Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 272: Tiên Thiên

Oanh...
Đỉnh núi vang lên tiếng nổ lớn, đại điện hùng vĩ tốn hao bao nhiêu nhân lực vật lực mới dựng lên được bị xé nát trong chớp mắt, từng khối đá núi to lớn văng ra bốn phương như đạn pháo.
“Ông...”
Bên trong không khí, có vô số phong nhận dài cả trượng hiện ra. Một khắc sau...
“Oanh!”
Phong nhận như nước thủy triều từng lớp từng lớp oanh kích đến như muốn san phẳng đỉnh núi. Bên trong lớp phong nhận có linh quang lấp lánh xuyên tới xuyên lui.
“Ầm ầm...”
Cung điện đổ sụp, đá núi vỡ vụn, bụi mù tràn ngập. Khu kiến trúc mất mấy tháng vất vả dựng lên, chỉ trong chốc lát đã trở thành một khu phế tích kéo theo rất nhiều người tử thương. Tiếng kêu rên thảm thiết không dứt, tàn chi, tiên huyết vương vãi khắp nơi trên mặt đất khiến ai nấy giật mình hốt hoảng.
Chỉ trong chớp mắt này đã có cả trăm người mất mạng, còn số người bị thương thì không biết bao nhiêu. Dù là cao thủ Tiên thiên, dưới uy thế vừa rồi nếu trực diện đối đầu thì cũng mất mạng dưới hoàng tuyền không có ngoại lệ. May mà lực bộc phát ấy, dù Lục gia tích lũy trăm năm cũng chỉ làm được có một lần mà thôi.
“Đi.” Toàn thân Lục phủ chủ là quang mang lấp lánh, hắn sử dụng một thanh phi kiếm, một cái khiên tròn xoay quanh người đơn độc đấu với Thượng Mặc và Mộ Thiên Phong, vừa đấu vừa hét lên. “Trở lại Quỳnh Nguyệt Hồ.”
Nơi đó cơ quan trùng điệp, chính là căn cơ của Lục gia. Bọn họ xây dựng nơi đó cả trăm năm, biến nó chắc chắn như lô cốt, dẫu có thiên quân vạn mã cùng công kích cũng dễ dàng ngăn lại được. Hắn tin tưởng, một khi người nhà trở lại nơi đó, bố trí chu đáo thì dù tất cả trở thành phản nghịch, thắng thua thế nào cũng còn khó nói.
“Cha.” Lục Dung kêu lên, hai tay vung vẩy, kiếm quang nhảy nhót đánh bay ám khí từ bốn phương tám hướng lao tới. Nghịch minh Diệp Cẩm Tịch bám sát phía sau nàng khiến nàng bận rộn không thể phân tâm sang chuyện khác, chỉ vừa đánh vừa rút lui.
“Bảo vệ Phủ chủ.”
“Giết! Tiêu diệt Lục gia chấn hưng phủ Đông An!”
“Mau dẫn tiêu thư đi!”
Nhất thời, tiếng hô gào vang lên không ngừng, người người lao vào nhau chém giết thành một đoàn khó phân địch ta.
“Lốp bốp...”
Đột nhiên, từng đạo điện quang to lớn từ trên trời giáng xuống, chỗ điện quang đánh qua không biết có bao nhiêu người đã bị cháy thành than, nhưng chỉ sau một khắc...
“Phốc!” Lâu chủ Hàn Nhạc Nghiêu của Trích Tinh Lâu thu lại Lưu Tinh Trùy nhìn một người đã mềm nhũn dưới đất. “Xem ra, thời gian dài sống cuộc đời bình an đã làm cho các ngươi mai một kinh nghiệm chém giết, ngay cả phòng ngự cơ bản cũng không hiểu.”
“Lục thúc.” Lục Mộc Hủy vốn ngây thơ, lúc này cũng không nhịn được rống lớn, hai mắt đỏ bừng bổ nhào về phía trước. “Ta giết ngươi!”
Nàng vung tay lên, ngọc trên bay ra nhanh như thiểm điện.
“Hừ!” Hàn Nhạc Nghiêu hừ lạnh, Lưu Tinh Trùy trong tay khẽ run lên trực tiếp đón lấy.
“Đương...”
Linh quang toái liệt, hai người cùng lui về sau. Lục Mộc Hủy không có biểu hiện gì, còn Hàn Nhạc Nghiêu thì kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng thi triển thân pháp lùi lại phía sau. Chân khí Tiên thiên rốt cuộc cũng không địch lại được với pháp lực, nhưng võ giả có ưu thế về cận chiến, có thể thay đổi cục diện chỉ trong nháy mắt. Nếu không có pháp thuật hộ thân, bọn họ bị cao thủ Tiên thiên tới gần trong khoảng một trượng thì dù có là tu Tiên giả cao giai cũng gặp nguy hiểm.
Giống như lúc này, Lục Mộc Hủy muốn động thủ nhưng cả người cứng đờ, một vòng hư ảnh từ phía sau lướt đến.
Huyền Âm Bí Các Phương Tri Nam.
“Đi!” Lục phủ chủ rống lên.
“Ầm ầm...”
“Muốn đi là được sao?”
Giữa núi rừng hiện ra vô số bóng người, tên nỏ, đá lớn, phi tiêu rơi xuống như mưa. Tiếng hô giết vang lên rung cả đất trời. Dưới sự bảo vệ của một ít hộ vệ Lục phủ, cuối cùng vẫn có mấy người xông được ra ngoài.
Trên đỉnh núi, cả người Lục phủ chủ đã nhiễm đầy máu huyết. Ngày xưa hắn là chúa tể uy nghiêm một phương, bây giờ vẻ cao ngạo ấy đã không còn nữa. Đối mặt với sự vây giết của hai cao thủ, tuy hắn có pháp khí mạnh mẽ bên người vẫn đối phó rất gian nan, liên tiếp trúng chiêu.
“Lục phủ chủ, ta nói cho ngươi biết.” Mộ Thiên Phong vừa sử dụng pháp khí vừa lên tiếng. “Các ngươi có rút về Quỳnh Nguyệt Hồ cũng vô dụng mà thôi. Chúng ta đã liên kết với nhiều thế lực như vậy, ngươi chẳng lẽ không hiểu là vì sao? Chỉ trách Lục phủ các ngươi làm ra quá nhiều chuyện ác, ngay cả tứ đại binh chủng, quản sự trong phủ cũng đều có dị tâm. Lục gia các ngươi đã xong đời rồi.”
Thân thể Lục phủ chủ ngây ra, hai mắt thất thần nhưng nhanh chóng chuyển thành điên cuồng.
“Đi chết đi.”
“Oanh!”
Một đoàn hỏa diễm bùng lên trên đỉnh núi, cũng là nốt nhạc mở đầu cho kết cục của một gia tộc tu Tiên.
Trong phòng tối, Mạc Cầu đang khoanh chân ngồi. Hai mắt hắn nhắm nghiền, ngực bụng vẫn hô hấp đều đặn, quanh thân có một tầng sáng ảm đạm bao phủ.
Hộ thân cương kình.
Cương kình này so với lúc trước thì càng thêm hùng hậu, tinh thuần, nó bất ngờ run rẩy.
“Đôm đốp...”
Quần áo trên người hắn đều được làm từ chất liệu đặc biệt cứng cỏi vô cùng nhưng cũng bị kình khí xé rách, điều này cũng chứng tỏ Mạc Cầu chưa thể khống chế cương kình hộ thân tùy tâm. Lý do là vì tu vi của hắn lại có tiến triển.
Tiên Thiên!
Sau khi sử dụng Tiên Thiên Đan, trải qua mấy ngày bế hắn, cuối cùng hắn cũng chuyển hóa chân khí Hậu thiên trong cơ thể thành Tiên thiên. Quá trình ấy tuy có ẩn chứa nhiều biến số nhưng cuối cùng kết quả vẫn như mong đợi. Đối với người tập võ, có thể đạt tới cảnh giới Tiên thiên là đã đạt tới đỉnh cao tối thượng, là cảnh giới rất nhiều người chỉ biết ngước nhìn. Có thể đạt thành Tiên thiên là đã thoát thai phàm nhân, có nền tảng để truy cầu Tiên đạo rồi.
“Phần phật...”
Chân khí Tiên thiên du tẩu trong kinh mạch, so với Hậu thiên thì có thêm nhiều linh tính. Suy nghĩ vừa động, chân khí đã đến không gặp trắc trở gì, tốc độ vận chuyển so với quá khí thì nhanh gấp đôi. Những điều kỳ diệu của Tiên thiên không chỉ có vậy. Ở một thời điểm nào đó, cảnh giới Tiên thiên giống như một đứa trẻ mới chào đời chưa nhiễm bụi trần mang theo một chút linh quang. Khí tức bên trong tự có khả năng sinh sôi không ngừng.
Cỗ khí tức này giúp cho gân cốt cường tráng, kéo dài tuổi thọ, dùng để làm việc khác cũng có nhiều chỗ tinh diệu, gần như không gì không làm được. Có Tiên thiên có thể tung chưởng ra hàn băng, có thể vung đao trảm liệt diễm, thậm chí có thể khiến cây khô lại sinh chồi nảy lộc...
Thời khắc viên mãn, chân khí khẽ động là có thể mượn lực lượng của trời đất hỗ trợ để uy lực tăng lên gấp đôi. Đó gọi là thiên nhân hợp nhất.
“Hô...”
Giữa căn phòng, kình phong phun trào, thân ảnh Mạc Cầu xuất hiện ở chính giữa, hai mắt mở ra, tinh quang bắn ra bốn phía.
“Băng!”
Cơ bắp trên thân thể chấn động, thân thể hắn đột nhiên biến lớn thành một cự nhân cao hơn một trượng.
Hắc Sát chân thân!
Cơ bắp theo đó gồ lên, thân thể hình giọt nước bị huyễn quang ảm đạm bao phủ tràn ngập một loại lực lượng bộc phát. Hắn đạp chân xuống đất, mặt đất im ắng nứt ra như mạng nhện hướng ra bốn phía xung quanh.
“Hây!’ hắn quát khẽ một tiếng, rồi đột nhiên đánh ra một quyền.
Quyền xuất, một khối khí lãng như quyền phong hiện ra, gào thét bay thẳng tới vách tường đối diện.
“Bành!”
Mặt tường chấn động tạo thành một cái hố hình tròn sâu ba thước, xung quanh vết lõm, bùn đất chỉ hơi rung rinh đã hóa thành tro bụi rào rào rơi xuống. Chỉ bằng quyền phong đã có uy năng như thế, mà kình khí không bị tản mát ra ngoài, lực bộc phát đã vượt xa dĩ vãng.
“Bạch!”
Kiếm quang hiển hiện như Khổng Tước lao vút lên trời tạo thành vầng sáng chói mắt chiếu rọi khắp căn phòng tối. Chỉ có kiếm quang mà không thấy bóng kiếm. Một lát sau, kiếm quang thu lại, Mạc Cầu đứng lặng trong ra vẻ suy tư, cả người không động đậy.
Đạt thành Tiên thiên, thực lực của hắn đúng là đã tiến một khoảng xa, so với trước đây thì thay đổi hẳn về bản chất. Một ít pháp môn trước có nhiều hạn chế bây giờ hắn đã có thể sử dụng dễ dàng. Như Thập Bộ Nhất Sát, Bất Động Như Sơn,... uy lực tăng lên mà lúc sử dụng lại không có cảm giác lãng phí sức lực, có điều cực hạn bộc phát không tăng thêm bao nhiêu. Thời gian hắn tiến giai còn quá ngắn, chân khí tích lũy chưa đủ, chân khí Tiên thiên chưa đủ bồi dưỡng nhục thân nên hiệu quả còn chưa nhiều.
“Xì...”
Tại một nơi hẻo lánh, bùn đất chảy ra để lộ một cái cửa hang, Mạc Cầu há mồm ngậm một mảnh vải ra khỏi căn phòng bí mật, duỗi nhẹ tay, mảnh vải rơi xuống lòng bàn tay. Đưa mắt nhìn chữ viết trên đó, hai mắt hắn sáng lên, khuôn mặt không giấu được niềm vui sướng.
Không lâu sau, thân ảnh Mạc Cầu đã xuất hiện trước một tửu quán trên phố, chắc chắn quanh mình không có ai khác hắn mới bước vào một khu dân cư bình thường. Trong nội viện có một người đứng chắp tay, cải trang thành nam nhân nhưng vẫn không dấu được hết đường nét của một nữ tử xinh đẹp. Lưng người này đeo trường kiếm, ánh mắt chứa đầy phong mang, không giận mà uy.
Người này chính là Tạ Diệu Vũ của Tỏa Nguyệt Quan. Trước kia nàng kết bạn với Mạc Cầu tại Phượng Đầu Sơn, hai người cũng xem như có giao tình, thi thoảng vẫn âm thầm trao đổi tin tức với nhau.
“Mạc huynh.” Quay đầu lại, hai mắt Tạ Diệu Vũ như muốn cười nói. “Có một đường, hai ngày sau Thái Sơn Phái đưa một chuyến hàng ra ngoài thành, ta đã nói với người trong đó để các ngươi lẩn vào để ra ngoài cùng. Mấy ngày nay thành nội kiểm tra không nghiêm, lại thêm hai nhà Lục, Thượng kết thông gia, cao thủ đều ra ngoài thành cả nên không có ai bận tâm lắm. Đây là thời cơ tốt nhất để rời khỏi phủ Đông An.”
“Cám ơn.” Mạc Cầu chắp tay với đối phương. “Ơn nghĩa này, về sau sợ là ta sẽ không báo đáp được. Đa tạ tiên tử, Mạc mỗ chỉ biết khắc cốt ghi tâm không dám quên.”
Thời điểm này, có thể vì hắn mà cung cấp tin tức tình báo, làm mọi việc hỗ trợ cho hắn như thế, phần nhân tình ấy hắn nhất định phải trân trọng.
“Ngươi khách khí rồi.” Tạ Diệu Vũ ra vẻ hào sảng, khua tay. “Chúng ta đã kết giao nhiều năm, Mạc huynh cũng giúp đỡ ta không ít, chút chuyện nhỏ này không tính là gì. Đầu tiên ta sẽ nói rõ về kế hoạch bố trí hôm ấy...”
Mạc Cầu gật đầu, nghiêm trang lắng nghe.
“Soạt soạt...”
Đúng lúc ấy, có một con chim từ trên trời sà xuống đậu trên đầu vai Mạc Cầu, kèm theo một phong mật tín.
“Ầm...”
Ngay sau đó cửa lớn bị đánh bay, một tên đại hán vừa thở hồng hộc vừa xông vào trong đại viện, ánh mắt hoảng sợ xen với thấp thỏm kinh ngạc. Người này nhìn Tạ Diệu Vũ rồi vội nói. “Chủ thượng, có biến.”
Lúc này, nhìn vào tờ giấy, khuôn mặt Mạc Cầu cũng phát sinh biến hóa. Dường như... hắn không còn phải gấp gáp rời khỏi phủ Đông An nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận