Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 274: Tín nhiệm

Đảo hoang rộng lớn, Vân Lâu thây rải khắp nơi, người trông coi không thấy mà chỉ có một người ở tầng trên cùng lật xem bí tịch, không cần nghĩ nhiều cũng biết người đó không phải hạng tầm thường. Ngay từ đầu Hà Côn không có ý định trêu chọc vào đối phương nhưng lúc này hắn không khỏi sinh ra lửa giận trong lòng.
Nói gì thì nói, hắn vẫn là một cao thủ Tiên thiên, là người đứng trên đỉnh của võ đạo. Nhìn khắp cả phủ Đông An này, trừ mấy tu Tiên giả ra thì ai có thể khinh thường hắn? Ở chỗ này xem bí tịch võ công, chứng tỏ đối phương chắc chắn không phải là tu Tiên giả rồi.
“Ngươi nói cái gì?” Hà Côn trầm sắc mặt. “Huynh đài, tàng thư nơi này đâu chỉ có vạn quyển, ngươi lại muốn độc chiếm một mình sao?”
“Bí tịch ở tầng này không nhiều.” Mạc Cầu lãnh đạm. “Để thư tịch xuống rồi rời đi, hoặc để ta xem qua trước hãy nói.”
“Vớ vẩn.” Tên trẻ tuổi vừa tìm thấy cuốn thư tịch trừng mắt. “Ngươi xem đây là nhà ngươi hay sao? Dù là nhà ngươi, chúng ta cũng không cần phải để ý đến ngươi.”
“Nói năng lỗ mãng,” Mạc Cầu cụp đuôi mắt xuống, “nên đánh.”
Âm thanh chưa dứt, sắc mặt Hà Côn đã đại biến. Hắn chưa kịp hành động thì người trẻ tuổi bên cạnh đã kêu thảm, bàn tay che mặt, cả người bay ra ngoài, máu và răng vương vãi.
Phách Không Chưởng.
Võ kỹ vừa mới vào tay, kình khí xuất ra vô thanh vô tức, dù Tiên thiên cũng không kịp phát giác.
“Hay, hay lắm.” Tận mắt thấy tiểu bối bị giáo huấn, Hà Côn không khỏi nhăn mày. “Các hạ võ nghệ siêu phàm, Hà mỗ bội phục, môn Thiên Vũ Kỳ Kiếm này ngươi giữ đi.”
Nói xong, hắn hơi vung bí tịch trên tay lên.
“Hoa...”
Bí tịch bay tới đối diện, phần nào che mất tầm nhìn, trên đó cũng ẩn chứa nội kình làm cho trang giấy bay loạn. Nếu không kịp tiêu trừ kình lực này, bản kiếm phổ khó mà giữ được nguyên vẹn.
“Hô!”
Theo sau ngay bí tịch là một cái chưởng ấn.
Đại Mạc Tiên Chưởng.
Chưởng thế như sóng biển cuộn trào, ẩn chứa một cỗ lực lượng có thể làm hao mòn vạn vật. Tiếp lấy bí tịch, đối phương chắc chắn phân tâm, lại tiêu hao chân khí. Không tiếp thì công pháp sẽ bị hủy, nó lại che mất tầm nhìn, đối phương khó mà thoát khỏi một chưởng này của hắn.
Tính toán của hắn có thể nói là khá vẹn toàn.
“A...”
Đối mặt với thế công của đối phương, Mạc Cầu chỉ hừ mũi, tay áo dài khẽ vung lên đã dễ dàng tiêu tan ẩn kình trên cuốn bí tịch. Một khắc sau, hai mắt hắn co rút lại.
“Thật độc ác!”
Tiếng quát buồn bực vừa mới ra, toàn thân Mạc Cầu sáng lên, cơ thể hắn chợt biến lớn, một chưởng thẳng tắp đánh ra.
Hắc Sát chân thân.
Bất Động Như Sơn Ấn.
Cự Linh Chưởng.
“Oanh...”
Chưởng thế như núi đổ, bộc phát kèm theo cự lực khiến sắc mặt Hà Côn đại biến.
“Không...”
“Bành!”
Mọi âm thanh trở lại tĩnh lặng. Một bóng người văng vào vách tường khiến nó vỡ tan, tiếp tục bắn lên không rơi xuống hồ nước gần đó. Đám Huyền xà theo nhau bu lại khiến Hà Côn run lên. Trên tầng cao nhất của Vân Lâu, Mạc Cầu giữ vẻ mặt lạnh lùng gỡ hai cái độc châm trên người thả xuống đất. Thủ đoạn của đối phương không tệ, tiếc là hắn lại dùng độc đúng phải một đại phu như Mạc Cầu thì có khác gì tự tìm đường chết.
Mạc Cầu vốn không có ý giết người, nhưng đối phương dùng thủ đoạn tàn nhẫn làm hắn nổi sát cơ. Kẻ thù đã muốn chết, hắn không ngại đưa tiễn đối phương một đoạn.
“Bá phụ!”
“Cha!”
Biến cố xảy ra khiến hai người trẻ tuổi hốt hoảng, cuống cuồng chạy xuống dưới lầu. Mạc Cầu không để ý đến hai người mà tiếp tục lật xem kiếm phổ.
Kiếm pháp này quả thực tinh diệu, trong cảnh giới Tiên thiên cũng là hiếm thấy, nhưng đặt ở nơi này thì lại chỉ ở mức độ trung bình mà thôi. Quét mắt nhìn qua kiếm phổ một hồi, hắn nhẹ lắc đầu, để lại trên giá sách.
“Chủ quan.”
Hắn tự nhủ, bản thân chủ quan vì độc châm của đối phương vừa rồi nhắc hắn nhất thời trầm mê. Nơi này dù sao cũng là Lục phủ, không phải chốn an toàn nên ở lâu. Tốt nhất là nên sớm rời đi thì hơn.
Lấy lại tinh thần rồi, Mạc Cầu đi dạo một vòng, mở xem qua không ít bí tịch, cuối cùng chọn lấy hơn mười bản công pháp tu Tiên đóng gói lại. Đúng như Thôi lão đã nói lúc trước, công pháp trên tầng này không nhiều, nhưng có thể lọt vào mắt hắn lại càng ít.
“Soạt...”
Một cơn gió nổi lên, Vân Lâu đã không còn một bóng người.
Cách Vân Lâu không xa có một hòn đảo gọi là Vụ đảo. Tàng thư ở đây so với Vân Lâu chỉ có hơn chứ không kém, nhưng ở Vân Lâu chủ yếu là bí tịch võ công thì ở nơi này tàng thư chủ yếu là các loại tạp học. Cầm, kỳ thi, họa, y, tượng,... gần như cái gì cũng có. Mạc Cầu cũng là khách quen ở chỗ này, nên những thứ muốn tìm hắn đều nắm rõ.
Nhất là các loại thư tịch liên quan đến tu Tiên giả, ngày xưa có công lão cũng chưa chắc đổi được thì bây giờ hắn lại có thể đóng gói mang đi. Chỉ tiếc, không có Thôi lão chỉ điểm, hắn không thể tìm được các nơi cất giấu bí mật.
Không lâu sau, trên tầng cao nhất của Tàng thư, Mạc Cầu mang theo túi đựng hơn trăm cuốn thư tịch nhảy ra ngoài. Mấy người hô lớn muốn chặn đường bị hắn tùy tiện đánh bay.
“Phốc...”
Chân đạp lên thuyền, chân khí tuôn ra, thuyền nhỏ lao đi như hỏa tiễn nhằm tới một tiểu đảo khác.
Vừa mới nhảy lên con đường nhỏ, còn chưa đợi Mạc Cầu đáp xuống, vách tường phía trước đã đổ sụp.
“Phốc!”
Một người nôn ra tiên huyết, gắng gượng đứng dậy nhưng bị một thanh trường mâu từ trên trời lao xuống đóng đinh tại chỗ.
“Giết.”
“Đã là người của Lục gia thì đều không tha.”
“Giết hết người của Lục gia, các thế lực lớn đều có thưởng, cơ hội lập danh là đây.”
Trong nội viện, tiếng người gào thét vang vọng.
“Đi chết đi.”
“Phốc phốc...”
Đao quang lấp lóe, tiếng kêu thét liên hồi đột nhiên dừng lại như e dè điều gì. Mạc Cầu đi vào khu phế tích, cảnh tượng trước mắt khiến hắn nhíu mày. Không ngờ hắn lại gặp phải người quen ở chỗ này.
“Mạc Cầu.” Đổng Tiểu Uyển cầm cự đao, toàn thân nhuốm máu sáng mắt lên, vẻ mặt mừng rỡ. “Ngươi cũng tới, mau dẫn Dung Dung rời đi.”
Giữa sân, khắp nơi đều có thi thể, một đám người giang hồ bao vây lấy ba người vào giữa. Phó thống lĩnh Nương Tử thân quân Phụng Tiên, Đổng Tiểu Uyển và Lục Dung đang tựa vào vai Phụng Tiên, tình trạng như vừa mới thoát được ra khỏi vòng vây. Sắc mặt Lục Dung đã trắng bệch, eo lưng thấm máu, khí tức suy yếu, chắc chắn đã bị trọng thương.
“Cút đi.”
Đổng Tiểu Uyển tức giận gầm lên, Lục Hợp trọng đao điên cuồng vung lên chém xuống, đao khí gào thét đánh đám truy binh đổ rạp. Nơi này cao thủ không nhiều, nếu có thì cũng đã mất mạng không ít, những người còn lại không dám tới gần.
“Đi.”
“Nhị tiểu thư bị thương.” Mạc Cầu chớp mắt, từ từ lại gần.
“Dừng lại.” Lục Dung đột nhiên hét lên. “Đừng tới đây.”
“Dung Dung, hắn là Mạc Cầu.” Đổng Tiểu Uyển ngẩn người ra, nói. “Ngươi quên, ta đã từng nói với ngươi hắn là một thần y, hiện giờ có thể xem xét tình trạng cho ngươi.”
“Không.” Lục Dung chăm chú nhìn Mạc Cầu, bộ dạng khó khăn. “Trên người hắn có sát khí.”
Tuy luồng sát khí chỉ hiện lên trong chớp mắt rồi biến mất nhưng nàng có thể chắc chắn, đối phương đã động sát cơ. Thời điểm này, nàng không dám giữ những ai có biểu hiện như thế bên cạnh, bởi không biết lúc nào thì đối phương trở mặt.
“Mạc Cầu từng là người của Linh Tố Phái.” Phụng Tiên nắm chặt bảo kiếm ở bên cạnh, vẻ mặt cảnh giác. “Linh Tố Phái bị Lục phủ tiêu diệt, hắn chưa chắc đã tin được.”
Đổng Tiểu Uyển giật mình, từ từ quay ra nhìn mấy người, nhất thời cũng không biết phải làm thế nào.
“Nhị tiểu thư, ngươi cả nghĩ rồi.” Mạc Cầu lắc đầu, nhíu mày nói. “Trước mắt cứ để ta xem xét thương thế của ngươi xem sao.”
Lời vừa mới ra, thân ảnh hắn đã biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
“Bạch!”
“Phốc!”
Mạc Cầu và Lục Dung đồng thời ra tay.
Thập Bộ Nhất Sát.
Tiên Thiên Nhất Khí Cầm Nã Thủ.
Một cự chưởng vô hình hiện ra trước người Lục Dung, quanh trùm bốn phương ép xuống. Cự chưởng vừa xuất hiện, một vòng kiếm quang cũng tràn ra khắp nơi. Hai sát chiêu cùng triệt tiêu lẫn nhau.
“Bạch!”
Một sợi lưu quang hiện ra, nhẹ nhàng quét sạch toàn trường. Đá núi nhà cửa bị nó quét qua cắt thành hai nửa.
Phi kiếm.
Phi kiếm trong tay Lục Dung mạnh hơn của bọn người Thượng Vân Nhu rất nhiều. Kiếm xuất ra không để lại kiếm ảnh, chỉ có một vòng ánh sáng lấp lóe trong nháy mắt chém về thân ảnh phía trước.
“Hoa...”
Bóng người tan biến hóa thành chín đạo hư ảnh hư hư thực thực từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Vân Long Cửu Hiện.
Môn khinh công này tạo ra huyễn ảnh, mỗi cái đều có khí tức của bản thân, cho dù là tu Tiên giả cũng khó mà phân biệt thật giả ngay được. Bản thân Lục Dung đang bị trọng thương, ý thức suy yếu nên càng khó nhận diện. Nhưng nàng cũng không quan trọng việc đó, suy nghĩ khẽ động, kiếm quang lại sáng lên, lao đi như cá bơi trong nước, nhẹ nhàng lấp lóe đâm mấy hư ảnh thành từng mảnh vụn.
Cuối cùng vẫn có một cái bóng mờ lại gần, có ngón tay bắn ra mấy cái, kình khí như mưa rơi xuống, kèm theo đó là một vệt kiếm quang sắc bén từ một góc độ nằm ngoài dự liệu của mọi người đâm về phía tim Lục Dung.
“Đinh đinh...”
Phụng Tiên nghiến chặt răng, liều mạng múa trường kiếm đánh bay kình khí đột kích, đồng thời há miệng hét lên. “Bảo vệ tiểu thư.”
Đổng Tiểu Uyển chớp mắt, căn bản nàng không theo kịp tốc độ di chuyển của Mạc Cầu, vội kêu lên một tiếng. “Đừng!”
Một người là hảo hữu tri giao từ nhỏ, một người là sư đệ lại đang đánh giết lẫn nhau khiến nàng bi thương không nói lên lời, thân thể đột nhiên lướt ngang, hai tay mở rộng ngăn trước người Lục Dung.
“Bạch!”
Kiếm quang vội dừng lại, thân hình Mạc Cầu lóe lên, lui về sau đến hơn mười trượng mới đáp xuống. Khoảng cách này mới đủ để hắn tự tin giữ được an toàn khi đối mặt với một tu Tiên giả, còn như muốn lại gần để đánh giết đối phương cũng là việc không dễ dàng gì.
“Ngươi làm gì vậy.” Hắn chau mày, lắc đầu tiếc nuối. Nếu không có Đổng Tiểu Uyển, một kiếm kia của hắn chắc chắn đã xuyên qua tim một người đang bị trọng thương như Lục Dung.
“Hảo kiếm pháp. Chỉ là một phàm nhân, chả trách ngươi có thể khiến Thượng Vân Nhu thành ra như vậy.” Lục Dung cảm thán, sau đó trừng mắt nhìn Đổng Tiểu Uyển nói giọng không cam lòng. “Ngươi muốn chết phải không.”
“Đừng đánh nữa.” Đổng Tiểu Uyển không giấu được vẻ mặt cay đắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận