Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 300: Yển Tông Chân truyền

Xuyên qua lớp sương mùa dày đặc, một hòn đảo lớn hiện ra giữa đại dương mênh mông. Thủy triều dập dềnh, sóng dữ tung bọt trắng xóa nhưng hòn đảo lớn vẫn bất động như Định Hải Thần Sơn.
Phóng mắt nhìn ra có thể thấy trên đảo đủ loại quái thạch và vách đá kỳ dị, có thải phượng thanh minh, có dị thú gào thét và đủ loại kỳ hoa dị thảo. Thỉnh thoảng lại có một đạo lưu quang từ trên đảo thoát ra, quan sát Vân Tiêu rồi biến mất ở chân trời mênh mông. Có một cỗ uy áp kinh khủng bao phủ bốn phương khiến người tới đều phải thu liễm ngưng thần.
Trúc Cơ Tiên tu...
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, lách mình nhảy xuống boong thuyền. Âm thanh gào thét ầm ĩ nhanh chóng lọt vào tai hắn.
“Người tu hành mới đến ra đây đăng ký, có thể miễn trừ phí tổn linh thạch một năm. Phàm nhân thì qua bên này...”
Theo tiếng quát, Mạc Cầu đi tới một chỗ nơi có hai vị tu Tiên giả ngồi ở hai bên, mặt không đổi sắc. Trước mặt hai người là một cái bàn, trên mặt bàn có linh thạch và một ít linh phù.
“Ở đảo một năm hết sáu linh thạch, đi vào thời vụ thì một tháng một khối linh thạch, có linh phù đánh dấu.”
Quy củ rất rõ ràng, nhìn một cái là biết ngay. Mạc Cầu lấy một khối linh thạch ra đổi lấy một linh phù dùng cho một tháng rồi chắp tay rời đi. Dọc theo đại đạo có thể đủ cho thớt ngựa sáu cỗ song hành tiến vào, một quảng trường rộng đến gần ngàn mẫu bất chợt hiện ra.
Bốn phía quảng trường đang có vài trăm lá cờ tung bay có đủ tên các phái Tiên gia, không ít người tu hành cùng tụ tập lại một chỗ.
Ngũ Linh Tông, Linh Lung Các, Yển Tông...
Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, hắn nhằm thẳng phía Yển Tông mà bước tới.
“Người kia.” Bất chợt có một âm thanh hơi chần chừ vang lên. “Ngươi đến Tiên đảo làm gì?”
Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Trần Cập Nham mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt bước tới, đưa tay vẫy vẫy về phía hắn. Từ khi Đồng Nguyên Phụ lên đảo thì không thấy lộ mặt, không ngờ hắn vẫn còn nhớ đến Mạc Cầu.
“Trần tiên sư.” Mạc Cầu dừng bước. “Đã lâu không gặp, vãn bối tới đây thử thời vận xem sao.”
“Ngươi tên là... Mạc Cầu đúng không?”
Trần Cập Nham có vẻ nhớ kỹ Mạc Cầu, vì Đồng Nguyên Phụ đã nhiều lần muốn mời hắn làm đạo binh mà không được. Một kẻ phàm nhân lại có ngạo khí như thế khiến hắn có chút hiếu kỳ.
“Thử thời vận?” Nghe đối phương nói vậy, hắn nhẹ nhàng cười. “Ngươi là phàm nhân, muốn thử vận may thì cũng không nên thử ở chốn này mới phải, sao không đi theo một tu Tiên giả nào đó cho nhanh.”
“Tiên sư nói đúng lắm.” Mạc Cầu không phủ nhận, hắn đáp lời. “Đến đây lâu như vậy rồi, vãn bối cũng muốn xem cảnh sắc Tiên đảo ra sao, nếu gặp được cơ duyên thì tốt quá.”
“A...”
Trần Cập Nham lắc đầu. “Thôi, trong lúc rảnh rỗi ngươi muốn đi nơi nào, ta cũng khá ràng chốn này, có thể chỉ đường cho ngươi.”
“Không dám phiền đến tiên sư.” Mạc Cầu chắp tay. “Ta đã đến chỗ muốn đến rồi.”
Nói xong hắn chỉ về phía trước. Ở cách đó không xa chính là nơi chiêu thu đệ tử của Yển Tông.
“Yển Tông?” Trần Cập Nham hơi nhíu mày. “Ngươi rất biết chọn Tiên phái đấy nhỉ. Trong các Tiên phái ở đây, Yển Tông là có căn cơ dày nhất, cũng thích hợp với phàm nhân nhất.”
“Vậy sao.” Mạc Cầu ngẩng đầu lên. “Xin được rửa tai lắng nghe.”
“Yển Tông tinh thông về tạo vật cơ quan, luyện khí, khôi lỗi. Trong đó có không ít nơi cần hao phí đại lượng nhân lực vật lực.” Trần Cập Nham khẽ vuốt râu. “Cho nên Yển Tông không chỉ thu nhận tu Tiên giả mà nhu cầu đối với phàm nhân cũng lớn hơn những chỗ khác. Hơn nữa...”
Hắn cười nhạt một tiếng rồi mới tiếp tục nói.
“Đạo binh gia nhập Yển Tông phần lớn không phải làm việc gì quá nguy hiểm, chủ yếu là rèn luyện khí giới, rèn khoáng vật...”
“Ra là vậy.” Mạc Cầu hiểu được, hắn chắp tay. “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
Nói xong, hắn nhằm hướng đó mà bước tới.
“Ngươi...”
Trần Cập Nham sững người, vô thức định đưa tay cản lại nhưng rồi lắc đầu cười khẽ, hắn chỉ yên lặng theo dõi sự việc phát sinh.
Quả nhiên, Mạc Cầu còn chưa tới nơi thu nhận đệ tử thì đã bị một luồng uy áp băng lãnh ngăn lại.
“Dừng lại.” Một tu sĩ mặc bạch y lạnh lùng cất tiếng. “Nơi này không tiếp nhận phàm nhân, chờ qua mấy tháng sẽ có người đến các vệ thành để tuyển lựa.”
“Tiên sư.” Mạc Cầu lấy từ trên người ra một vật. “Tại hạ có Yển Sư Lệnh, nghe nói chỉ cần có vật này trong tay là có thể bái nhập vào Yển Tông, việc đó không phải là giả chứ?”
“Yển Sư Lệnh?” tu sĩ mạc bạch y nghe thế thì biến sắc, hắn vẫy tay, lệnh bài đã rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Cúi đầu xem xét kỹ một hồi, hắn đưa mắt nhìn Mạc Cầu, ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên, âm thanh nói ra cũng hòa hoãn hơn nhiều.
“Đúng là Yển Sư Lệnh của Yển Tông chúng ta. Vị huynh đài này xin chờ một lát, chuyện này ta cần mời Kỳ tiền bối ra mặt.”
“Xin làm phiền tiên sư.” Mạc Cầu chắp tay.
Đối phương cũng nói một tiếng xin lỗi rồi vội vàng rời đi, mọi người có mặt xung quanh bắt đầu xầm xì bàn tán. Rất nhiều ánh mắt nhìn hắn mang theo sự hâm mộ, ao ước. Cũng có người muốn lại gần để tạo mối quan hệ.
“Vị huynh đài này, tại hạ là Kim Ngự, là con của thân vương Ngụy quốc, không biết nên xưng hô với các hạ thế nào?”
“Thì ra là Kim thế tử.” Mạc Cầu vội vàng đáp lễ. “Tán tu Mạc Cầu của Tấn quốc gặp qua thế tử.”
“Mạc huynh đệ không cần đa lễ.” Kim Ngự cười nói. “Đã vào Tiên môn thì chúng ta đều là đồng đạo, thân phận lúc còn ở phàm tục thì có đáng gì?”
“Thế tử nói đúng lắm.” Mạc Cầu ra vẻ lạnh nhạt, không kiêu ngạo cũng không tự ti, trong lòng hơi có chút xúc động. Ở thời điểm trước kia, những người này đều là tồn tại cao vời trước mặt hắn, bọn họ nào có thái độ như thế bao giờ.
“Mạc tiểu huynh đệ.” Trần Cập Nham cũng đã bước tới, giọng nói đã không còn thái độ như lúc trước. “Thì ra ngươi có Yển Sư Lệnh, thảo nào mà không đồng ý với những lời mời chào khác. Đệ tử Yển Tông...”
Yển Tông là môn phái gần với ba đại môn phái nhất, so với Bích Vân Tiên Tông mà Đồng Nguyên Phụ đầu nhập vào thì mạnh hơn một bậc. Về phần bản thân hắn, hắn chỉ là người trông coi làm việc trên Tiên đảo, địa vị càng không thể so sánh được.
“Nghe nói Yển Sư Lệnh chỉ cấp cho người có đại công với tông môn để cho con cháu đời sau có cơ hội quay lại tông môn. Mạc huynh hẳn có cố nhân ở Yển Tông phải không?”
“Không hẳn là vậy. Ngoài tình huống đó ra thì cũng có những phàm nhân có thiên phú dị bẩm với Yển sư chi đạo thì cũng có thể thu được Yển Sư Lệnh. Tóm lại, đây vẫn là vật khó mà có được.”
“Không tệ, không tệ.”
Mọi người nhao nhao gật đầu đồng tình, ánh mắt nhìn Mạc Cầu càng thêm phức tạp, không ít người còn cảm thấy đố kỵ với may mắn của hắn. Một lúc sau vị tu sĩ Yển Tông lúc trước cũng đã quay lại.
“Mạc Cầu. Ngươi đi theo ta một chuyến.”
Chẳng biết lý do là gì mà sau một lúc rời đi, thái độ của người này đã lại trở lên lạnh lùng khác trước. Mạc Cầu rất nhạy cảm, hắn nhíu mày rồi vẫn gật đầu đi theo đối phương. Trần Cập Nham ở bên cạnh cũng đi theo.
Tu sĩ kia đoán chừng hai người bọn họ là một nên cũng không ngăn cản. Không bao lâu sau ba người bước đến trước một thạch ốc. Tu sĩ mặc bạch y chắp tay nói.
“Trương sư huynh, người đã đến rồi.”
“Vào đi.”
Cửa đá mở ra, một công tử trẻ tuổi ăn mặc sang trọng ngồi ngay ngắn ở chính giữa, tu sĩ mạc bạch y bước nhanh về phía trước, ghé vào tai hắn nhỏ giọng thầm thì vài câu.
“Đều biết rồi?”
“Ừm!”
Trương sư huynh kia nghe vậy thì nhếch miệng cười, hắn khẽ vuốt tấm Yển Sư Lệnh trong lòng bàn tay rồi ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu.
“Làm sao ngươi có được tấm lệnh bài này? Đừng có nói là do tổ tiên truyền lại. Vì bên ngoài mỗi tấm lệnh vài Yển Sư Lệnh đều có ghi chép, có phải huyết mạch đồng tộc hay không thử là biết ngay.”
Trong giọng nói của người này không giấu thái độ nghi vấn. Mạc Cầu giật mình, nhưng vẻ mặt lại không biểu hiện gì cả, hắn chắp tay đáp.
“Vật này là do một hảo hữu tặng cho, nói là có nó thì có thể gia nhập Yển Tông, chuyện đó chẳng lẽ không phải?”
Cho tới lúc này hắn đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Tu sĩ mạc bạch y nói là đi xin chỉ thị của tiền bối nhưng rốt cuộc lại gọi người trẻ tuổi kia là sư huynh, thái độ cũng có biến đổi.
Chẳng lẽ bọn họ muốn bỏ qua việc này? Nhưng vì chuyện này Mạc Cầu đã chuẩn bị mấy năm, hắn cũng lấy tấm lệnh bài ra trước mặt rất nhiều người, trong đó có cả một số người có thân thế không tầm thường, Yển Tông chắc cũng không dám làm gì quá phận.
“A...”, Trương sư huynh nghe vậy thì cười lạnh. “Hảo hữu tặng cho à. Ta thì nghĩ là giết người đoạt bảo thì có. Tông môn ta đã nghĩ đến chuyện này nên có lưu chút thủ đoạn trên Yển Sư Lệnh.”
“Tiên sư minh xét.” Mạc Cầu nghiêm túc nói. “Tại hạ có được vật này hoàn toàn trong sạch, tuyệt không có việc giết người đoạt bảo, xin người hãy cẩn trọng lời nói.”
“Hừ!” Trương sư huynh kia hừ lạnh, hắn híp mắt nhìn Mạc Cầu một lát, biểu lộ dần biến hóa, sau đó buồn bực mở miệng. “Nhìn cốt linh của ngươi cũng đã quá ba mươi tuổi, lại là một kẻ phàm nhân, tiền đồ chắc chắn có hạn.”
“Tiên sư.” Mạc Cầu không khỏi nghi hoặc. “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Yển sư chi đạo rất hao phí tinh thần, chỉ nhập môn cũng cần rất nhiều thời gian khổ học mới đạt được.” Trương sư huynh lạnh lùng đáp. “Ta có thể cam đoan, với tuổi tác của ngươi, nếu muốn trở thành Yển sư thì không có chút hy vọng nào.”
Mạc Cầu ngẩng đầu, vẻ mặt âm trầm còn Trần Cập Nham đứng sau lưng hắn cũng chớp mắt nhưng không nói một lời.
“Nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội.” Trương sư huynh nói bằng vẻ lãnh đạm. “Để Yển Sư Lệnh lại đây, ta có một trăm linh thạch hạ phẩm, thêm một kiện pháp khí thượng phẩm, đủ cho ngươi tiêu dao một đời.”
Một trăm hạ phẩm linh thạch là không ít, nhưng cũng không phải thứ đồ quá hiếm lạ, nhưng một pháp khí thượng phẩm thì có thể khiến không ít tu Tiên giả phải để tâm.
Ít nhất người như Trần Cập Nham đứng sau lưng hắn đang cảm thấy hô hấp dồn dập.
“Tiên sư.” Mạc Cầu nheo mắt. “Ngươi muốn ngăn cản đạo đồ của ta?”
“Đạo đồ?” Trương sư huynh nghe vậy thì bật cười. “Như ngươi cũng xứng với nó?”
Hắn cười khinh thường. “Ngươi nghĩ cho rõ, nếu cứ khăng khăng gia nhập Yển Tông, ngươi có Yển Sư Lệnh trong tay, Trương mỗ sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng sau khi vào Yển Tông rồi thì...”
“Mạc Cầu.” Trần Cập Nham bước tới một bước, nói nhỏ với Mạc Cầu. “Vị này là Trương Bảo Chân Trương đạo hữu, chính là một trong bảy vị đệ tử chân truyền của Yển Tông, là người có thân phận nội môn gần với Trúc Cơ nhất. Ngươi hãy suy nghĩ một chút.”
Một người phàm còn chưa nhập môn mà đắc tội với một đệ tử chân truyền thì sau này sẽ thế nào? Việc đó không cần nói cũng hiểu. Nhưng sắc mặt Mạc Cầu ngày càng khó coi.
“Làm người, quan trọng là phải tự biết bản thân mình thế nào.” Trương Bảo Chân nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng pha chút trầm tư. “Nếu thấy chưa đủ, ta có thể cho ngươi một môn bí pháp mà phàm nhân cũng có thể thi triển.”
“Tiên sư.” Mạc Cầu hít sâu một hơi rồi nói. “Ta vẫn hy vọng có thể gia nhập Tiên phái.”
“Cái gì?” Sắc mặt Trương Bảo Chân trở nên lạnh lẽo, Trần Cập Nham thì ra vẻ tiếc nuối, lắc đầu.
“Có điều...”, Mạc Cầu nói tiếp. “Tại hạ muốn gia nhập Tiên phái nhưng chưa hẳn cứ phải là Yển Tông. Hiện giờ linh thạch pháp khí tuy tốt nhưng rơi vào tay tại hạ lại không khác gì tai họa. Cho nên nếu có thể, ta muốn dùng để đổi lấy thứ khác.”
“Ồ!” Trương Bảo Chân biến sắc, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm. “Có ý tứ.”
Hắn đưa mắt soi xét Mạc Cầu một hồi rồi chậm rãi gật đầu.
“Ngươi là người thông minh, hẳn biết nên lựa chọn như thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận