Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 434: Song Dương Khấu

Trên đảo hoang, một nam một nữ cứ thế giằng dứ, ai cũng biết là chỉ cần liên thủ thì sẽ mở được cấm pháp nhưng không ai chịu hành động trước.
Vương Kiều Tịch nhìn chăm chú Mạc Cầu nói.
“Sư đệ tới sớm hơn ta, hẳn đã quan sát cấm pháp ở nơi này rồi?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Chính là Song Dương Khấu.”
Vương Kiều Tịch tiếp lời. “Sư đệ đã biết loại cấm pháp này thì hẳn cũng rõ chỉ có đồng tâm hiệp lực chúng ta mới mở được cấm pháp ra.”
Lần này thì Mạc Cầu không lên tiếng. Thấy vậy, Vương Kiều Tịch không khỏi trầm xuống, nàng quay đầu nhìn thoáng qua rồi nói. “Sư đệ, thực không giấu giếm, trên đường tới đây ta bị tà đạo phát hiện, mặc dù nhất thời nửa khắc bọn họ không tìm tới đây được nhưng nếu chúng ta cứ ở ngoài này thì tất nhiên là sẽ không an toàn.”
“Sư tỷ nói đúng.” Mạc Cầu gật đầu. “Vậy sư tỷ định thế nào?”
Vương Kiều Tịch nheo mắt.
Song Dương Khấu.
Đây không phải loại cấm pháp phức tạp nhưng nó lại có điểm đặc biệt. Nó đặc biệt vì lối vào phân ra hai chỗ, nhưng mỗi điểm vào chỉ liên thông tới một chỗ mở ra và không thể tự mình mở ra được. Chỉ có thời điểm thông đạo mở ra người này mới biết người kia có giải cấm cho mình hay không.
Điều này làm nảy sinh vấn đề. Nếu hai người không có sự tín nhiệm lẫn nhau thì sao?
Một người giải cấm, một người không. Người không giải cấm tiến vào trong rồi, người giải cấm sẽ ở bên ngoài. Nếu cả hai người cùng lấy ra trận kỳ và không bỏ lệnh cấm thì sẽ tiêu hao lực lượng lớn. Để phòng ngừa bị người khác phát hiện, lực lượng của trận kỳ rất yếu, năm ba hô hấp mà không hành động thì sau đó trần kỳ sẽ mất đi công hiệu, cần thời gian dài từ từ tích lũy mới lại có thể tiến vào được.
Cách khác là một người đi vào rồi từ bên trong mở ra trận pháp. Nhưng một khi đã lừa đối phương giải cấm để mình tiến vào một mình thì còn mở trận pháp cho người kia hay sao? Chỉ có hai người cũng giải cấm cho đối phương mới là cách thức hoàn mỹ nhất. Vấn đề chính là ở đây. Nếu hai người không tín nhiệm lẫn nhau hoặc tín nhiệm không đủ thì phải làm gì?
Vương Kiều Tịch chớp mắt rồi thăm dò. “Mạc sư đệ, ngươi chắc biết ở trong này là cái gì?”
“Biết.” Mạc Cầu gật đầu. “Bảo tàng, Truyền Tống Trận. Nhưng sư tỷ yên tâm, ta không thông trận pháp nên không tư tâm, càng không thể mang theo tài nguyên chạy trốn được.”
“Sư đệ nói chưa đúng rồi.” Vương Kiều Tịch lên tiếng. “Nơi này dùng để sử dụng cho những tình huống khẩn cấp, Truyền Tống Trận mở ra sao có thể phức tạp được? E là chỉ cần để mấy khối linh thạch là khởi động được rồi.”
“Ra là vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Sư tỷ nói như vậy thực ra là vì lo lắng ta lừa ngươi giải khai cấm pháp, sau khi đi vào sẽ mang vật tư bảo khố trốn mất?”
“Không sai.” Vương Kiều Tịch gật đầu, gương mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc. “Thứ cho ta nói thẳng, Mạc sư đệ chỉ là một đệ tử ngoại môn, sự trung thành với tông môn e là không đủ, lại biết rõ mình được sử dụng như là một mồi nhử thì trong lòng khó tránh được cừu hận với tông môn. Lúc này nếu như chỉ có ngươi tiến vào trong này, rất có khả năng sẽ làm việc bất lợi cho ta.”
Mạc Cầu im lặng. Không thể phủ nhận Vương Kiều Tịch nói có lý.
“Cho nên…”, Mạc Cầu nhìn đối phương nói. “Sư tỷ muốn ta giúp ngươi giải khai cấm pháp, sau đó ngươi không giúp ta mở cấm pháp thì sao?”
“Không.” Vương Kiều Tịch nhíu mày. “Sư đệ giúp ta tiến vào, từ bên trong ta sẽ giúp ngươi mở trận pháp.”
Khoé miệng Mạc Cầu hơi nhếch lên, vẻ mặt cười mà như không cười.
“Ngươi không cần thể hiện ra vẻ mặt như vậy.” Vương Kiều Tịch không đổi sắc mặt, nàng nói. “So với một người gần như không có thân bằng hảo hữu như ngươi thì ta rõ là người có thể đặt niềm tin hơn. Từ lúc bái nhập tông môn ta vẫn luôn tuân thủ lời hứa của mình, chưa từng nuốt lời. Nếu không thế ta sao có thể trở thành đệ tử chân truyền?”
“Mười năm trước ta nói với Cát sư huynh một câu, sư huynh độc hành ngàn dặm, từ đó mà có được Linh dược.”
“Tám năm trước, Hồng sư muội đến ta cầu xin giúp đỡ, ta vì nàng ấy mà quỳ trước cửa ân sư bảy ngày bảy đêm.”
“Từ lúc còn nhỏ, trưởng bối trong gia tộc, tiền bối trong tôn môn luôn dạy ta trở thành người tín nghĩa, việc không tín thì không làm. Kiều Tịch ta vẫn luôn khắc cốt ghi tâm không dám quên.”
“Quả đúng là vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Sư tỷ lời nói đi cùng với hành động, trong thế hệ đệ tử đúng là tiếng lành đồn xa, tại hạ có nghe thấy.”
Hai mắt Vương Kiều Tịch sáng lên.
“Đáng tiếc.” Mạc Cầu than nhẹ. “Ta không quen biết sư tỷ, mọi thứ chỉ là tin đồn, không thể mang thân ra đánh cược như vậy được.”
“Ngươi…”, hai gò má Vương Kiều Tịch run lên. “Vậy ngươi muốn làm thế nào đây?”
“Đơn giản thôi.” Mạc Cầu lạnh lùng đáp. “Làm phiền sư tỷ trước tiên đưa ta vào trong, khi ta trở ra sẽ mở trận pháp cho ngươi.”
“Ngươi nằm mơ.” Vương Kiều Tịch gạt phắt.
“Đã vậy thì chúng ta không thể nói chuyện với nhau được rồi.” Mạc Cầu gật đầu. “Chúng ta phải chờ thêm người thứ ba, thứ tứ… đến nữa thì mới giải quyết được.”
“Không được.” Vương Kiều Tịch lắc đầu, biểu hiện đã có phần hơi hoảng. “Không có thời gian, nếu chờ người khác tìm đến thì nơi này sẽ bị tu sĩ tà đạo phát hiện ra mất. Đến lúc đó thì không ai trong chúng ta vào được.”
“Việc này…”, Mạc Cầu ra vẻ trầm ngâm rồi cong ngón tay búng ra, một đạo lưu quang đánh về phía đá núi trói buộc cấm pháp.
“Bành!”
Đá núi vỡ ra, cờ xí bên trong lập tức bị nhấc lên.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Vương Kiều Tịch biến sắc. “Huỷ phong cấm thạch rồi, nhất định phải giải khai cấm pháp nếu không chúng ta không ai vào được.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Sư tỷ cũng mới nói, tình huống khẩn cấp, thời gian không nhiều, chẳng bằng mau chóng quyết định là hơn.”
“Ta đã quyết định rồi.” Vương Kiều Tịch nói. “Ngươi mở cấm pháp, ta đi vào, sau đó từ bên trong mở ra cho ngươi. Nếu ngươi không tin ta có thể lập lời thề.”
“Lời thề thần hồn?”
“Không được.”
“Vậy thì không thương lượng được rồi.”
Yên tĩnh.
Mạc Cầu cầm cờ, trên đó linh quang vờn quanh, dùng mắt thường cũng thấy được nó đang ảm đạm dần. Gương mặt Vương Kiều Tịch trở nên lạnh lẽo, từ trên người có một cỗ sát cơ lăng lệ ẩn hiện.
“Sư tỷ, thời gian không còn nhiều đâu.” Mạc Cầu nhìn mấy lá cờ nói. “Ngươi lựa chọn tin tưởng ta hay chọn rời khỏi nơi này.”
“Vì sao ta nhất định phải chọn?” Vương Kiều Tịch nắm chặt hai tay, linh quang nở rộ trong đôi mắt. “Vì sao không phải là ngươi phải chọn?”
“Ta đã chọn rồi.” Mạc Cầu vẫn lãnh đạm như trước. “Ta sẽ không giúp ngươi mở cấm pháp.”
“Ngươi…” Vương Kiều Tịch nghiến chặt hai hàm răng. “Ngươi thật hèn hạ.”
“Thời gian không còn nhiều lắm.” Mạc Cầu lạnh lùng.
“Sư đệ.” Vương Kiều Tịch hít sâu một hơi, ổn định tâm tình rồi nói chậm rãi. “Ngươi xem thế này được không, hai chúng ta đồng thời mở ra cấm pháp, nhất định có cái pháp tử.”
Mạc Cầu không lên tiếng, chỉ hua hua mấy lá cờ trên tay.
“Sư đệ, ta là đệ tử chân truyền Mê Nguyệt Phong, ngày sau còn có hy vọng Đạo cơ, chẳng lẽ ta còn lừa gạt ngươi?”
“Nếu ngươi nguyện ý mở cấm pháp ra, ta có thể tặng luôn cho ngươi một kiện pháp khí thượng phẩm, thế nào?”
“Mạc Cầu!”
“Ngươi là tên hỗn đản!”
“Ngươi không mở cấm pháp ra ta sẽ không buông tha cho ngươi!’.
“Sư đệ, cần gì phải như thế?”
“A…, ta muốn giết ngươi!”
Thấy linh quang trên mấy lá cờ trong tay Mạc Cầu đang ngày một ảm đạm, Vương Kiều Tịch càng sốt ruột không yên. Khi thì nàng khẩn cầu, lúc lại uy hiếp, khi thì dùng lợi lộc dụ dỗ, sau đó thì gào thét điên cuồng. Vô số đạo kiếm quang bay ra bốn phương tám hướng nhưng lại không dám chém vào người Mạc Cầu.
Thật lâu sau, vị Đại sư tỷ vốn cao cao tại thượng đã rơi cả nước mắt.
“Tên họ Mạc kia…”, nàng nghiến chặt hàm răng, trừng mắt nhìn Mạc Cầu. “Muốn chết thì cùng chết.”
Dứt lời, linh quang vọt thẳng lên trời. Mạc Cầu vốn bất động càng nhắm mắt tựa như bình thản chờ linh quang trên mấy lá cờ tiêu tán hết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không gian thật yên tĩnh. Rồi đột nhiên…
“Bạch!”
Một đạo lưu quang từ xa xa bay tới rơi vào một vị trí khác trên hòn đảo, sau đó là tiếng gào thét của Vương Kiều Tịch truyền tới.
“Họ Mạc kia, nếu ngươi đi vào trận pháp rồi mà không mở ra thì ta có chết cũng không sẽ bỏ qua cho ngươi.”
“Bành!”
Núi đá toái liệt, một lá cờ bay về phía nàng. Nàng cắn răng trừng mắt đến lúc linh quang trên lá cờ muốn tắt mới nhập pháp lực vào trong.
“Ông…”
Lá rờ rung lên. Một luồng rung động hiện ra, phong cấm sắp mở.
“Bạch!”
Cờ xí lắc lư giữa trời rồi trực tiếp đâm thẳng vào lòng đất, một lần nữa hấp thu linh khí gia trì trên đó. Vương Kiều Tịch ngẩn ra, nàng cảm thấy trong đầu trống rỗng không có tin tức gì.
Bi phẫn. Không cam lòng. Phẫn nộ…
Ngũ giác lục thức đều quay cuồng, rất nhiều cảm xúc đồng loạt hiện ra, thần sắc nàng tựa hồ cũng trở nên hoảng hốt.
Đúng lúc ấy…
“Ông…”
Hư không rung động, phong cấm trước mặt nàng đúng là đã mở ra. Nàng ngẩn người bước vào thì gặp Mạc Cầu cũng đồng thời đi vào trong bí địa. Hai người đứng bên đại điện trống trải đưa mắt nhìn nhau, Vương Kiều Tịch bỗng cúi đầu cười khẽ, đôi vai nàng run run, giọng nơi hơi khàn khàn. “Sư đệ, ngươi lừa ta!”
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhưng kỳ lạ là nàng lại không hề cảm thấy tức giận, thay vào đó là một cảm xúc phức tạp khó tả.
“Ta chỉ đảm bảo sư tỷ sẽ mở phong cấm cho ta mà thôi.” Mạc Cầu lạnh nhạt. “Nếu như ta đồng ý giúp sư tỷ giải khai phong cấm trước, sư tỷ sẽ giữ lời mở trận pháp từ bên trong cho ta chứ?”
“Có.” Vương Kiều Tịch gật đầu nhưng vẻ mặt hơi tươi cười nghịch ngợm hiếm thấy. “Nhưng trước tiên ta sẽ bắt sư đệ phong bế pháp lực, thu hồi pháp khí rồi mới mở trận pháp cho ngươi.”
“Cái gì?” Mạc Cầu nhíu mày. “Tại sao lại vậy?”
“Trên đường tới đây ta có bắt được mấy tu sĩ tà đạo.” Vương Kiều Tịch lấy lại bình tĩnh, nàng đưa tay vén mấy sợi tóc trước mặt. “Từ bọn họ ta đã biết sư đệ là người giết Triệu Vô Nhai, khiến hai vị đệ tử chân truyền tà đạo khác phải bỏ chạy, thực lực của ngươi có thể xưng là đỉnh phong ở dưới Đạo cơ. Nói thật…”, nàng nhìn Mạc Cầu. “Ngươi nói Ngươi gặp Trịnh sư đệ và Đinh sư muội nhưng ta không tin, cũng không chắc có thể cầm giữ ngươi được. Huống chi nơi này là mật địa tông môn, theo quy củ thì đệ tử ngoại môn không có tư cách đi vào.”
“Ra là vậy.” Mạc Cầu hiểu ra. “Xem ra ta đã làm đúng.”
“Ngươi không sai.” Vương Kiều Tịch than nhẹ. “Sư đệ, nếu thời khắc sau cùng ta chỉ cầm cờ mà không giải khai cấm pháp thì ngươi có thể giải khai cấm pháp hay không?”
Mạc Cầu nhìn nàng kỳ quái. “Lúc đó ta không biết ngươi đang làm gì.”
“Hiểu rồi.” Vương Kiều Tịch thở dài thêm một lần nữa, nàng ôm quyền. “Bội phục!”
Nàng thân là đệ tử chân truyền của tông môn, tu vi thực lực luôn vượt trên đồng môn cùng thế hệ, luôn tự xưng là tài nghệ hơn người, hôm nay lại bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay mà lại không thể không bội phục.
“Giờ không phải lúc nói mấy chuyện này.” Mạc Cầu đưa mắt nhìn đại điện nói. “Sau đây chúng ta nên làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận