vận chuyển chân khí bị chậm lại.
Chân khí Tiên Thiên thật kinh khủng! May mà còn có một người không bị nó ảnh hưởng.
“Rống!”
Cổ họng hành thi nhấp nhô, thân hình từ dưới đất đột nhiên xông ra, hai tay co lại như trường thương đâm tới. Lực lượng của nó lớn vô cùng, ngạnh công có thể khiến đao thương bất nhập. Một chiêu vừa ra tốc độ kinh người, nhục thân Mạc Cầu hiện giờ cũng không thể ngăn cản được.
“Không tự lượng sức mình.” Vị Tiên thiên mặc bào trắng cười lạnh, bàn tay lật giở, hàn ý như biến thành thực chất cuồn cuộn lao tới.
“Bành!”
Một tiếng trầm thấp vọng ra, cả người hành thi phủ băng sương bị đánh bay ra ngoài mấy trượng. Nhưng chỉ lăn mình mấy cái là băng sương trên người nó rào rào rơi xuống rồi nhảy về phía sau bỏ chạy.
Vị Tiên thiên kia cũng bị hành động của hành thi làm cho dừng lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn xuống lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay của hắn có thêm mấy điểm đen kèm theo hắc khí đang từ đó bốc lên.
“Thi khí?”
“Cương thi?”
Hắn nhăn mày, hai tay khẽ lắc lắc, chân khí lạnh lẽo nhanh chóng đầy lùi hắc khí. Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Người phía trước tuy tu vi không cao nhưng lại có thể điều khiển được cương thi, chứng tỏ đối phương có điểm bất phàm.
“Chẳng lẽ lại là một đầu cá lớn?”
“Bạch!”
Bóng trắng lấp lóe, thân thể hắn nhanh chóng lướt về phía trước. Cùng lúc ấy, Mạc Cầu đã tới gần hạp cốc. Nhưng một người một hành thi vừa mới xông vào cửa cốc thì trên đỉnh đầu hiện ra một bóng ảnh màu trắng kèm theo chưởng ảnh ầm ầm rơi xuống.
Chân khí Tiên thiên mênh mông như sóng trào cuộn lên, khuếch tán ra bốn phía như muốn đóng bằng toàn bộ mặt đất. Đối phương đã sinh sát cơ, tất nhiên sẽ không lưu thủ. Hàn Băng Chưởng toàn lực đánh ra nhanh chóng bao phủ hai người vào trong.
“Chết đi.”
“Rống!”
Hành thi gầm lên, mượn lực mang theo cự lực phóng thẳng về phía đối phương.
“Oanh!”
Băng tinh bạo tán, một người một thi giằng co giữa trời, sắc mặt vị Tiên thiên mặc bào trắng phát lạnh, chưởng thế không khỏi dừng lại một chút.
Nhục thân hành thi vốn rất mạnh, không hề thua kém Tiên thiên, thi khí trên người nó lại có tác dụng có thể chống lại chân khí Tiên thiên của đối phương. Trong khoảnh khắc ấy, một vòng kiếm quang lặng lẽ hiển hiện. Thân kiếm sắc bén phản xạ hàn mang. Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve nhảy nhót trong băng sương như cá bơi dưới nước, vô thanh vô tức phá vỡ chân khí Tiên thiên, dùng tốc độ kinh người đâm thẳng vào cổ họng hắn.
Vô Định kiếm pháp!
“Răng rắc...”
Lưỡi kiếm đè vào hư không, phía trước nó đột nhiên hiện ra một tầng băng sương làm kiếm thức bị ngăn lại, không thể tiến thêm được nữa.
“Hảo kiếm pháp.”
Vị Tiên thiên mặc bào trắng rống lên, thân hình vọt mạnh, Hàn Băng Chưởng xoay chuyển kích mạnh xuống dưới, chỉ một người mà tạo thành khí thế như có thiên quân cùng ra tay.
Thời điểm vừa rồi hắn đã cảm nhận được sư uy hiếp, nếu hắn rối loạn không phản ứng kịp thì sợ là đã bị thương rồi. Tuy không đến mức mất mạng nhưng đối phương chỉ là một tên tiểu bối tu vi thấp kém mà thôi...
Sau cảm giác kinh sợ nhất thời đó, sát cơ trên người hắn tuôn ra, hắn giẫm chân xuống đất, băng tinh tràn ra khắp nơi. Một vùng rộng hơn mười trượng xung quanh hắn từ nóng nực hóa thành giá lạnh, cỗ hàn ý sinh ra ấy tấn công thẳng vào nội phủ.
“Đông!”
Mặt đất chấn động, hành thi đột nhiên gào thét, thi khí dưới hắc bào tuôn ra như suối, hai tay nó mở rộng hung hăng ôm lấy đối phương.
Mạc Cầu hít sâu một hơi, dùng toàn lực vận chuyển Đại Hải Vô Lượng Công làm da thịt hắn hằn lên từng tia máu.
“Thiêu đốt khí huyết!”
“Oanh...”
Kình khí nổ vang, khí huyết tuôn trào. Thân hình Mạc Cầu đột nhiên lao vút tới, một đao một kiếm trong tay lần theo lộ tuyến hành thi xông ra mà tiến.
“Đến hay lắm!”
Vị Tiên thiên mặc bào trắng cười gằn, hắn thu liễm chưởng thế, thân như bất động, một chưởng đơn lẻ đánh về phía hành thi đang lao tới. Thân thể hành thi cường tráng, đối phương lại là một lão giả gầy còm. Một người một hành thi đối mặt, băng tinh dưới chân lão cùng đá núi nổ tung nhưng không hề lui bước, hàn băng chân khí lan tràn bao lấy thân thể hành thi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
“Xì...”
Kiếm quang lại hiện ra từ dưới nách hành thi, tốc độ xuất quỷ nhập thần vừa vặn đâm trúng vào khe hở chân khí. Đao quang cũng tìm khe rách mà vào. Một đao một kiếm giống như hai gọng kìm dễ dàng xé mở bức màn băng lạnh.
“A?”
Vị Tiên thiên mặc bào trắng kinh hãi, một tay áp chế hành thi, tay kia dùng ngón tay gảy nhẹ, vô số đạo hàn khí theo nhau vót tới đao kiếm. Điểm quỷ dị hơn là lúc hắn vừa mới hành động thì đao kiếm đột kích đã biến đổi. Chỉ trong nháy mắt, chỉ, chưởng, quyền pháp... liên tiếp mười ba chiêu võ kỹ tinh diệu theo nhau đánh ra.
“Không ổn!”
Cảm giác nguy hiểm hiện ra trong lòng, vị Tiên thiên mặc bào trắng không kịp nghĩ nhiều, chân khí trong cơ thể ầm ầm bộc phát.
“Hàn băng Vô Cực Thiên Cương!”
“Oanh!”
Một đoàn Tiên thiên chân khí từ thể nội hắn tuôn ra bao phủ lấy thân thể như một cái lồng. Trong khi đó, hai mắt Mạc Cầu đã đỏ ngầu, khí huyết trong người điên cuồng bộc phát, chân khí vận chuyển với tốc độ rất nhanh, kiếm quang chớp nhoáng bừng sáng.
Thập Bộ Nhất Sát!
Không gian để lại tàn ảnh, kiếm quang như ngưng đọng lại. Dưới hàn băng chân khí, một thanh trường kiếm sắc bén đâm rách lớp bảo vệ, cuối cùng dừng ở cách trái tim vị Tiên thiên có ba tấc.
“Oanh...”
Tiếng nổ vang lên kịch liệt, chân khí lạnh lẽo như núi lửa bộc phát tạo thành uy thế kinh khủng quét sạch bốn phương. Một người một hành thi bị nó đánh bay ra ngoài hơn mười mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận