Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 186: Thanh danh sơ nổi

Kỳ môn thần thương Hứa Việt đến từ một địa danh nào đó ở Thanh Châu, nhờ Đoạt Mệnh Liên Hoàn Thương mà nổi danh. Hắn vốn là một cao thủ nhị lưu, về sau chém giết với người ta bị thương, kinh mạch hao tổn nên tu vi mới bị hạ xuống.
Dù tu vi không còn được như trước nhưng kinh nghiệm và thực lực chiến đấu không kém. Về nhân cách, hắn làm người ngay thẳng, rất giữ chữ tín, từ lúc gia nhập Linh Tố Phái đến giờ đã sáu năm nhưng chưa lỗi hẹn làm sai bao giờ.
Như người ngoài nhìn vào thì thấy hắn dư sức làm hộ vệ cho Mạc Cầu.
Có một lý do mà Hứa Việt lại được các vị trưởng lão trong Dược cốc tín nhiệm là bởi hắn chính là con rể của Cát gia. Hắn sinh được hai người con một trai một gái. Bởi vậy khả năng hắn bán đứng Linh Tố Phái là gần như không có.
Trương Tử Lăng vừa mới hai mươi tuổi, cũng vừa vào Hậu thiên nên thực lực không có gì nổi bật, kinh nghiệm giang hồ gần như không có. Nhưng nàng lại là chất nữ của đường chủ Nội vụ đường Trương Bảo Tượng. Bọn họ an bài nàng ở bên cạnh hắn để bảo vệ là giả, mục đích bồi đắp tình cảm mới là chính. Điều này không ai nói ra nhưng trong lòng hai người lại biết rõ.
Dù sao Mạc Cầu không phải là người sinh ra và lớn lên tại Dược cốc, tình cảm hắn dành cho Linh Tố Phái không lớn không sâu, cần phải có một vài thứ để ràng buộc hắn với nơi này, cũng nhờ đó mọi người mới an tâm được.
Mọi việc đã quyết, sáng hôm sau một đoàn người cùng rời khỏi Dược cốc mang đồ đạc thẳng tới nội thành phủ Đông An. Sở dĩ phải đi vội như vậy là vì chỉ hai ngày nữa sẽ tới đại thọ tám mươi tuổi của Phù lão thái gia.
Đến hôm đó Trương trưởng lão sẽ tham gia với danh nghĩa Linh Tố Phái.
Phù gia ở trong nội thành, diện tích phải đến mấy trăm mẫu, lại thêm mấy chục đình đài lầu các được các thợ thủ công khéo tay làm ra nên rất lộng lẫy. Hiện giờ sắp tới đại thọ nên mọi người càng chuẩn bị kỹ càng. Từ trong ra ngoài được bao phủ bởi muôn tía nghìn hồng khiến cho thực khách có mặt đều mải mê ngắm nghía. Cảnh sắc phồn thịnh ở chỗ này hoàn toàn khác ở thành bắc.
“Sư đệ.” Đổng Tiểu Uyển đứng trong đám người đưa tay vẫy Mạc Cầu. “Ở bên này.”
Mạc Cầu chắp tay cáo từ với mấy người đứng quanh hắn rồi đi vào trong viện, những người ở lại nhất thời ồ lên, bởi không phải ai cũng có thể đi vào trong ấy.
“Sư đệ.” Đổng Tiểu Uyển chắp tay lại gần, phong thái hào hiệp. “Thân phận bây giờ của ngươi đã khác trước rồi, không cần phải lãng phí thời gian với mấy người ngoài đó. Cứ tiến thẳng vào trong này là được.”
“Ta lại nghĩ,” Mạc Cầu lắc đầu cười khổ. “Sợ người khác không cho vào.”
Thân phận hắn có chút đặc thù, ở bên ngoài không có mấy người biết nhưng trong mắt người của Linh Tố Phái thì lại không hề thua kém các nhân vật có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, thậm chí còn quan trọng hơn.
“Ai dám?” Đổng Tiểu Uyển nhíu mày. “Vừa hay để ta giới thiệu với ngươi mấy vị bằng hữu. Ngươi chịu khó qua lại sau này chắc chắn sẽ có ích.”
“Vâng.”
Đi qua hành lang, đến một trúc đình yên tĩnh, có mấy người đang đứng trò chuyện vui vẻ ở chỗ này.
“Mấy vị.” Đổng Tiểu Uyển bước nhanh tới trước rồi cao giọng nói. “Ta dẫn đến cho các vị một thiên tài y đạo của Linh Tố Phái chúng ta.”
Nói xong nàng chìa tay chỉ về Mạc Cầu. “Sư đệ ta tên Mạc Cầu, đừng nhìn tuổi tác hắn không lớn nhưng y thuật lại cao thâm, tương lại nhất định sẽ trở thành y đạo thánh thủ.”
“Ồ!” Một vị tú sĩ mặc bạch y quay người lại, ánh mắt nghi hoặc. “Có phải là Mạc đại phu đã ra tay cứu Vu lão không?”
“Đúng vậy.” Đổng Tiểu Uyển vỗ tay, tiếp tục giới thiệu.
“Sư đệ, vị này là Bạch Y Thần Nhĩ Ôn Nhụ huynh, ba vị này theo thứ tự là Phú Quý Kim Tiền Kiếm Bàng Xích Thành, Tâm Nguyên đại sư và Chu Tùng Vân sư huynh.”
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ chớp động. Mấy người này đều là những nhân vật nổi danh ở phủ Đông An. Trong đó Ôn Nhụ, Tâm Nguyên và Chu Tùng Vân đều có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng. Tuy chưa tiến vào những thứ hạng đầu nhưng bọn hắn đều còn rất trẻ. Tuổi chừng hai mươi đã là cao thủ nhất lưu thì tiềm lực phát triển còn mạnh hơn những người phía trên.
Còn vị Phú Quý Kim Tiền Bàng Xích Thành là phó trang chủ của Phú Quý Sơn Trang ở ngoài thành. Tu vi và tài phú của người này đều kinh người. Trong chiến dịch Phượng Đầu Sơn, Mạc Cầu cũng thử thăm dò thực lực của mình. Nếu toàn lực ứng phó, hắn có khả năng chiến đấu cùng cao thủ nhị lưu nhưng so với đám cao thủ nhất lưu thì vẫn còn kém xa. Trừ phi hắn liên thủ với hành thi thì mới có khả năng giành chiến thắng.
Đấy là hắn còn được hệ thống ở phía sau hỗ trợ rất nhiều. Mang ra so sánh thì đám người trước mặt hắn đây mới đích thực là nhân tài kiệt xuất.
Hơn nữa, Bạch Y Thần Nhĩ Ôn Nhụ đến từ Huyền Âm Bí Các, Chu Tùng Vân là tử tôn đích hệ của Chu gia, Tâm Nguyên đại sư ở Huyền Tâm Tự, đấy đều là các hào gia hoặc môn phái thế lực lớn hơn Linh Tố Phái của hắn.
Bối cảnh hậu thuẫn của mấy người này đều vượt xa hắn!
“Mạc Cầu xin chào các vị.”
“A di đà phật!”
“Mạc đại phu khách khí rồi!”
Mấy người vừa được giới thiệu đồng loạt hoàn lễ, không ai tỏ ra bài xích hắn. Bọn họ đều là võ giả, tự nhiên hiểu được giá trị của một vị đại phu có y thuật cao minh là như thế nào, càng không vì tu vi còn thấp của đối phương mà khinh thường.
Mạc Cầu lại được Đổng Tiểu Uyển đặc biệt giới thiệu, bọn họ vuốt mặt cũng phải nể mũi là đương nhiên. Giữa lúc trò chuyện, Mạc Cầu bất ngờ xoa nhẹ cái mũi của mình, khi thấy mọi người tỏ ra chú ý hắn mới dừng lại.
Hương khí!
Có một loại hương khí quái dị rất nhạt giống như một chất lỏng sền sệt khiến lỗ chân lông hắn rung động. Cỗ hương khí này đến từ Ôn Nhụ.
Hắn từng nghe Huyền Âm Bí Các có nhiều nữ nhân, vị Bạch y Thần Nhĩ này có lẽ đã dùng nhu hương rất lâu rồi nên trên thân thể cũng tỏa ra mùi hương khí cực kỳ cổ quái. Những người khác không ai phát hiện ra sự khác thường này nhưng Mạc Cầu tu hành Phù Đồ lại có giác quan vô cùng nhạy bén.
“Mạc huynh đệ hình như không được tự nhiên?” Bàng Xích Thành dáng người cao lớn, mặt đỏ hồng hào đứng bên cạnh hắn nói nhỏ. “Mấy người bọn họ say mê luyện võ đến điên dại, mở miệng ra là nhắc đến võ công, thật chẳng thú vị chút nào. Bọn họ nào biết thế gian còn biết bao nhiêu thú vui, cứ trầm mê võ học như thế thì thật là lãng phí sinh mệnh.”
Cổ họng hắn nhấp nhô, nuốt đánh ực rồi nhỏ giọng nói tiếp.
“Mạc đại phu, ta đã lớn tuổi, nhiều khi lực bất tòng tâm, ngươi có thể nghĩ giúp ta biện pháp gì để hỗ trợ không?”
Mạc Cầu trợn mắt nhìn, nhất thời không hiểu rõ đầu đuôi ra sao.
“Bàng huynh đang nói tới chuyện gì vậy?”
“Là phương diện nữ nhân đó.” Bàng Xích Thành quýnh lên, hai mắt chớp chớp rồi giơ tay ra. “Làm phiền ngươi xem mạch giúp ta.”
“Được...”, Mạc Cầu gật đầu đồng ý. Hắn đặt tay lên mạch đối phương, hai mắt ngay lập tức co rút lại.
Người này rất mạnh!
Tuy Bàng Xích Thành đã có ý ẩn tàng tu vi bản thân nhưng khí huyết lộ ra vẫn không hề thua kém Thanh Hạc Tẩu Vu lão, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Chỉ bằng vào lực lượng nhục thân, người này đã mạnh tương đương với Hắc Sát chân thân đệ ngũ trọng, tức là mạnh hơn Mạc Cầu một khoảng cách lớn, mà đấy là còn chưa tính tới tình huống hắn được chân khí thôi thúc hỗ trợ nữa.
Hả? Hai mắt hắn chớp động rồi chậm rãi mở miệng. “Bàng huynh, gần đây ngươi có động thủ với người ta đúng không?”
“Không sai.” Bàng Xích Thành ngây người gật đầu. “Là một gia hỏa che mặt, ta giao thủ một chưởng với đối phương nhưng sau đó do khinh công chẳng ra sao nên để hắn chạy trốn mất.”
“Việc này...”, Mạc Cầu gật đầu nói. “Chuyện phát sinh trên người ngươi có phải chỉ diễn ra sau khi giao thủ với người kia không?”
“Ồ...”, Bành Xích Thành lộ vẻ suy tư, sau một lát mới vỗ tay, cắn răng nói. “Đúng là như vậy! Chẳng lẽ công phu của người kia lại có thể tác động đến vấn đề liên quan đến nữ nhân hay sao?”
Nói đến đây, sắc mặt của hắn đã trở nên trắng bệch giống như việc không thể vui vẻ cùng với nữ nhân còn đáng sợ hơn cả cái chết.
“Không đến nỗi như vậy.” Mạc Cầu khoát tay. “Nhưng nội công của người kia rất cổ quái, lại ẩn tàng độc kình, hiện giờ Bàng huynh chưa giải trừ được nên mới gây ra tác dụng đó thôi. Giải quyết việc này không khó, chỉ cần dùng thuốc hoặc nhịn việc kia một tuần là sẽ ổn.”
“Vậy thì tốt quá.” Bàng Xích Thành thả lỏng tâm tình, sau đó lại vội nghiêm mặt lại. “Hay là dùng thuốc đi, chứ thời gian một tuần với ta dài quá.”
Mạc Cầu im lặng.
“Nhanh!” vừa lúc đó có người vội vã chạy tới. “Người của Lục phủ đến.”
Mấy người nghe thế thì đều chỉnh lý quần áo, lấy lại tinh thần chuẩn bị nghênh đón. Cũng trong hôm nay Mạc Cầu đã được gặp một vị thiếu gia trong Lục phủ tên là Lục Minh, nhìn qua người này chỉ là một nam nhân trẻ tuổi chẳng khác gì người bình thường nhưng lại không có ai dám xem thường hắn.
Ngay cả lão thái gia của Phù gia cũng phải tự mình nghênh tiếp.
Thời gian trôi qua, dưới sự hỗ trợ của Linh Tố Phái, lại được Trương trưởng lão nhiều lần chỉ điểm, thanh danh Mạc Cầu đã từng bước được các thế lực lớn trong phủ Đông An biết tới.
Nhập hào môn, xuất thế gia, thần y diệu thủ. Danh xưng tiểu thần y cũng dần được mọi người nhắc đến. Những nhân vật cao cao tại thượng trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng lúc trước hắn chỉ có thể ngước nhìn, hiện giờ đã kết giao được không ít.
Mọi người đều hiểu, người kế nhiệm Trương trưởng lão ở Linh Tố Phái, tạo quan hệ với các thế lực khắp nơi về sau chính là vị Mạc đại phu thanh danh đang lên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận