Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 599: Di chuyển

Tại trụ sở của Thương Vũ Phái, người đến người đi nườm nượp. Nửa năm trước đã ngầm có tin tức truyền ra khiến cho lòng người bàng hoàng. Trong đó có người thấp thỏm, cũng có người lại chờ mong.
Tông phái rời đi không phải việc nhỏ. Mặc dù thời gian Thương Vũ Phái lập pháp chưa được bao lâu nhưng bản thân lại là thế lực không nhỏ. Những năm vừa rồi Tiết Lục Y một lòng khuếch trương, đệ tử chính thức đã lên đến hơn trăm người. Đệ tử ngoại môn, đạo binh tạp dịch cũng chừng mấy ngàn, lại thêm người nhà thân quyến của bọn họ thì số lượng tất cả phải lên đến cả vạn.
Mà đó mới là người ở trong tông môn, chưa tính thường nhân ở trong phạm vi thế lực của họ. Nếu di chuyển, tổng số lượng người phải đến hơn mười vạn.
Mạc Cầu đáp xuống trên đảo, không cần dùng thần niệm cũng phát hiện ra không khí khác thường kia. Hắn đi vào đại điện, mấy người có mặt đồng loạt ngước nhìn.
“Mạc sư huynh, ngươi đã đến.” Tiết Lục Y niềm nở.
Sau khi Vương Kiều Tịch bế quan, nàng là người liên hệ chính với Chân Tiên Đạo, cũng đã biết thân phận của Mạc Cầu là truyền nhân Thuần Dương Cung của Thái Ất Tông. Cũng là đệ tử trước kia của Thương Vũ Phái, sư đệ của Vương Kiều Tịch, cũng là người Vương Kiều Tịch bao năm qua vẫn thường lo lắng nhắc đến. Vì thế hiện giờ nàng đã thay đổi xưng hô, gọi Mạc Cầu là Mạc sư huynh, trong khi những người khác thì vẫn không biết rõ câu chuyện thế nào.
Ngoài ra, nàng mặc dù không biết tu vi thực sự của Mạc Cầu nhưng chắc chắn đối phương còn che giấu thực lực, nếu không trước khi bế quan sư tỷ đã không phải căn dặn nàng nếu có vấn đề gì phiền phức cứ tìm Mạc Cầu, mọi việc sẽ được giải quyết.
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh. “Mọi người đều có mặt.”
Hôm nay, mấy vị Đạo cơ đều có mặt. Lương Hồng. Hạng Phủ Minh. Tiết Lục Y. Có một nữ tử thân mang lam văn lụa trắng ngồi ở một bên, tay cầm tiêu ngọc đang mỉm cười.
“Vị này chính là Mạc trưởng lão của quý tông đây sao?”
Nữ tử này dung nhan xinh đẹp, khí chất xuất trần, giọng nói như hoàng oanh, tu vi sơ nhập Đạo cơ.
“Nghe đại danh đã lâu, tiểu nữ là Lục La. Gia phụ Mộc Bát Công ra mắt đạo hữu.”
“Mộc Bát Công.” Mạc Cầu khẽ chớp mắt. “Là vị kia ở Thiên Nhai đạo tràng?”
“Đúng vậy.” Lục La gật dầu.
Đạo tràng Thiên nhau do Trúc lão, Cao Trùng lập lên, Mộc Bát Công cũng là một vị tông sư Kim Đan toạ trấn ở đó. Người này Mạc Cầu đã gặp qua, là một người ăn nói có ý tứ.
Lúc này Tiết Lục Y cũng quan sát Mạc Cầu, đôi mắt đẹp bỗng nổi linh quang. “Mạc sư huynh, người bế quan hai năm đã thu hoạch không nhỏ phải không?”
Mặc dù không nhìn ra sâu cạn Mạc Cầu thế nào, nàng lại cảm giác được hai năm không gặp, trên người đối phương đã phát sinh một loại biến hoá nào đó. Tĩnh mịch, khó mà xét đoán được.
“Cũng có chút tâm đắc.” Mạc Cầu gật đầu, trên mặt cũng hiện ra ý cười. Chân ý truyền thừa của Phi Linh Tông giúp hắn thu được ích lợi không nhỏ, phương pháp khống hoả đã không thiếu, thậm chí còn có niềm vui ngoài ý muốn khác.
“Chúc mừng sư huynh, hôm nay sư huynh tới thật đúng lúc.” Tiết Lục Y không hỏi sâu hơn, nàng đưa tay ra nói. “Chúng ta đang thương nghị việc tông môn di chuyển, ý kiến còn chưa thống nhất, sư huynh cho ý kiến xem chúng ta có nên rời đi không?”
“Theo ta thì không cần thiết.” Không chờ Mạc Cầu đáp lời, Lương Hồng ở bên cạnh đã lắc đầu. “Chúng ta vừa mới đứng vững ở đây, trải qua nhiều gian nan, dễ dàng bỏ đi thì sẽ hao phí bao nhiêu tâm tư công sức đã bỏ xuống. Làm lại từ đầu, nói nghe thì dễ, thực tế thì sao?”
Hắn nghiêm sắc mặt. “Huống chi nếu chúng ta không đi, những thế lực tông môn khác rời đi sẽ để lại địa bàn của họ, chừng ấy đủ cho chúng ta tiếp tục mở rộng trong một thời gian dài.”
“Không phải vậy.” Lục La gõ nhẹ cây tiêu ngọc, lắc đầu. “Xưa nay đạo trường vừa lập vốn có thể mang lại nhiều lợi ích cho người gia nhập, cũng như tứ đại gia tộc ở Bắc Xuyên đảo vực vậy, bọn họ cũng là những thế lực gia nhập Cửu Giang Minh đầu tiên. Hiện giờ Thiên Nhai đạo tràng đang mời chào hào kiệt tứ phương, chỉ cần chiếm hạ hòn đảo, trong vòng trăm năm không thu bất cứ loại thuế má nào, sau đó chỉ cần lập được công lao là sẽ được cấp cho những thứ thiết yếu, như… Trúc Cơ Đan… Chúng ta ở lại nơi đây chỉ để Chu gia tiếp tục bóc lột, quanh năm suốt tháng bận rộn nhưng lợi nhuận thu lại không có mấy.”
Hạng Phủ Minh há miệng mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
“Sư huynh.” Tiết Lục Y lên tiếng. “Lục La không chỉ là hậu nhân của Mộc tiền bối mà cũng là hảo hữu của Lục Y, cho nên ta không xem nàng ấy là người ngoài, ngươi chớ ngại.”
“Không sao.” Mạc Cầu lắc đầu, vẻ mặt đạm mạc. “Việc của tông môn ta không hiểu lắm, chuyển đi hay không các ngươi quyết định là được. Có điều vì sao bỗng nhiên lại muốn chuyển đi ngay? Nếu không vội thì có thể chờ chưởng môn xuất quan rồi hãy bàn không được sao.”
Di chuyển cả tông môn là việc trọng đại, ảnh hưởng đến mười mấy vạn người, sinh kế trong mấy năm, việc đó không phải trò đùa. Theo lý mà nói thì nên hỏi ý kiến của Vương Kiều Tịch mới phải. mặc dù nàng đang bế quan nhưng cũng chỉ vài năm là có kết quả, chờ một chút không sao. Một đạo tràng thành lập, để hoàn thiện cũng cần đến trăm năm mới thành.
“Sư huynh, có điều ngươi không biết.” Tiết Lục Y thở dài, ngẫm nghĩ rồi truyền âm. “Sở dĩ ta nghĩ đến việc di chuyển tông môn, lợi ích từ đạo tràng chỉ là thứ yếu, phiền phức sư tỷ có thể gánh mới là điểm mấu chốt. Bên dưới Tán Hoa lão tổ kia, tam đại thiên nữ có một người ở ngay Bắc Xuyên đảo vực, bản thân người này cũng có thế lực không kém. Mấy năm vừa rồi chúng ta làm việc thường hay bị người cản trở, theo như ta dò xét được thì đều do tay chân của vị kia gây ra. Nếu có thể đi Thiên Nhai đạo tràng, có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Ừm…”, Mạc Cầu trầm ngâm rồi chậm rãi gật đầu. “Nếu như vậy thì việc di chuyển cũng có thể xem xét.”
“Mạc trưởng lão.” Lương Hồng nhíu mày. “Ở lại thì gặp phiền phức, đi sang bên kia cũng thế, ở đây thì có Cửu Giang Minh, Chu gia, làm gì cũng phải xem xét trước sau. Thiên Nhai đạo tràng…”
Nói đến đây, hắn quay sang nhìn Lục La chắp tay. “Lục La cô nương, xin thứ cho Lương mỗ vô lễ, cách mỗi trăm năm Vân Mộng Xuyên đều có tông sư lập ra đạo tràng, nhưng hiện giờ lưu giữ lại còn được bao nhiêu? Tình huống cụ thể thế nào chúng ta không biết, tuỳ tiện chuyển đến đó, theo suy nghĩ thiển cận của tôi thì rất không khôn ngoan.”
Lời này rất không khách khí khiến Lục La cũng trầm sắc mặt.
Mạc Cầu cười khẽ rồi gật đầu. “Cũng có đạo lý.”
Một vị tán hoa Thiên nữ dù có là tông sư Kim Đan cao quý cũng không dễ bỏ qua mặt mũi để động thủ với tông môn dưới thế lực Cửu Giang Minh. Huống chi, từ mấy năm trước Mạc Cầu đã không sợ thiên nữ, bây giờ xem như Tán Hoa lão tổ tự mình ra tay cũng chắc chắn đã bắt được hắn. Chỉ cần Thương Vũ Phái ổn định căn cơ, tông sư Kim Đan cũng không dễ gây khó dễ.
Mấy người khác nghe xong thì im lặng. Vị Mạc trưởng lão này quả nhiên không để ý tới việc gì. Ai nói cũng có lý, rốt cuộc người này có mặt hay không có mặt thì có gì khác nhau?
“Thôi.” Hạng Phủ Minh thở dài. “Chuyển đi thôi. Cây chuyển thì chết, người chuyển thì sống. Cuộc sống hiện nay của chúng ta đã chịu đủ dày vò, chuyển sang nơi khác biết đâu sẽ có biến chuyển tốt hơn.”
“Hạng trưởng lão.” Lương Hồng biến sắc.
“Lương trưởng lão, ta biết ngươi lo lắng.” Hạng Phủ Minh khoát tay. “Nhưng chuyển hay không chuyển đều có chỗ tốt chỗ xấu, tiếp tục ở lại đây chỗ tốt thế nào còn chưa rõ, những việc xấu lại tồn tại hàng ngày không sao tránh được. Dời đi luôn là một lựa chọn.”
“Thế nhưng…”, Lương Hồng nhíu mày, nhìn mấy người xung quanh rồi hạ giọng. “Mặc dù Chu gia không chính thức nói ra nhưng cũng đã thầm cảnh cáo, nếu chúng ta rời khỏi chỗ này, cuộc sống sinh kế về sau chưa chắc đã được thông thuận.”
“Có thể gặp phiền phức gì chứ?” Lục La mở to đôi mắt. “Việc này do Cửu Giang Minh lập ra, ban ơn cho ức vạn bách tính, nếu Chu gia vì tư lợi bản thân mà đối nghịch với người của đạo tràng Thiên Nhai thì cũng là đối nghịch với Cửu Giang Minh vậy. Bọn hắn dám sao?”
“Không sai. Bọn hắn không dám, chí ít ở ngoài sáng sẽ không dám.” Tiết Lục y mỉm cười gật đầu. “Lần này chúng ta dời đi không chỉ có một mình, còn có Tống gia, Cự Kình Bang, Chu gia có thể làm gì?”
“Tống gia cũng đi?” Lương Hồng sững người. Tống gia là gia tộc chiếm cứ nơi này đã nhiều năm, vậy mà cũng quyết định rời đi?
“Ta cũng vừa mới nhận được tin tức.” Tiết Lục Y gật đầu. “Trước đây ít năm, gia chủ Tống gia bị thương, mặc dù có linh dược trợ giúp thương thế đã phục hồi nhưng mấy năm qua cũng không dễ sống. Có lẽ mấy năm vừa rồi đã làm cho Tống gia nhận thấy rõ thái độ của Chu gia, lúc này mới nản lòng thoái chí quyết tâm chuyển sang nơi khác.”
“Ừm.” Hạng Phủ Minh gật đầu. “Nói vậy thì việc chúng ta rời đi cũng không phải lựa chọn tồi.”
Lương Hồng há miệng muốn nói rồi cuối cùng lắc đầu than nhẹ. “Đã vậy ta xuống dưới chuẩn bị một chút.”
“Việc này không nên chậm trễ.” Tiết Lục y nghiêm mặt. “Trong một tháng phải có một nhóm qua đó, lúc ấy ta cũng đi xem địa phương sẽ tới thế nào, Lục La giúp ta chọn lấy một hòn đảo.”
“Được.” Lục La nhoẻn miệng cười. “Ta biết có hai hòn đảo cách nhau không xa, mặc dù có chút chướng khí nhưng chỉnh đốn một chút là có thể trở thành linh địa tu hành tốt. Chỗ đó là ta chủ động giữ lại cho ngươi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tiết Lục Y gật đầu. “Mạc sư huynh.”
“Ừm.” Mạc Cầu ngẩng đầu.
“Khoảng thời gian này huynh có thể dừng bế quan không. Môn nhân đệ tử rất nhiều, việc di chuyển cũng cần có người toạ trấn đề phòng có người quấy rối.” Tiết Lục Y thăm dò. “Liệu… người có thu xếp được không?”
“Không sao.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta cũng muốn đi đạo tràng Thiên Nhau, đồng hành cùng bọn họ là được.”
“Đa tạ.” Tiết Lục Y thở ra một hơi, có sự đồng ý của Mạc Cầu nàng đã cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

Nửa tháng sau, một đạo độn quang từ biến giới Bắc Xuyên đảo vực dâng lên, vòng quanh đảo vực rồi hoá thành một sợi bạch quang bay về phía xa. Trong độn quang, Lục La hiện ra vẻ mặt hưng phấn. Lần này nàng một mình mà đi, liên tiếp thuyết phục được mấy thế lực hợp nhau lại, trước mặt phụ thân nàng đã có thể ngẩng đầu tự hào. Nghĩ đến cảnh sau khi trở về phụ thân sẽ kinh ngạc ra sao, nàng không khỏi ngẩng cao đầu.
“Huynh trưởng, hậu bối có thể làm được thì Lục La ta cũng có thể làm được. Hơn nữa còn làm được tốt hơn, các ngươi đừng có xem thường!”
Nàng thôi động pháp lực làm tốc độ độn quang tăng lên, đúng lúc ấy…
“Đinh linh…”
Chuỗi linh đang bên hôn đột nhiên rung động.
“A?” Lục La cúi đầu, đôi mắt đẹp kinh ngạc rồi biến sắc. “Không ổn.”
“Bạch!”
Một đạo linh phù hộ thân nhanh chóng được nàng kích phát hoá thành quang tráo bao phủ quang người. Linh quang loé lên phi độn về phía trước. Một khắc sau.
“Hô…”
Một mảnh mây đen lướt qua hư không, huyền quang của linh phù đã bị ma diệt, đem bóng người bên trong hút lại. Đám mây kia loé lên vài lần rồi biến mất không thấy đâu nữa. Lục La chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, thần hồn bị khống chế rơi vào hôn mê.
Kim Đan.
Là ai đã ra tay?

Tại thuỷ vực nào đó, trong thuỷ phủ ẩn giấu trong một ngọn núi. Truyền nhân Huyền Hoả Giáo Ngô Tử Thông khoanh chân ngồi đả toạ trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền. Hắn cau mày như thể bản thân đang hãm trong vô biên đau đớn. Bên cạnh hắn có vài vị nữ tử khoác áo mỏng ngã xuống mặt đất, khuôn mặt những nữ tử này đều ửng đỏ một cách kỳ dị.
“Bạch!”
Linh quang chớp động, Ngô Dụng xuất hiện tại phụ cận, vung tay lên, ném Lục La đang hôn mê sang một bên rồi nhìn Ngô Tử Thông thở dài.
“Thiếu gia, thu công đi.”
Ngô Tử Thông giận dữ, nghe tiếng thì chậm rãi mở mắt. “Ta không cam tâm.”
Hắn nắm chặt hai tay, cánh tay đầy gân xanh gồ lên, hơi thở dồn dập, hai mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm vào Ngô Dụng. “Thực không có cách nào sao?”
“Không cam tâm cũng phải nhận mệnh, lão hủ đã dùng tất cả các biện pháp rồi.” Ngô Dụng thở dài. “Thiếu gia, ngươi đã không thể tấn cấp Đạo cơ chứ đừng nói tới cảnh giới Kim Đan. Truyền thừa của chủ thượng đã vô duyên với ngươi, hiện giờ nên lấy việc lưu lại huyết mạch làm trọng.”
“Huyết mạch! Huyết mạch.” Ngô Tử Thông gầm lên, đứng dậy vung vẩy cánh tay quét chén nhỏ bình lớn bên cạnh lăn ra đầy đất, miệng càng điên cuồng gào lên. “Nhiều năm như vậy, thì ra thứ ngươi quan tâm không phải là ta, mà chính là huyết mạch trên người ta. Vì huyết mạch, ngươi thậm chí không tiếc nghiền ép tuổi thọ của ta.”
Đối phương giận dữ gào thét nhưng Ngô Dụng lại không đổi sắc mặt, vững vàng đứng đó. Thật lâu sau, hai vai Ngô Tử Thông dựng ngược, thân thể run rẩy qua sang nhìn nữ tử nằm trên đất.
“Lần này là nữ nhân nào?”
Hắn đã chọn từ bỏ chống đối, vì trước lực lượng tuyệt đối hắn không có cách gì làm được, ngay cả việc tự sát cũng không làm nổi.
“Nữ nhân lần này không tầm thường.” Hai mắt Ngô Dụng sáng lên. “Người này tuy không phải Tiên thiên đạo thể trong truyền thuyết nhưng trong thể nội lại có một cỗ khí cơ mở mịt, nếu giao hợp cùng ngươi, đời thứ nhất sinh ra chắc chắn sẽ có thiên phú bất phàm. Ta cũng là không nghĩ là lại gặp được chuyện tốt bậc này.”
“Thật vậy sao?” Ngô Tử Thông nhếch miệng. “Lần này lại là một vị Đạo cơ, nữ nhân cảnh giới Đạo cơ ta còn chưa nếm qua. Sau này cần tiếp tục tìm nữ nhân cảnh giới Đạo cơ như vậy, nếu còn tìm nữ nhân dung tục bình thường ta nhất định sẽ không chấp nhận.”
“Ừm.” Ngô Dụng nhíu mày, hướng mắt nhìn Ngô Tử Thông đang ở trạng thái điên cuồng thì bất đắc dĩ gật đầu. “Được thôi.”
Nữ tu Đạo cơ không phải nhân vật tầm thường, vì vấn đề huyết mạch thuần tuý Ngô Tử Thông lại không thể tìm đến nữ tử đã qua kết hôn. Vì huyết mạch của chủ thượng hắn đành phí chút khí lực vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận