Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 254: Thủ đoạn

Không gian đột nhiên tĩnh lặng, mặc cho tiếng kêu giết vẫn vang lên rầm trời và mưa rơi nặng hạt bên ngoài ngôi miếu cũ nát. Phù Ngao không tin nổi vào mắt mình. Không tin vào điều hắn vừa thấy.
Lục tứ gia không khác nào một núi thịt đột nhiên bạo khởi, chỉ hai chưởng đã lấy mạng một vị Tiên thiên!
Bình thường hắn vẫn bị người ta coi là phế vật ở sau lưng, là một tên vô năng. Thế mà... vừa rồi hắn không khác nào hung thú. Tiên thiên cao thủ uy chấn một phương cũng không chịu nổi hai chưởng. Lúc hắn ra tay, kình lực khuấy động không gian hơn một trượng quanh mình, kình khí như sóng quét sạch tứ phương. Cả tòa hậu điện theo đó chấn động, vô số bụi đất rơi ào ào như sắp đổ sụp. Đám thị nữ trên giường bị đánh bay không biết sống chết.
Ngoài Phù Tú Ngọc vốn có võ nghệ không kém nên vẫn giữ được ý thức, những người khác đều im tiếng.
“Sao.. sao có thể như vậy?”
Phù Ngao cứng họng, trợn mắt há mồm đến quên cả tình trạng đang đau đớn lúc này của Phù Tú Ngọc. Hai mắt Mạc Cầu cũng co rút lại. Việc Lục tứ gia còn che giấu thực lực hắn đã có suy đoán từ trước. Mỗi ngày đối phương đều dùng rất nhiều dược liệu, lại là những thứ người bình thường không dùng được, ngay bản thân hắn cũng phải hết sức cẩn thận khi dùng, điều đó chứng tỏ đối phương không phải người thường. Nhưng đến lúc đối phương thể hiện thực lực ra vẫn khiến hắn kinh ngạc.
Lực đạo thật lớn!
Mạc Cầu tự nhủ, sau khi hắn tu thành Bất Động Như Sơn Ấn, khí tức hiện tại có thể đột nhiên tăng lên gấp bốn lần, như thế đã là mạnh mẽ khác thường, đủ sức đè ép cả cao thủ Tiên thiên nhưng cũng không khoa trương như đối phương.
Chỉ một hai chưởng đã đánh chết một Tiên thiên!
Với nhãn lực hơn người, Mạc Cầu nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường.
“Tiên pháp!”
Sau khi định thần nhìn lại, trên người Lục tứ gia xuất hiện một tầng linh quang ảm đạm bao phủ khắp xung quanh. Linh quang như tấm lưới dệt từ những sợi xích nhỏ xâu chuỗi toàn thân thành một chỉnh thể. Theo từng cử động của Lục tứ gia, linh quang đó cũng lấp lóe như để gia tăng thêm lực lượng. Thủ đoạn này võ giả bình thường tất nhiên là không có được.
“Hắc...”
Đánh chết đối thủ Tiên thiên xong, Lục tứ gia chậm rãi quay đầu nhìn mấy người còn lại bằng ánh mắt khinh thường.
“Lâm trận lùi bước, không biết hộ chủ. Xem ra, Lục gia đúng là đã tốn công nuôi không các ngươi trăm năm qua.”
Thân thể Phù Ngao run lên, ánh mắt chớp động, hắn cắn răng nói khẽ.
“Ác giả ác báo, Tứ gia xem mạng người như cỏ rác, Lục phủ làm việc bá đạo không kiêng nể thứ gì, khắp nơi ở phủ Đông An đều sinh lòng oán hận. Hiện giờ ngươi có muốn cũng không trách được người khác.”
“Nói hay lắm.” Bên ngoài miếu chợt vang lên tiếng người. “Lục gia cao cao tại thượng đã quen đâu thèm để ý đến chuyện sống chết của người khác. Phù công tử nguyện bỏ tối theo sáng là chuyện đáng mừng.”
Âm thanh vừa dứt, có hai người đội mưa xông vào trong đại điện. Một người cầm trong tay nhuyễn kiếm, thân kiếm đã nhiễm đầy máu tươi, là người vừa mới phá nóc nhà lao xuống. Người còn lại thân cao tám thước, làn da màu cổ đồng, sau khi đi vào thì không nói hai lời, vung tay lấy ra một lá bùa.
“Lục Nam Thù, ta đã sớm đoán trên người ngươi ẩn giấu thủ đoạn.”
“Trấn Sơn Phù!”
“Xá!”
Lá bùa lao đi, trong nháy mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu Lục tứ gia. Một khắc sau, trên đó phát ra vầng sáng lấp lóe rồi nổ tung hóa thành một hư ảnh như đỉnh núi mạnh mẽ đè xuống.
“”Bành!”
Rõ ràng chỉ là hư ảnh nhưng lại mang theo lực lượng lớn mạnh khiến mặt đất lún xuống. Lục tứ gia ngồi trên giường kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể vặn vẹo không đứng thẳng được. Hắn cố gắng giãy giụa cũng vận động rất khó khăn.
“Giết!”
Hai người kia đồng thanh hét lên. Người cầm kiếm thân hình lóe sáng, chớp mắt đã chém ra mấy đạo tàn ảnh hướng về phía Lục tứ gia. Kiếm quang nhấp nháy, phong mang rực rỡ chỉ nhìn đã khiến cho người ta thấy lạnh lẽo.
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, hắn không giấu được sự ngạc nhiên. Chuôi kiếm này mang cho hắn một cảm giác không tầm thường.
Pháp khí?
Là một loại pháp khí hạ phẩm.
Đại hán còn lại mạnh mẽ chạy bộ tới. Hành động của đối phương có chút buồn cười không giống với tư thái của một cao thủ Tiên thiên mà giống ẩu đả của phường lưu manh trên đường phố hơn. Nhưng công kích hắn tạo ra lại khiến người ta biến sắc.
“Ầm ầm...”
Chỗ bàn chân hắn bước qua, mặt đất cứng rắn vỡ vụn, từng khối mảnh vỡ như kình nỏ bắn ra bốn phía. Trong đám đá vụn bay đầy trời vẫn có thể thấy được một thân ảnh đang lao vọt tới trước. Uy thế mạnh mẽ của một người lại không hề thua kém thiên quân vạn mã.
“Chết đi!”
Âm ra quyền xuất. Đầu quyền mang theo một cỗ uy thế khiến da đầu người ta tê dại.
“Oanh!”
Quyền phong làm không khí chấn động, sóng xung kích đánh nát bức tượng phật ở phía sau đối phương. Theo tiếng va chạm long trời lở đất phát ra, linh quang trên người Lục tứ gia cũng theo đó mà rung động, run rẩy. Cùng lúc đó trường kiếm rơi xuống.
“Răng rắc...”
Kiếm quang không có uy lực của quyền phong nhưng lăng lệ quyết tuyệt, linh quang hộ thể trên người Lục tứ gia cũng theo đó mà ảm đạm. Thân hình hắn bị Linh phù hạn chế nên di chuyển khó khăn, căn bản không né kịp nữa nên bị trúng liền mấy kích.
“A!”
Hắn liều mạng gào lên, bốn bàn tay vung múa nhưng không chạm được vào người đối phương. Tình cảnh đôi bên hoàn toàn trái ngược. Đòn tấn công của hai người kia liên tiếp đánh trúng vào người Tứ gia khiến cho linh quang tiêu tán, thân hình đối phương lảo đảo. Bản thân hắn lại như một con khí vụng về, vùng vẫy thế nào cũng không chạm được vào người đối thủ, chỉ có cái miệng là không ngừng gào thét.
“Bành!”
Một quyền mạnh mẽ lại đang tới, quyền ảnh chia thành năm phần lần lượt đánh lên các vị trí tương ứng với lục phủ ngũ tạng khiến linh quang ngày một suy yếu.
Ngũ Sơn Quyền!
Hai mắt Mạc Cầu chớp động. Hắn đã từng nghe nói đến môn quyền pháp này, khi còn ở Linh Tố Phái đã từng thấy qua tàn thiên của nó, chỉ biết nó là loại quyền pháp số một ở phủ Đông An. Quyền đầu xuất ra mang theo lực lượng như năm ngọn núi, nội hàm lý lẽ ngũ hành tương sinh tương khắc, người bình thường trúng chiêu chắc chắn phải chết. Tứ gia dù có tiên pháp hộ thể cũng ngả người ra sau, thiếu chút nữa thì ngã lăn xuống đất.
“Coong...”
Phía trên cao, tiếng kiếm ngân vang vọng. Một vòng kiếm quang lăng lệ đột nhiên hiển hiện, từ trên trời giáng xuống như lưu tinh nhằm vào mi tâm Lục tứ giá.
“Xì...”
Lưỡi kiếm tiếp xúc với lớp màng tinh quang, dừng lại một chút rồi xuyên thủng qua nó, đam vào da thịt. Người cầm kiếm vui mừng, lòng bàn tay phát lực, lưỡi kiếm đâm vào sâu đến hơn một tấc. Một vệt máu đỏ tươi xuất hiện trên trán Tứ gia. Nhưng vì hắn quá béo, da thịt rất dầy nên khoảng cách ấy còn chưa chạm đế xương sọ. Máu tươi cháy xuống trán khiến hắn phẫn nộ.
“A!”
Tứ gia ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể chấn động mãnh liệt.
“Mở cho ta!”
“Ông...”
Linh quang lại nở rộ, một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên người hắn hiện ra rồi quét sạch bốn phía.
“Răng rắc...”
Hư ảnh Trấn Sơn Phù rung động, trước sự tấn công của linh quang thì dần dần vỡ vụn, cuối cùng tiêu tán thành những điểm sáng trên bầu trời. Lực lượng mãnh liệt như sóng triều từ khắp nơi hướng đến đè khiến khiến hô hấp của hai vị Tiên thiên trở nên đình trệ, di chuyển khó khăn. Cả khu hậu điện như vừa trải qua một cơn bão, không trụ được nữa mà ầm ầm đổ sụp.
“Oanh!”
Gạch ngói vỡ vụn, vách tường đổ sập. Mưa rơi hòa với bụi mù che khuất tầm mắt. Một khắc sau, mọi người nghe thấy một tiếng hét thảm.
“A!”
Cao thủ Tiên thiên cầm kiếm bị Lục tứ gia nắm chặt trong tay. Hắn nhe răng cười, cái miệng há rộng cắn xuống. Hàm răng sắc bén dễ dàng phá lớp chân khí hộ thể kéo xuống nửa người.
“Răng rắc...”
Một nửa thi thể ngã văng ra đất, máu tươi phun trào. Hai con mắt Lục tứ gia trở nên điên dại như của một con hung thú.
“Chết đi!”
Nắm quyền của đại hán còn lại rơi xuống cuốn theo bọt nước bao phủ một vùng rộng đến mấy trượng khiến đối phương không thể tránh cũng không trốn đi đâu được.
“Bành!”
“Oanh...”
Sóng nước quét sách căn phòng giờ chỉ còn là một phế tích. Vị đại hán phun ra một ngụm máu, cánh tay phải vặn vẹo.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Thân thể hắn lảo đảo, ánh mắt đã vô vọng. Hắn gào lên một tiếng chua xót rồi nghịch thế đánh ra một quyền.
“Hoa...”
Khí huyết trên người hắn như sóng biển tuôn trào, nhanh chóng đạt tới trạng thái đỉnh phong, lực lượng to lớn tràn vào cánh tay.
“Băng! Băng!”
Cánh tay hắn đột nhiên trở nên thô ráp to lớn gấp đôi khiến ống tay áo vỡ vụn, trên da tay nổi gân xanh quyện với cơ bắp.
“Bành!”
Quyền chưởng chạm nhau chan chát. Sóng xung kích từ trung tâm quét ra bốn phía, khoảng không gian mười trượng quanh đó không có hạt mưa nào xâm nhập vào được. Lần đầu tiên Lục tứ gia hiện lên vẻ kinh ngạc, sau va chạm hắn rơi vào hạ phong, thân thể không khỏi lùi lại. Nhưng chỉ sau một hắc, hắn đã nhe răng ra cười, bàn tay nắm chặt, vung vẩy như trọng chùy hung hăng nện xuống.
“Bành!”
“Bành!”
Trọng chùy đánh xuống làm vị đại hán liên tục thổ huyết, cuối cùng không chịu nổi gào lên một tiếng rồi bị đè ép xuống mặt đất.
“Oanh!”
Một tiếng va chạm lớn lại vang lên, mặt đất hình thành một cái hố cạn, bên trong là một đám thịt nát. Hai vị Tiên thiên liên tiếp bỏ mình.
“Phi!”
Lục tứ gia nhổ một bãi nước bọt rồi quay sang nhìn ba người Mạc Cầu nhe răng cười.
“Phàm nhân vẫn chỉ là phàm nhân mà thôi. Cứ ngoan ngoãn chờ người ta làm thịt lại không muốn. Thật là không biết tự lượng sức mình. Còn các ngươi nữa, các ngươi đều đáng chết!”
Sắc mặt Phù Ngao trở nên trắng bệch. Hắn không phải không muốn trốn mà là có một lực lượng vô hình đang chế trụ khiến hắn không cất bước được. Phù Tú Ngọc ở bên cạnh cũng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên thân thể ngày một suy yếu. Chỉ có Mạc Cầu là vẫn nghiêm sắc mặt, ánh mắt lấp lóe.
“Mạc huynh.” Phù Ngao lộ vẻ bi thương. “Ngươi đi đi, không cần quan tâm tới chúng ta.”
“Đi?” Lục tứ gia cười lạnh. Hắn hừ một tiếng khinh thường, bàn tay xòe ra nhằm Mạc Cầu chụp xuống. “Ngươi đi được sao?”
“Hô...”
Hắn chỉ tiện tay vung ra nhưng vẫn mang theo lực lượng vô cùng lớn, cự lực cuốn theo mưa rơi đầy trời hóa thành chưởng ảnh.
“Bành!”
Không gian rơi vào tĩnh lặng. Vẻ khinh thường trên mặt Lục tứ gia biến mất. Hắn kinh ngạc nhìn về phía dưới bàn tay, nơi có một lực lượng hắn không ngờ tới đang ngăn chặn thế tới của hắn. Lực lượng này mạnh mẽ không thua gì lực lượng bộc phát vừa rồi của đại hán nhưng còn cô đọng hơn. Dưới ánh mắt của hắn, Mạc Cầu đang giơ tay lên, gương mặt không có chút biến đổi nào.
“Khí lực không nhỏ.” Mạc Cầu khẽ nói. Hắn nhẹ nhàng vặn vẹo cái cổ mình, xương cốt toàn thân vang lên lốp bốp. “Cũng may là ta đã không tính sai.”
Vừa dứt lời, thân thể hắn đột nhiên chấn động rồi biến lớn, sau đó có một đạo hắc quang bao phủ lấy toàn thân.
Hắc Sát chân thân đệ thất trọng.
Kim Cương Minh Vương quyền ấn!
Bất Động Như Sơn!
Lực lượng đột nhiên tăng lên gấp bốn lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận