Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 299: Một năm lại một năm

“Phượng Tù Thảo hai cây, dịch Thiên Tinh Trúc ba lượng, Ngọc Minh Quả...”
Trên quầy, chủ quán đã đứng tuổi bỏ ra từng loại dược liệu đẩy về phía trước.
“Thành Huệ, tất cả là ba linh thạch!”
“Ừm.” Mạc Cầu lấy linh thạch ra đưa trả lại. “Làm phiền rồi, cho ta thêm mấy khối than thạch.”
“Được.” Chủ quán gật đầu, vừa quay người vừa thuận miệng hỏi. “Lần luyện chế trước kết quả thế nào rồi?”
“Bỏ rồi.” Mạc Cầu lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Chuyện đó cũng bình thường thôi.” Chủ quán không cảm thấy lạ chút nào. “Luyện chế Thông Khiếu Đan cần pháp lực điều khiển linh hỏa, chỉ có vậy mới có thể dung luyện linh tài, bảo tồn dược lực. Còn ngươi...”
Hắn nhìn Mạc Cầu rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Có lẽ trong chốn phàm nhân ngươi có thể xưng là đại sư luyện dược, nhưng linh dược bậc này thì tỷ lệ luyện chế thành công quả thực không lớn.”
“Không sao.” Mạc Cầu cười nói. “Lão tiên sinh không muốn ta tiếp tục làm chuyện này nữa sao?”
“Sao lại thế.” Chủ quán vội cất mấy khối linh thạch đi, đưa than thạch cho hắn rồi hạ giọng khuyên nhủ. “Có điều vấn đề vẫn là của ngươi, ta không muốn cứ nhìn ngươi vô duyên cớ mà lãng phí linh thạch, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ càng.”
Ông chủ quán cũng mang họ Mạc, tính tình hiền hòa, bán hàng giá cả vừa phải nên thời gian vừa qua Mạc Cầu hay lại đây mua bán linh tài, đan dược. Hiện giờ hai người có thể xem như quen biết.
“Ta sẽ thử một lần cuối.” Mạc Cầu nhận cái túi đựng đồ rồi bảo. “Nếu vẫn không thành công, vậy chắc là không có cách nào, nhưng nếu có thể thành công, ngươi có chịu mua nó hay không?”
“Tất nhiên là có.” Chủ quán nhún vai. “Lão hủ ước gì ngươi có thể luyện chế thành công Thông Khiếu Đan, lúc đó ta cũng có thêm một nguồn để nhập hàng.”
“Vậy thì chờ tin tức của ta nhé.” Mạc Cầu chắp tay, cầm đồ rời khỏi cửa hàng.
Ngoài cửa, Đổng Tiểu Uyển cũng mua xong đồ. Thời gian có thể thay đổi hết thảy. Bi thống đau thương trong lòng rồi cũng sẽ nguội đi, hoặc bị người ta dằn xuống. Hai người đi trên đường, nàng quay sang hỏi hắn.
“Hiện tại ngươi mở được bao nhiêu khiếu huyệt rồi?”
“Mắt, mũi và tai đều đã mở ra, nhưng càng về sau tốc độ càng chậm đi.” Mạc Cầu nhìn nàng. “Ngươi thì sao?”
Mắt có bảy chỗ, mũi có sáu nơi... nhưng thời gian mới có hai năm, tốc độ như thế không phải là chậm.
“Ta không bằng ngươi.” Đổng Tiểu Uyển ảm đạm. “Có lẽ ta không có cơ hội trở thành tu Tiên giả, trở về chăm sóc cha mới là việc tốt nhất ta có thể làm.”
Mạc Cầu nhìn ra được, việc tìm thấy mẹ đã đả kích nàng rất lớn, đấu chí trong mắt gần như đã nguội lạnh.
“Đừng nói như vậy.” Mạc Cầu lắc đầu. “Tiền bối nghe được ngươi nói thế sẽ rất thất vọng, vả lại... ta nghe Thập Cửu Nương nói, Lục Dung đã có phương pháp bái nhập Tiên phái phải không?”
“Ừ.” Đổng Tiểu Uyển gật đầu, ra vẻ phấn chấn hơn một chút. “Thế tử đương nhiệm của An Thân Vương rất có thiện cảm với Dung Dung, dự định mang nàng ấy bái nhập vào Thượng Thanh Tông.”
“Thượng Thanh Tông.” Mạc Cầu khẽ nhướng mắt. Đây chính là một trong ba đại Tiên phái, tuy đã có phần xuống dốc nhưng nó vẫn là nơi rất nhiều tu Tiên giả muốn gia nhập mà không được.
“Tuy tính tình Lục Dung có phần nóng nảy, nhưng nàng là người rất trọng tình cảm, ngươi hẳn là có thể theo nàng tới đó.”
“Ừm.” Đổng Tiểu Uyển hơi biến sắc. “Dung Dung đã nói là muốn dẫn ta cùng gia nhập Tiên môn, nhưng... Phụng Tiên lại không đồng ý.”
“Vì sao vậy?” Mạc Cầu sững người.
“Có người xuất ra một số tiền rất lớn để mua danh ngạch kia từ trong tay nàng. Nàng cũng tự biết mình thiên phú không đủ, coi như có đi Tiên phái cũng không thể trở thành tu Tiên giả, vậy nên thuận nước đẩy thuyền.” Đổng Tiểu Uyển than. “Dung Dung không nói gì, danh ngạch cũng giao cho Phụng Tiên xử lý vì tình cảm bao nhiêu năm qua.”
Mạc Cầu hơi tiếc nuối, lắc đầu một cái rồi lại nói. “Thập Cửu Nương hiện giờ ra sao rồi?”
“Nàng ấy lấy thân phận người hầu đi theo thế tử nhập môn, có cơ hội trở thành ngoại môn đệ tử.”
Lục Dung chắc chắn sẽ không quên để ý cho muội muội của mình.
“A...”, Mạc Cầu cười khẽ. “Xem ra vị thế tử kia rất coi trọng Nhị tiểu thư.”
“Không sai.” Đổng Tiểu Uyển hơi giật mình, tinh thần không khỏi xao động. “Thân thế, tướng mạo, tính tình của thế tử đều tốt, ta cũng khuyên Dung Dung hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Khuyên?” Mạc Cầu tỏ ra ngạc nhiên. “Nàng không chịu hay sao?”
“Ừ.” Đổng Tiểu Uyển đáp ngắn gọn. “Dung Dung lòng mang đại đạo, nói nhất định phải trở thành tu sĩ Trúc Cơ, nàng không muốn từ bỏ.”
“Việc này...”, Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. “Như thế cũng tốt.”
“Mạc sư đệ.” Đổng Tiểu Uyển trầm ngâm một lát rồi nói. “Thiên phú của người vượt xa ta, ví như có thể vào Tiên phái, tiền đồ của ngươi sẽ bất khả hạn lượng. Không bằng... Ta mang danh ngạch tặng lại cho ngươi?”
Nàng thốt ra những lời hết sức chân thành, tựa như đã có tính toán từ trước.
“Ngươi đừng nói đến chuyện đó.” Mạc Cầu lắc đầu từ chối. “Không nói đến việc Lục Dung sẽ không cho phép, nếu tiền bối biết cũng sẽ rủa ta cả đời mất.”
“Thế nhưng...”, Đổng Tiểu Uyển tỏ ra lo lắng. “Ngươi phải làm sao bây giờ?”
Mạc Cầu không có thân phận bối cảnh, thiên phú tu Tiên cũng không có, đằng sau chẳng có gia tộc giúp đỡ, ở trên đảo này đến làm đạo binh cũng khó thành.
“Khỏi phải bận tâm đến ta.” Mạc Cầu lạnh lùng. “Ta tự có con đường của mình.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhanh chóng tiến vào một khách sạn ở gần đó.
“Ngươi có phải là Mạc công tử không?” Có một người đón ở phía trước chắp tay nói. “Tiểu nhân là tùy tùng bên người Đồng công tử, hôm nay phụng mệnh đến đây hỏi công tử mấy câu.”
“Đồng công tử.” Mạc Cầu hỏi lại. “Có phải là Đồng Nguyên Phụ không?”
Đồng nguyên Phụ sớm đi Tiên đảo từ trước, hắn không nghĩ đối phương lại cho người tới gặp mình.
“Đúng vậy.” Người kia nhăn mày, tựa như thấy mạc Cầu vô lễ mà cảm thấy không vui, âm thanh cũng trở nên nghiêm túc. “Công tử nhà ta nói hắn được tiên sư Bích Vân Tông nhìn trúng, trở thành đệ tử ngoại môn, hai tháng sau sẽ lên đường tiến về Tiên môn.”
“Thật vậy sao.” Mạc Cầu không có ý kiến gì khác. “Làm phiền ngươi thay ta chúc mừng cho Đồng công tử.”
“Ngươi...”, Người kia hơi tỏ ra giận dữ, hắn hít sâu một hơi rồi gắng giữ tinh thần nói tiếp. “Công tử nhà ta nói, nếu ngươi lấy thần hồn lập lời thề, vì hắn mà dốc sức hai mươi năm thì hắn sẽ cho ngươi một danh ngạch để bái nhập vào Tiên môn.”
Người này căn bản không hiểu vì sao gia chủ mình lại đem danh ngạch quý giá như vậy cho người ở đối diện đây? Kẻ này chẳng có chút tôn ti nào cả.
Tất nhiên là vì hắn không biết, nhưng Đồng Nguyên Phụ lại biết thực lực Mạc Cầu ra sao. Tuy hắn chỉ là phàm nhân, sức mạnh có thể so với tu sĩ Luyện khí kỳ tầng bảy, tầng tám. Thu hắn làm tôi tớ, vào Tiên môn sẽ có được không ít tiện nghi. Ít nhất nếu có bị người ta khi dễ cũng có thể giúp hắn giải quyết.
“Dốc sức cho hắn hai mươi năm?” Mạc Cầu khẽ a lên một tiếng rồi khoát tay. “Ngươi đi thong thả, ta không tiễn.”
“Ngươi...”, đối phương trợn trừng mắt, không ngờ Mạc Cầu lại phản ứng như thế, hắn vung mạnh tay áo. “Vậy ngươi hãy tự giải quyết cho tốt.”
Hắn vừa rời đi, lại có một vị nữ tử tướng mạo xinh đẹp cười nhẹ nhàng tiến lại gần.
“Mạc tiểu ca, tính tình thật khác thường.” Nàng cất tiếng cười khẽ, âm thanh lọt vào tai là khiến Đổng Tiểu Uyển nổi gai ốc, mặt đỏ tía tai.
“Người khác cầu còn không được, ngươi lại dễ dàng bỏ qua, thật đúng là người ta đã nhìn trúng. Phải biết trở thành đạo binh của người khác đều phải thông qua khế ước thần hồn, ít nhất cũng có thời hạn mười năm, ngươi không bỏ ra cái giá gì lớn, hai mươi năm không phải là yêu cầu quá đáng.”
“Bích Thủy Tiên tử.” Mạc Cầu lạnh nhạt đáp. “Ta đã từng nói, nơi này không chào đón ngươi.”
“Hì hì...”, Bích Thủy Tiên tử mỉm cười yêu mị. “Riêng ta thì lại rất thích tính khí kiệt ngạo bất tuần của ngươi, thế nào, ngươi hãy suy nghĩ về đề nghị của ta đi chứ. Ta không cần ngươi phải theo phục dịch, chỉ cần thân thể của ngươi.”
Nói xong, nàng đổ nghiêng người về phía trước, một mùi hương thơm ngát lan nhanh tới bên Mạc Cầu.
“Bạch!”
Một vòng kiếm quang lóe lên rồi biến mất.
Thân thể Bích Thủy Tiên tử nhanh chóng lùi lại, một đoạn vải ở cổ áo từ từ bay xuống, gương mặt xinh đẹp vừa kinh vừa sợ.
“Ngươi... ngươi dám...”
“Chớ có động vào ta.” Mạc Cầu lãnh đạm. “Ngươi phải biết, ở trên đảo chẳng hề an bình như vẻ bề ngoài, mỗi ngày đều có không ít người biệt tăm biệt tích, trong đó có cả tu Tiên giả đấy.”
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Bích Thủy Tiên tử nheo mắt lại, nàng nhìn Mạc Cầu chằm chằm một lúc rồi mới phẫn hận giậm chân xuống đất. “Họ Mạc kia, ngươi hãy đợi đấy.”
Âm thành vừa dứt, nàng vẩy tay áo phi độn về xa xa. Đổng Tiểu Uyển đứng cạnh quan sát một lượt cảnh vừa rồi thì ánh mắt không khỏi lấp lóe.
“Xem ra...” Nàng thở dài. “Sư đệ đúng là không cần ta phải nhọc lòng thật.”
Thân là võ giả phàm nhân lại có thể khiến cho tu Tiên giả chủ động đến mời chào như thế, xem trên cả đảo cũng không có mấy người. Tiếc là Mạc Cầu lại không chịu đáp ứng.
Tiễn Đổng Tiểu Uyển rời đi, Mạc Cầu trở về chỗ ở của mình, hắn tiến lại gần một gian phòng đơn. Lúc này hắn muốn luyện chế Thông Khiếu Đan.
Chủ quán nói không sai, muốn luyện chế Thông Khiếu Đan cần phải có pháp lực điều khiển linh hỏa mới được. Nhưng hai điểm này Mạc Cầu không phải là không có cách để thay thế.
“Phụt!”
Hắn nâng Hỏa Long Bội lên, dùng Dung Hỏa Quyết dẫn ra một sợi hỏa diễm. Hỏa diễm như một đầu trường xà nhẹ nhàng chui xuống dưới đáy đan lô, than thạch lập tức đỏ hồng bắt đầu tỏa ra nhiệt lượng.
“Hô...”
Đan lô run rẩy, một mùi thuốc dần dần bốc lên và ngày một nồng đậm, ngưng mà không tán. Dùng phương pháp luyện đan mà đoán thì có sáu thành sẽ ngưng thành dược.
Mấy ngày sau.
“Ông...”
Nắp đan lô mở ra, chân khí Tiên thiên hướng về bên trong chụp lấy, năm viên đan dược tròn vo từ từ hiện ra.
Thông Khiếu Đan.
Thành công rồi!
Giá bán của hàng hóa trên Tiên đảo không giống với ở ngoại giới, linh thạch càng nhiều, nhưng đan dược còn quý giá hơn. Ví như thành công luyện chế đảm bảo dược tính...
“Ba viên Thông Khiếu Đan bán ra có thể thu lời một viên vào tay.” Mạc Cầu hơi trầm tư. “Một lần luyện chế mất bảy ngày công, nhưng tỉ lệ thành đan còn có thể nâng cao thêm chút nữa. Cứ thế này miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ được.”
Chí ít hắn cũng có thể dư hàng để dùng, không giống với một số võ giả Tiên thiên khác phải cầm cố vật phẩm trên người mới khó khăn đảm bảo cho việc tu hành không bị ngưng trệ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai tháng sau, Đồng Nguyên Phụ tự mình xuất hiện, hứa hẹn chỉ cần Mạc Cầu chịu theo hắn làm việc mười năm thì ngay lập tức sẽ có danh ngạch tiến vào Tiên phái, có điều Mạc Cầu vẫn không thèm để ý đến hắn.
Nửa năm sau, Lục Dung đăng môn, thái độ cũng rất không khách khí, ném qua cho hắn mười mấy khối linh thạch và một xấp Linh phù.
“Xem như trả ơn ngươi giúp đỡ muội muội ta, ngươi hãy tự lo cho tốt.”
Lại qua mấy ngày nữa, Đổng Tiểu Uyển và Lục Mộc Hủy cũng đến để cáo từ, ít ngày nữa bọn họ đều sẽ đi Tiên đảo.
Một năm sau, không ít người trên đảo đều biết tới việc trên Tấn đảo có một đan sư phàm nhân có thể luyện chế Thông Khiếu Đan. Người này cự tuyệt sự lôi kéo của triều đình, cũng không gia nhập đạo binh, chỉ đóng cửa khổ tu khiến mọi người không sao giải thích được.
Tiếp tục thêm một năm nữa trôi qua.
“Soạt soạt...”
Một con chim đậu vào bậu cửa, Mạc Cầu lấy cuộn giấy viết thư trên thân chim ra, hai mắt vốn đang bình lặng chợt hiện lên gợn sóng. Không lâu sau, hắn đã thu thập xong đồ đạc đi thẳng ra nửa, trả tiền thuê nhà rồi đến bên bờ đảo.
“Đi Tiên đảo thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận