Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 126: Danh ngạch

Lần này Triệu Đông Du đến Tả gia là vì nể mặt mũi, kỳ thực cũng không hy vọng nhiều. Một tên tiểu tử đến từ một cái thành nhỏ, thời gian bái sư học nghệ mới được mấy năm thì có bản lĩnh gì?
Đừng nói là Thanh Nang Dược Kinh, ngay cả Bảo Dược Thương Khoa là thứ đặt nền móng cho y thuật cũng chưa chắc đã nắm rõ được. Cứ cho là đã được xem Dược Kinh thì cũng chưa chắc đã hiểu thông y lý, khó có thành tựu. Cho nên, vừa đến là hắn đã bày ra cái vụ khảo nghiệm vừa rồi để kiểm tra trình độ của đối phương.
Thứ hai, hắn muốn mượn việc này để cảnh cáo, đừng tưởng có Tả gia ra mặt thì nhất định sẽ được việc. Kết quả thế nào còn phải xem ở hắn.
Nếu y thuật người này không tinh, dẫu để giữ thể diện cho Tả gia, hắn cũng sẽ nhận nhưng an bài bố trí sau này chắc chắn sẽ khác.
Đáp án đưa ra sẽ giúp hắn phân biệt được trình độ của đối phương. Câu trả lời của Mạc Cầu tất nhiên là nằm ngoài dự kiến của hắn, đây là một trong những đáp án tốt nhất. Như vậy, việc này cũng dễ làm rồi.
Những người có y thuật bậc này, trừ mấy thế lực lớn trên đỉnh, các thế lực còn lại đều sẵn sàng mở cửa đón mời. Đại phu danh y lúc nào cũng được đám giang hồ coi trọng cả.
Nói thêm vài câu để xác nhận không phải Mạc Cầu chỉ là may mắn trả lời được, Triệu quản sự càng thêm vui vẻ thoải mái.
“Ngồi đi.” Hắn đưa tay ra hiệu. “Ta nghe nói ngươi còn học cả võ thuật nữa?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Lúc còn ở Giác Tinh Thành, vãn bối có gia nhập một thế lực trung lưu, cũng từng học qua chút võ nghệ.”
“Tu vi thế nào?”
“Khó khăn lắm mới đạt tới Đoán Cốt.” Mạc Cầu vẫn giữ lại một phần thực lực theo thói quen.
“Ha ha...”, Triệu quản sự sáng mắt lên, nhịn không được cười lớn. “Tuổi còn trẻ mà đã có y thuật và võ nghệ như thế thật là hiếm có. Hôm nay Triệu mỗ có thể đánh cược với các ngươi, việc tiến vào Linh Tố Phái chắc chắn không có vấn đề gì.”
Nếu là người khác, hắn chắc chắn sẽ không nói vậy.
Tu vi và y thuật mức độ này ở phủ Đông An chưa phải là quá ghê gớm, nhưng quan trọng là tuổi tác của Mạc Cầu còn rất trẻ, tiềm lực tăng trưởng về sau là rất lớn.
Nhân tài như vậy, hắn không chỉ vì ân tình mà thu nhận. Thậm chí còn có thể đưa vào cốt cán của tông môn. Thi triển thêm chút thủ đoạn, hắn có khi còn được ban thưởng, hưởng lợi cả hai đầu.
“Triệu thúc, làm phiền ngươi rồi.” Tả Văn Bác vô cùng vui mừng, vội vàng kêu người nhà. “Đi, nhanh tới hoa lâu gọi một bàn rượu ngon đưa tới đây để ta chiêu đãi khách quý.”
Mạc Cầu và Thanh dung đều lên tiếng cảm tạ.
“Tiểu tử Văn Bác, ngươi thật khéo hành sự đấy.” Triệu quản sự khoát tay áo, cười cười. “Đây là ta đáp ứng giúp ngươi nên mới có rượu thịt phải không. Nếu ta từ chối, chắc là ôm bụng đói về rồi.”
“Triệu thúc nói gì vậy.” Tả Văn Bác cười ngượng, hắn vội xoa tay.
“Ta làm sao mà không biết lễ nghĩa được. Mọi người cùng ngồi xuống đi, nghe Triệu thúc kể qua về Linh Tố Phái, sau này sư đệ vào đó cũng không bị bỡ ngỡ.”
“Linh Tố Phái cũng không hẳn dễ nói.” Triệu quản sự nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.
“Trụ sở của phái là Dược cốc, chia làm hai môn nội ngoại. Nội môn bao gồm các đệ tử hạch tâm, đãi ngộ rất tốt, không cần phải làm việc nhưng phải có tạo nghệ giống ngươi vậy. Dù đã từng học qua Thanh Nang Dược Kinh cũng chưa chắc đã gia nhập vào đó dược. Còn ngoại môn thì khác. Trong đó cũng chia ra làm nhiều cấp bậc, có đệ tử, chấp sự, các trưởng lão...”
“Triệu thúc”.
Tần Thanh Dung bưng bình trà lên rót cho đối phương. “Vậy sư đệ ta mà nhập môn thì chính là đệ tử ngoại môn phải không?”
“Bình thường thì là như thế.” Triệu quản sự gật đầu. “Nhưng cũng có thể có ngoại lệ. Nếu như y thuật tốt hoặc là người có võ nghệ đủ cao thì có thể được bố trí làm chấp sự luôn. Tất nhiên, muốn được như vậy thì phải qua khảo nghiệm của môn phái.”
“Ồ...”, Tần Thanh Dung phấn khích. “Sư đệ ta liệu có thể trở thành một chấp sự như vậy không?”
“Việc này...”, Triệu quản sự ra vẻ chần chừ rồi mới nói. “Cũng có vài phần cơ hội, nhưng không lớn lắm. Có điều các ngươi yên tâm, với y thuật của Mạc sư đệ, lại thêm thiên phú về võ học, không đến mấy năm là có thể trở thành chấp sự ngoại môn như ta.”
Thiên phú của Mạc Cầu cả về y thuật và võ học đã làm hắn thay đổi, cũng muốn tạo dựng một chút quan hệ.
“Tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Tả Văn Bác gật đầu liên tục. “Ngoại môn chấp sự của Tố Linh Phái, đi ra ngoài có nhà nào mà không nể mặt mũi vài phần chứ?”
“Ha ha...”, Triệu quản sự vuốt râu cười khẽ.
“Tiền bối.” Mạc Cầu muốn hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất. “Nếu tại hạ được vào Linh Tố Phái, liệu có được tu tập y thuật, võ công trong đó không?”
“Đương nhiên.” Triệu quản sự gật đầu. “Nhưng muốn tu luyện thì phải dùng công lao để đổi. Cụ thể thế nào ngươi đến Dược cốc là sẽ rõ.”
“Việc này...”, Mạc Cầu nhẹ nhàng thở ra rồi gật đầu.
Mọi người đang nói chuyện thì rượu thịt đã được đưa tới. Đồ ăn đa dạng, hương vị thơm nồng, chế biến tinh xảo.
“Ngoại môn chấp sự có nhiều chỗ tốt, tiền công nhiều ít chỉ là một việc, những chuyện sau đó mới đáng nói.” Sau vài chén rượu, mặt Triệu quản sự đã ửng hồng, quay sang Mạc Cầu truyền thụ kinh nghiệm.
“Mạc huynh đệ nếu muốn nhanh chóng trở thành chấp sự thì nên dựa vào bản lĩnh y thuật để lập công.”
“Có việc như vậy sao.” Mạc Cầu hiếu kỳ hỏi. “Chẳng lẽ người tập võ thì không thể làm chấp sự được?”
“Không phải vậy.” Triệu quản sự lắc đầu. “Nhưng muốn làm chấp sự bằng con đường võ học thì phải tu ra Chân khí Hậu thiên, độ khó rõ ràng là lớn hơn. Khách quan mà nói, y thuật của Mạc huynh đệ mới là thứ đáng quý hơn. Tất nhiên cũng có thể giống như ta, hai lĩnh vực trên đều không tốt, chỉ có thể dựa vào tuổi tác và kinh nghiệm, không thể so tư chất với các ngươi được. Hắc hắc...”
Nói xong câu cuối, hắn không khỏi nhếch miệng lên cười một tiếng.
“Hậu thiên Chân khí.” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, tinh thần cũng tỉnh táo. “Linh Tố Phái có pháp môn tu hành mà người tu thành Chân khí cũng khó khăn ít ỏi như vậy?”
“Tất nhiên là không nhiều rồi.” Triệu quản sự nhún vai. “Ngoại môn có rất nhiều chấp sự nhưng chỉ có một số ít là đi lên từ võ nghệ, đa phần đều là đại phu. Nội môn thì không giống. Đệ tử nội môn muốn cái gì là có cái đó. Đệ tử ngoại môn muốn có đan dược hay công pháp đều phải dùng công lao để đổi. Muốn có pháp môn để thành Hậu thiên phải mất rất nhiều công lão, sao mà dễ được?”
Pháp môn Hậu thiên không dễ kiếm, chuyện đó Mạc Cầu hiểu. Tam Dương Thung của Hứa lão nghe nói sau này có thể đạt tới Chân khí nhưng thứ lão có mới chỉ là Luyện Tạng mà thôi. Có lẽ là do công lao chưa đủ.
“Triệu thúc.” Tần Thanh Dung chớp mắt. “Ngài vừa mới nói, muốn vào nội môn không dễ, nhưng nghe trong lời nói thì hình như cũng còn cách khác nữa?”
Nàng biết Mạc Cầu muốn vào Linh Tố Phái để học tập y thuật, võ nghệ, không thích phải làm những việc vặt vãnh khác, nên nếu có thể gia nhập làm đệ tử nội môn luôn thì tốt.
“Có cách.” Triệu quản sự gật đầu, rồi lại lắc đầu. “Nếu có chưởng môn hoặc ba vị trưởng lão lên tiếng là có thể nhập vào nội môn ngay, hoặc phải có cống hiến đặc biệt. Nhưng những việc này đều rất khó khăn. Ừm... mà vẫn còn một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Mạc Cầu hỏi gấp.
“Một trong ba vị trưởng lão nội môn rất thích tiền bạc, cho nên có thể dùng nó để bái nhập làm môn hạ của hắn.” Triệu quản sự cười nói. “Nhưng đấy cũng chỉ là đệ tử ký danh thôi, ngoài việc được lĩnh một lần công pháp ra thì vẫn phải làm việc. Trên thực tế so với đệ tử ngoại môn cũng không hơn bao nhiêu.”
“Phải cần bao nhiêu bạc mới được.” Mạc Cầu hỏi.
“Khảng định là không ít...”, Triệu quản sự nói đến đây thì ngừng, nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt nghi hoặc. “Ngươi không định dùng con đường này thật đấy chứ?”
“Không dám giấu Triệu thúc.” Mạc Cầu chắp tay. “Tại hạ không thích việc vặt, chỉ hy vọng có thể toàn tâm tập trung vào việc tu luyện y thuật và võ nghệ. Nếu có thể dùng tiền để giải quyết thì cũng muốn thử một lần xem sao.”
“A...” Triệu quản sự lắc đầu, chậc lưỡi. “Ta cũng không gạt ngươi. Lần trước để mua danh ngạch đệ tử ký danh này, một vị công tử con nhà phú gia đã mất ba trăm lượng bạc và một phần lễ bái sư, tổng giá trị lên đến hơn năm trăm lượng bạc.”
“Năm trăm lượng bạc?” Mạc Cầu nhíu mày.
“Một cái danh ngạch mà những năm trăm lượng bạc?” Tả Văn Bác không ngừng cảm thán. “Số tiền này quá đắt, chúng ta đành chịu ở lại ngoại môn thôi. Với thiên phú của ngươi, một ngày nào đó có khi còn trở thành trưởng lão ngoại môn, khi đó đãi ngộ cũng không thua kém đệ tử nội môn đâu.”
“Đúng là vậy.” Triệu quản sự gật đầu. “Trưởng lão ngoại môn có địa vị còn cao hơn đệ tử nội môn thông thường, gần với ba vị trưởng lão.”
“Năm trăm lượng...”, hai mắt Tần Thanh Dung chớp động. Nàng cắn răng, bất ngờ nói. “Triệu thúc, khoản bạc này chúng ta chấp nhận bỏ ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận